Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sổ Đỏ Thuộc Về Tôi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Quả nhiên, vừa uống ngụm đầu, Phương Tư Tư liền phì một tiếng phun thẳng xuống đất:

“Trà gì mà dở ẹc vậy?!”


Tôi ngơ ngác, mắt mở to đầy ngạc nhiên:

“Là trà hảo hạng bác cả mang tặng đó ạ, từ hồi ấy tới giờ nhà em chưa dám uống…”


Phương Tư Tư chẳng thèm nể mặt, lạnh giọng mỉa:

“Thứ này mà là trà ngon? Nhà quê đúng là nhà quê, chẳng biết cái gì!”


Câu đó vừa dứt, chị họ từ trong bếp bước ra, mặt lạnh như tiền:

“Cô nói ai là nhà quê đấy?”


Lý Kế Nghiệp thấy tình hình không ổn, lập tức kéo cô ta đi rửa tay chuẩn bị ăn.


Tiễn được Phương Tư Tư vào trong, hắn lại quay ra cười giả lả chào hỏi các bác.


Tôi giả bộ nhổ rau cùng thím tư dưới gốc cây, thực ra là đang quan sát mọi diễn biến.


Chị họ tôi hắng giọng:

“Lý Kế Nghiệp, đây là bạn gái mà cậu bảo đẹp như tiên nữ đấy hả? Không lễ phép chút nào!”


Hắn biết chị không vui, vội lấy hộp mỹ phẩm lén chuẩn bị trước ra nịnh nọt:

“Ôi chị yêu của em, chị cũng biết phụ nữ mang thai hay quên, em xin lỗi chị nhé!”


Chị thấy hắn còn biết điều, đành nhận quà rồi bỏ qua.


Nhưng chú tư thì khác, thấy đống túi hắn mang theo liền tò mò sán lại:

“Mang gì vậy? Có quà gì cho bác và chú không?”


Lý Kế Nghiệp chẳng đề phòng, liền đưa ra khoe.


Chú tư nhìn thấy khăn lụa, gật gù:

“Khăn này đẹp đấy, hợp với thím tư nhà chú lắm!”


Nói xong liền vươn tay lấy, còn gọi thím tư đứng dậy để thử cho bằng được.


 

 
 

Vừa ra khỏi phòng, Phương Tư Tư đã thấy chú Tư đang cầm đồ của mình. Cô ta lập tức chống nạnh chạy ra sân chỉ tay vào chú thím Tư mắng xối xả:


“Nhà các người nghèo rớt mồng tơi, đói đến mức phải ăn cắp đồ của tôi sao?”


Chưa dừng lại, cô ta quay sang công kích thím Tư – người từ đầu đến giờ chưa hé một lời.


“Bà già rồi, chưa bao giờ soi gương à? Ông ta đưa gì cũng đeo lên cổ? Ông ta mà đưa dây t r e o cổ thì bà cũng quàng luôn chắc?”


Thím Tư sống cả đời hiền lành chịu đựng, dù bị chồng hắt hủi cũng chưa từng phản kháng. Nhưng nghe người ngoài mắng thẳng mặt như vậy thì không nhịn nổi nữa.


Chú Tư nổi giận đùng đùng, định giơ tay tát cô ta.


Phương Tư Tư rú lên chui vào lòng Lý Kế Nghiệp, miệng không ngừng gào:


“Cứu mạng! Nhà này muốn giec người! Giec người rồi!”


Lý Kế Nghiệp vẫn bênh bạn gái, nhưng đối mặt với họ hàng trong nhà, vẻ mặt hắn cũng méo mó vì ngượng.


Hắn kéo cô ta vào phòng, chẳng biết nói gì trong đó mà lát sau cô ta im re.


Lý Kế Nghiệp lại học y chang điệu bộ của bố tôi trước đây, ra ngoài làm bộ làm tịch xin lỗi từng người.


Tôi kéo thím Tư đang khóc thút thít lại gần, rót cốc nước đưa cho:

“Thím đừng giận, chị dâu con đang mang thai, giờ là bảo vật trong nhà mà.”


Chú Ba hừ lạnh:

“Gà đẻ thì thiếu gì, có gì mà phải nâng như nâng trứng?”


Người trong phòng rõ ràng nghe được câu đó.


Một loạt tiếng đập phá vang lên.


Mấy bác mấy chú bắt đầu lắc đầu ngao ngán:

“Từ ngày bố mày mất, mày đúng là vứt đi thật rồi.”


Câu nói khiến Lý Kế Nghiệp mặt cắt không còn giọt máu.


Hắn liếc về phía phòng mình, ánh mắt u ám.

“Thôi thôi, ngày lễ mà, mọi người khó khăn lắm mới tụ họp được, đừng soi mói nữa.”


“Dâu thứ nấu cơm cái kiểu gì mà lâu thế? Đúng là nhà không có đàn ông, thành ra đàn bà cũng lười biếng!”


Nghe bác cả lại chĩa mũi dùi vào mẹ tôi, tôi suýt không giữ nổi nét mặt.


Bác cả là dân nghiện rượu, đi đâu cũng phải có chén mới chịu được. Ông cười cười, rủ rê chú Tư và Lý Kế Nghiệp uống cho tới bến.


Phương Tư Tư trong phòng nghe thấy liền ho húng hắng, ra hiệu cho Lý Kế Nghiệp vào.


Mấy người già đời có mặt ai cũng hiểu rõ ẩn ý.


Cả sân đều nhìn về phía Lý Kế Nghiệp xem hắn xử lý ra sao.


Hắn lần này lại ra vẻ cứng rắn, vỗ ngực:

“Tối nay để con đi mua rượu ngon!”


Phương Tư Tư không chịu nổi, lại lao ra từ trong phòng:

“Không được! Anh nói tối nay sẽ đi chèo thuyền với em mà, sao có thể ngồi uống rượu với họ?”


Một câu của cô ta khiến cả sân đều quay lại nhìn.


Bác cả hừ lạnh:

“Lý Kế Nghiệp! Mày muốn sống yên không đấy? Một con nhỏ vắt mũi chưa sạch mà cũng leo lên đầu mày à?”


Vài chú khác phụ họa, tiếng cười châm chọc vang lên.


Mặt Lý Kế Nghiệp đỏ bừng từ cổ lên tới tai.


“Cút vào! Chuyện đàn ông, cô đừng có xen vào!”


Phương Tư Tư – người luôn được nâng như trứng – nào chịu nổi thái độ đó.


Ngay lập tức vơ tất cả những gì có thể ném về phía hắn.


Không may, cây chân đèn dùng để thờ bồ tôi bị cô ta vung lên, bay thẳng vào trán bác cả.


Máo lập tức chảy xối xả.


Chị họ tôi hoảng hốt gọi cấp cứu.


Trước khi lên xe, bác cả còn trừng mắt lườm Lý Kế Nghiệp một cái sắc như d a o.


Phương Tư Tư hoảng loạn, miệng lặp lại không ngừng:

“Không liên quan tới em! Em không cố ý!”


Cô ta tính bỏ chạy, nhưng bị chú Tư giữ lại:

“Nếu thật sự có người chec, cô nghĩ mình chạy thoát được chắc?”


Tối hôm đó, trên đường về, Lý Kế Nghiệp im lặng suốt cả đoạn.


Chú Tư chẳng lo gì nữa, khoá cửa nhốt Phương Tư Tư lại rồi về nhà ngủ.


Tôi mở cửa ra thì thấy cô ta như phát điên, lao ra đẩy tôi:

“Các người là bọn b u ô n n g ư ờ i! Nhốt tôi, bỏ đói tôi không cho ăn không cho uống!”


Nhưng thứ cô ta nên để tâm nhất lúc này, chính là Lý Kế Nghiệp.


Bác cả bị chấn thương sọ não, chị họ tôi tức tới mức tuyên bố:


“Không cần đến công ty nữa, muốn đuổi người như mày dễ lắm!”


Ở hành lang, Lý Kế Nghiệp van xin thế nào cũng không được tha thứ, chỉ toàn những lời cay độc ném vào mặt.


Cuối cùng, chiếc mặt nạ “người chồng mẫu mực” của hắn cũng rơi xuống.


Hắn vung tay tát thẳng vào mặt Phương Tư Tư:

“Cô bị thần kinh à? Mang thai thì là thượng đế chắc?!”


Không kìm được nữa, hắn túm cả tóc và tay cô ta lôi đi.


Phương Tư Tư vẫn không quên bài cũ, vừa vùng vẫy vừa gào:

“Còn dám thế nữa, tôi phathai rồi không cưới nữa đấy!”


Không ngờ câu đó lại chọc đúng chỗ đau của Lý Kế Nghiệp.

“Phá đi! Phá xong tôi loan tin khắp nơi là cô bị tôi chơi chán rồi vứt!”


Nghe câu đó, mặt Phương Tư Tư trắng bệch. Nhưng vẫn cố ôm túi tính bỏ đi.


Lý Kế Nghiệp giận quá, chộp lấy cây gậy phang thẳng vào người cô ta.


Hai người giằng co hỗn loạn, tôi và mẹ căn bản không can nổi.


Phương Tư Tư hoảng loạn chộp một vốc cát dưới sân ném vào mặt hắn, tranh thủ chạy ra khỏi nhà.


Lần này, không ai đuổi theo nữa.


Tôi đứng ở cửa nhìn con hẻm tối tăm phía xa, ánh đèn đường leo lét khiến tôi nhớ lại kiếp trước của hai mẹ con.


Mẹ khẽ nhắc:

“Khuya rồi, ngoài kia nguy hiểm lắm.”


Không ngờ Lý Kế Nghiệp gầm lên chửi cả hai:

“Câm miệng! Cút ra ngoài hết cho tôi! Lo chuyện mình đi!”


Rồi hắn khoá cửa nhốt chúng tôi bên trong.


Tôi kéo mẹ vào phòng, chẳng buồn bận tâm đến hắn nữa.


Sáng hôm sau, người ta phát hiện Phương Tư Tư t r ầ n t r u ồ n g nằm ở cuối con hẻm, còn sống nhưng mất đứa bé.


Cùng ngày, cảnh sát tới đưa Lý Kế Nghiệp đi.


Tội danh là đuổi người ra khỏi nhà, gián tiếp gây tổn thương nghiêm trọng.


Tôi không ngờ hắn ngu đến mức ấy.


Trên đường bị dẫn đi, hắn còn quay đầu hét với mẹ tôi:

“Mẹ! Mau đến nhà bác xin giúp con!”


Tôi và mẹ nhìn nhau rồi phá lên cười.


“Hắn tưởng bác cả là Hà Bá chắc? Muốn 'vớt' là vớt được à?”


“Hơn nữa, giờ bác cả còn đang mong hắn thảm hơn nữa thì có!”


Nhân lúc Lý Kế Nghiệp bị điều tra, mẹ kéo tôi vào phòng thì thầm:

“Có một ông đại gia mê tín vẫn luôn muốn mua lại căn nhà này. Nói là phong thủy tốt, có thể giúp ông ta phát tài.”


Tôi tò mò:

“Bán được bao nhiêu ạ?”


Mẹ giơ sáu ngón tay.

“Một trăm sáu mươi triệu?”

“Trật! Sáu trăm triệu!”

 

Tôi mắt sáng rỡ đầy ngạc nhiên — vì nhà đất quanh khu này bình thường đâu thể bán được giá đó. Nếu có thể, chắc Lý Kế Nghiệp đã sớm nhảy vào rồi.

 

Mẹ tôi vẻ mặt đắc ý, thì thầm kể: thật ra bà cũng không ngờ bán được giá cao vậy. Là do ông thương gia kia tin lời thầy bói nói rằng số 6 là con số may mắn của ông ta.


Thế là ông ấy dứt khoát ra giá sáu trăm triệu, còn căn dặn mẹ tôi đừng từ chối.


“Con à, nhà này giờ là tên con, có bán hay không là do con quyết định. Không muốn bán thì mẹ ở lại đây với con.” Mẹ nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy chân thành.


Tôi trừng mắt:


“Sao lại không bán chứ? Nhà này để tới khi con già cũng chẳng bán được giá thế này đâu.”

 

“Bán! Mình dọn sang chung cư rộng rãi, còn dư tiền để mẹ dưỡng già!”


Thế là hai mẹ con nhanh chóng thống nhất ý kiến, lập tức gọi dịch vụ chuyển nhà.


Khi Lý Kế Nghiệp quay về, phát hiện trong nhà đã trống rỗng.


Gọi điện cho mẹ tôi, giọng hắn vẫn hách dịch như thường:

“Nhà bị sao vậy? Chuyển đi cũng không biết nói với tôi một tiếng à?”


Mẹ tôi hừ lạnh, hỏi lại:

“Anh là ai vậy? Không phải có mẹ ruột rồi sao?”


Lý Kế Nghiệp hiểu ra mọi chuyện, nghiến răng ở đầu dây bên kia:

“Tôi cảnh cáo bà, tôi là con trai duy nhất của nhà này đấy!”


“Nếu bố tôi biết bà đối xử với tôi như thế, ông ấy sẽ không tha đâu!”


Mẹ suýt nữa thì cười phá lên:

“Là con trai thì sao? Bộ nhà này có ngai vàng truyền lại à? Có thì cũng để con gái ruột tôi — Lý Giản Địch — kế thừa!”

 

“Còn nếu anh muốn méc bố, thì tranh thủ lên âm phủ sớm một chút đi, chỗ đó dạo này cũng bận lắm đấy!”


Cúp máy xong, tôi vỗ tay tán thưởng:
“Mẹ đúng là thánh logic! Nói thế kiểu gì cũng khiến hắn tức muốn phát điên.”


Mẹ đưa vé máy bay đến thành phố ven biển cho tôi, rồi đeo mặt nạ ngủ, nằm xuống tận hưởng giấc ngủ dưỡng nhan hiếm có.


Từ sau chuyện chec đuối ở kiếp trước, tôi luôn phản xạ có điều kiện mà tránh xa sông nước, đặc biệt không cho mẹ đến gần.


Thế mà mẹ lại hớn hở bảo tôi:
“Sau bài học ở kiếp trước, mẹ định học lặn.”


Tôi khó hiểu hỏi tại sao.


Mẹ cười rạng rỡ:
“Lỡ sau này gặp chuyện nguy hiểm, mẹ có thể cứu con.”


Tôi dựa đầu vào vai bà, thấy trong lòng ấm áp vô cùng.


Trước kia, tôi luôn nghĩ mẹ không thương mình. Giờ mới hiểu, khi không còn bị ràng buộc bởi những thành kiến cũ, tình yêu thương của mẹ còn nhiều hơn bất kỳ ai.


Sau kỳ nghỉ, việc bán nhà, mua nhà mới, gửi tiền tiết kiệm… mọi thứ đều đâu vào đấy.


Nghe tin tôi và mẹ sắp gửi vài triệu vào tài khoản, chị họ cũng tranh thủ kéo tôi sang tư vấn tài chính.


Tôi ban đầu còn do dự. Dù gì người thân mà biết mình có tiền cũng chẳng phải điều gì hay ho.


Chị họ dường như hiểu rõ suy nghĩ của tôi, thẳng thắn:

“Chị cũng từng bị trọng nam khinh nữ, chị hiểu rõ bộ mặt thật của đám thân thích nhà mình. Yên tâm, chị không hé nửa lời đâu.”


Chúng tôi ngồi nói chuyện cả buổi chiều, cuối cùng cũng nhắc đến Lý Kế Nghiệp.


Sau chuyện đó, nhà họ Phương thấy con gái bị tổn thương nặng, ngày nào cũng đứng chầu chực trước ngân hàng đòi Lý Kế Nghiệp chịu trách nhiệm.


Trên có chị họ lạnh lùng chèn ép, dưới có nhà gái bám riết không buông, hắn rốt cuộc chịu không nổi, tự viết đơn xin nghỉ việc.


Vì không làm gì được tôi và mẹ, hắn tìm đến mẹ ruột.


Ngờ đâu, cuộc sống vốn đang yên ổn của bà ta bị hắn phá tan. Hắn vừa xuất hiện đã khiến lời nói dối “chưa từng sinh con” của bà vỡ lở, suýt nữa thì tan vỡ luôn cuộc hôn nhân hiện tại.


Cuối cùng, bà mẹ ruột thuê người dạy cho hắn một trận nhừ tử, hắn mới tỉnh ra đôi chút.


Nghe đâu, về sau hắn ra đầu ngõ dựng sạp… bán xúc xích bột lọc sống qua ngày.

 

HẾT

 

Loading...