Sổ Đỏ Thuộc Về Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi đập cửa điên cuồng, cuối cùng cũng khiến Lý Kế Nghiệp mở mắt.
Tôi hoảng loạn kể có bienthai tấn công, xin anh mở cửa.
Nhưng chỉ vì một câu của Phương Tư Tư: “Em sợ…”
Anh ta lập tức ngừng tay, không mở cửa nữa.
Đến khi hàng xóm bật đèn lên vì nghe thấy tiếng động, tôi đã bị kéo vào bóng tối.
Tên lang thang sau khi tỉnh rượu, sợ chuyện bại lộ, đã thẳng tay ném thithe t r ầ n t r u ồ n g của tôi xuống sông.
Nhưng ông trời thương xót, lần nữa cho tôi quay về trước kỳ nghỉ lễ 1/5.
Tôi nhìn bóng lưng mẹ đang bận rộn trong bếp.
Trong đầu hiện lên cảnh mẹ lao vào cứu tôi rồi bị đẩy xuống sông ở kiếp trước.
Cảnh mẹ khóc lóc van xin anh trai cũng vẫn rõ mồn một.
Tôi lấy hết can đảm bước lên khuyên mẹ:
“Mẹ, chắc ngày mai anh con đưa bạn gái về nhà, ở cùng có khi bất tiện. Hay con đặt khách sạn trước, mẹ con mình dọn qua đó ở vài bữa?”
Mẹ tôi quay đầu, ánh mắt nhìn tôi phức tạp nhưng đầy kiên định.
“Dựa vào cái gì mà phải dọn đi? Đây là nhà của chúng ta. Có dọn thì cũng là người ngoài phải dọn!”
Nói rồi, mẹ kéo tôi vào phòng, mở cái hộp sắt quen thuộc, lấy ra sổ đỏ nhà đất rồi đặt vào tay tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy đôi mắt mẹ long lanh ánh nước.
“Con gái, đi làm thủ tục đi. Sau này nhà này là của con!”
Mẹ tôi bình thản mà dứt khoát khiến tôi bắt đầu hiểu ra điều gì đó.
Tôi nghi ngờ hỏi:
“Mẹ… mẹ cũng trọng sinh rồi à?”
Mẹ gật đầu.
Rồi bà khẽ vuốt má tôi, giọng nghèn nghẹn:
“Trước kia mẹ luôn nghĩ nhịn một chút cho yên nhà yên cửa. Nhưng cuối cùng lại khiến hai mẹ con phải chịu khổ lớn như vậy…”
“Kiếp trước mẹ sai rồi. Kiếp này để mẹ bù đắp lại cho con, được không?”
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi—làm tan dần mọi uất ức mà tôi giấu trong lòng bấy lâu nay.
Ngay sau đó, Lý Kế Nghiệp gửi tin nhắn tới:
“Báo cho hai người một tin vui: dịp nghỉ lễ 1/5 anh sẽ đưa vợ sắp cưới về nhà.”
Tôi và mẹ nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng hiểu.
Mẹ nắm tay tôi, đứng dậy:
“Đi nào, tranh thủ trước khi xử lý hai đứa kia, mình đi chuyển tên nhà trước đã.”
4
Y như kiếp trước.
Trước khi về đến nhà khoảng một tiếng, Lý Kế Nghiệp lại gọi điện chơi bài cũ.
Chắc định kêu chúng tôi dọn đi.
Nhưng mẹ tôi chẳng thèm để ý, dập máy luôn.
Mẹ nằm trên ghế xích đu hóng gió, đưa điện thoại cho tôi:
“Hôm nay mẹ không muốn nấu cơm, con đặt luôn cho mẹ phần đồ ăn nha.”
Tôi gật đầu, đặt luôn hai phần bún ốc.
Đúng lúc ấy, Lý Kế Nghiệp xách túi lớn túi nhỏ dắt Phương Tư Tư bước vào cổng.
Đập ngay vào mắt họ là hình ảnh tôi với mẹ đang húp bún ốc ngoài sân.
Mẹ tôi chẳng buồn liếc nhìn, chỉ chăm chăm gắp trứng cho tôi.
Ngay cả khi anh tôi đứng trước mặt, mẹ cũng không ngẩng đầu mà bảo:
“Đừng đứng đó nữa, ra cổng mua cho mẹ với em con mỗi người một chai nước ngọt.”
Phương Tư Tư tức đến dậm chân tại chỗ, liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lý Kế Nghiệp.
Anh ta liền hắng giọng, nghiêm túc nói:
“Ờm… Tư Tư không quen ở chung với phụ nữ lạ, hay là mẹ với em tạm thời dọn đi nhé?”
Tư Tư lại nhìn hộp bún tôi vừa đặt.
Bịt mũi, giả giọng Đài Loan chanh chua:
“Mùi này như cức ấy, các người ăn nổi thật đấy à?”
Tôi cũng bắt chước giọng cô ta:
“Cũng được đó mà, còn thơm hơn cô nữa.”
Lý Kế Nghiệp định lên tiếng mắng, nhưng mẹ tôi đã chìa tay ra trước:
“Tiền sinh hoạt đâu? Em gái anh mới đi làm năm đầu mà đã gửi tiền về cho mẹ rồi, còn anh?”
Lý Kế Nghiệp lại chơi bài “gia đình tình thân”, cười gượng:
“Mẹ con mình cần gì so đo tiền bạc? Sau này tất cả là của con hết mà.”
Anh ta lại định mở miệng đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà.
Mẹ tôi mặt lạnh tanh, cầm đũa ném thẳng vào mặt anh ta:
“Không mang tiền mà còn dám về đây ra lệnh à?”
Bà quay sang nhìn Phương Tư Tư, ánh mắt sắc bén khiến cô ta run cầm cập.
“Muốn ở thì ở, không muốn thì biến.”
Tư Tư nghẹn họng, định bỏ đi.
Nhưng cuối cùng vẫn bị anh tôi dỗ dành, kéo về phòng.
Cả đêm, cô ta không ló mặt ra lần nào.
Tôi trêu mẹ, giờ mẹ mạnh mẽ dữ thần.
Mẹ vừa ăn hạt dưa vừa xem phim, cười khẩy:
“Kiếp trước nó bảo mẹ là mẹ kế độc ác? Giờ thì biết thế nào là độc thật!”
“Với lại, nếu chúng thật sự muốn bỏ đi thì vé 1/5 không dễ mua thế đâu.”
Tối đến, Lý Kế Nghiệp ra khỏi phòng, lại bắt đầu chơi trò mặt dày:
“Máy lạnh phòng con thổi trực tiếp vào người, Tư Tư khó chịu, mẹ đổi phòng cho tụi con nhé?”
Mẹ tôi hừ lạnh, giọng to rõ:
“Lễ nghĩa thì chẳng có, yêu cầu thì đầy.”
“Ra khỏi nhà rẽ trái 500m có gầm cầu, gió trời bốn phía, mát lắm, thích thì ra đó mà ngủ.”
Tư Tư lập tức đá cửa, hét:
“Bà già kia, bà có ý gì? Muốn đuổi tôi à?”
Giọng cô ta to đến mức hàng xóm mười nhà tám họ đều bật đèn.
Ai cũng hóng chuyện.
Tư Tư còn mặc cái váy công chúa lấp lánh màu hồng chóe, chói đến nhức mắt.
Cô ta xoa bụng, ngẩng đầu nói với mẹ tôi:
“Bà nên đối xử tử tế với tôi, tôi đang mang thai con của Lý Kế Nghiệp đấy!”
Mắt mẹ tôi sáng rực:
“Thế à? Vậy thì tiền cưới giảm một nửa nha.”
Tư Tư không ngờ mẹ tôi lại là kiểu "mẹ chồng hung dữ", tức quá hét:
“Lý Kế Nghiệp, nhà anh quá đáng lắm! Tôi về phathai rồi về nhà mẹ đây!”
Nói xong liền bỏ chạy.
Lý Kế Nghiệp hốt hoảng đuổi theo, còn quay lại trách:
“Giữa đêm thế này nguy hiểm lắm! Nếu Tư Tư với con tôi mà gặp chuyện gì thì hai người gánh nổi không?!”
Nghe xong tôi và mẹ chỉ bật cười lạnh trong lòng.
Thì ra anh ta cũng biết ngoài kia nguy hiểm.
Tôi quay sang hỏi mẹ giờ tính sao?
Mẹ nhếch môi, giơ điện thoại lên:
“Bên nhà họ nội vẫn đòi qua chơi. Để xem tiểu công chúa này ứng phó thế nào với đám đàn ông cổ hủ chuyên móc méo nhà đó!”
Tôi lập tức hiểu ra.
Một bên là công chúa chỉ biết làm nũng, một bên là đám họ hàng nhà nội soi mói từng chi tiết—cảnh tượng này đúng chuẩn: ngọn giáo gặp khiên sắt.
5
Tới tận nửa đêm, Lý Kế Nghiệp mới dỗ được Phương Tư Tư quay về.
Hắn hùng hổ đập cửa phòng mẹ tôi, ra lệnh:
“Đi nấu cho đại bảo bối nhà tôi một tô mì ngay, còn cả bảo bối trong bụng đừng để đói.”
Theo đúng kế hoạch mới của tôi và mẹ, hai mẹ con lập tức chuyển sang vai “ngoan hiền dễ bảo”.
Mẹ tôi phất tay một cái:
“Giản Địch, nấu hai tô! Nhớ cho thêm vài cái đùi gà cho anh con, cả ngày bận rộn chắc mệt lắm, phải bồi bổ mới được.”
Lý Kế Nghiệp biết mình yêu cầu hơi quá, nhưng thấy chúng tôi chẳng hề phản đối, ngược lại còn sốt sắng chiều chuộng, hắn bỗng thấy dễ chịu hẳn.
Hắn gác chân ngồi trong bếp xem mẹ con tôi bận bịu.
“Hai người bị làm sao thế? Đổi tính rồi à?”
Tôi đưa cho hắn cái đùi gà đã hầm sẵn, ghé sát làm bộ ăn năn:
“Anh vừa ra khỏi cửa, mẹ đã mắng em một trận rồi.”
“Anh nghĩ mà xem, bố đặt tên anh là Kế Nghiệp, rõ ràng là muốn anh trở thành trụ cột của cả nhà sau này. Em còn nhỏ nhen với chị dâu tương lai, là lỗi của em.
Mẹ vừa luộc mì, vừa tranh thủ tâng bốc:
“Con trai mẹ giỏi thế kia mà, không thì sao Phương Tư Tư chọn đúng nó trong cả đống người?”
Tôi cũng hùa theo:
“Đúng đó! Anh con vừa đẹp trai lại có việc ổn định, khối cô ao ước có người anh như em luôn.”
Lý Kế Nghiệp gãi đầu, mặt cười toe toét:
“Thì đúng rồi! Sau này anh là người thừa kế của cả nhà mà. Miễn em ngoan, anh đâu nỡ đuổi em đi.”
Tôi liền đổi giọng, nói tiếp:
“Có điều chị dâu hơi bị nóng tính, lúc nào cũng làm mất mặt anh. Ở nhà thì không sao, chứ ra ngoài mà vậy thì kỳ lắm.”
“Thôi đi, đừng nói bậy, anh mày là vì thương vợ nên mới nhịn.”
Hai mẹ con tôi tung hứng ăn ý khiến hắn cảm thấy mình được thấu hiểu, liền bắt đầu trút bầu tâm sự:
“Phải rồi đó! Anh thấy mình chiều quá hóa hư rồi, chuyện gì cũng phải cúi đầu xin lỗi trước, đúng là chẳng còn mặt mũi đàn ông gì cả.”
Chúng tôi ra sức vỗ về, còn không quên nhắc khéo:
“Ngày mai bên nội có người tới, anh nhớ chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Lý Kế Nghiệp vừa nghe “bên nội”, mắt sáng rỡ:
“Có nghĩa là chị họ cũng đến à? Sao không nói sớm?!”
Hồi bố bị ung thư, vì sợ tương lai con trai lận đận, ông đã ôm hồ sơ bệnh chạy qua nhà bác cả khóc lóc xin xỏ.
Chị họ tôi làm giám đốc ngân hàng, nên mới xin được cho hắn một chân biên chế.
Vậy mà mấy năm nay, hắn chẳng có chút tiến bộ, lại đổ lỗi vì mẹ tôi không biết quan hệ, không lo cho hắn.
Bây giờ lại bám lấy nhà bác, mong vớt vát thêm chút lợi lộc.
Sáng hôm sau, Phương Tư Tư lại giở trò đòi ăn kem. Không được ăn thì dọa phá thai.
Lý Kế Nghiệp vừa xoa bụng cô ta vừa năn nỉ:
“Em yêu à, hôm nay chị họ - sếp anh đến. Sau này thăng chức còn phải nhờ cậy người ta…”
Phương Tư Tư kiên quyết không chịu, còn ép hắn phải trả lời:
“Anh thấy em đẹp hơn hay chị ta đẹp hơn?”
Sau một hồi tâng bốc nàng tới tận trời mây, cuối cùng nàng cũng chịu ra ngoài.
Tôi với mẹ suýt nữa thì trợn trắng mắt, cố gắng gượng cười hết sức.
Thấy Lý Kế Nghiệp mặt mày khó xử, mẹ liền lên tiếng:
“Yên tâm, rượu ngon món ngon mẹ chuẩn bị hết rồi, cứ đưa cô ta đi rồi về sớm.”
Lý Kế Nghiệp thở phào nhẹ nhõm, xách túi ra cửa.
Chưa đi được mấy bước đã bị hàng xóm trêu:
“Đi theo sát vào nhé, không lại để cô Từ Hy nhỏ nhà cậu phathai đấy!”
Không cần quay đầu, tôi cũng đoán được cái mặt đen như than của hắn lúc đó.
Đến khi hắn xách đống đồ về nhà, vừa mở cửa là đụng ngay nhóm bác lớn, chú út đến thăm.
Phương Tư Tư vẫn giữ dáng vẻ công chúa, coi mấy người đó như không khí, không thèm chào lấy một tiếng, còn sai tôi pha trà.
Đúng lúc cần diễn sâu, tôi lập tức tỏ vẻ ngoan hiền, cung kính dâng trà tận tay, còn rót thêm cho mấy bác.