SỔ NỢ NUÔI CON GÁI - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:04:39
Chẳng ai nhớ rằng, hôm nay cũng là sinh nhật của .
cũng chẳng cả.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mắt bỗng cay xè dữ dội, cứ như gì bay mắt .
bên trong khô khốc, chẳng chút ẩm nào.
Thứ cảm giác khó chịu hơn cả , là đến cũng nổi.
sớm còn nữa , thể là một cách giải tỏa, cũng thể là một sự cầu xin.
chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, chẳng gì để giải tỏa, cũng chẳng gì để cầu xin.
chỉ là hiểu một đạo lý.
Kể từ nay về , thực sự chỉ còn một thôi.
05
bắt đầu điên cuồng kiếm tiền.
ngày đêm kịch bản, một kịch bản dài sáu vạn chữ chỉ mất bố ngày là xong, khi vì kịch bản mà nhịn ăn nhịn uống gần như cả ngày trời.
Mấy bạn bè thấy thế đều đành lòng, bảo cứ thế thì nhất định sẽ hại đến sức khỏe mất.
để tâm.
chỉ nhanh hơn, nhanh hơn nữa để trả hết tiền đó.
Trời thương , cũng chút ít năng khiếu.
Thêm đó thời điểm đó game nhập vai trinh thám mới nổi bao lâu, nghề còn ít, chẳng bao lâu nổi lên.
Thứ thực sự thể coi là món tiền đầu tiên kiếm , là kịch bản độc quyền đầu tiên mà bán .
Thời đó khắp nơi đều thiếu kịch bản, một kịch bản của bán tận sáu mươi vạn tệ.
Nói cũng lạ, hồi tiền đóng học phí , bố lừa tiền cũng , nhưng khi sáu mươi vạn tệ về tài khoản, òa nức nở, kiềm chế .
Bạn cùng phòng đều dọa cho phát hoảng.
Lúc đó trong lòng chỉ một ý niệm duy nhất, khiến cảm thấy như giải thoát mà sảng khoái, như thể trong lòng khoét một lỗ hổng trống rỗng.
nghĩ, thể trả tiền !
Cuối cùng cũng còn nợ nần gì họ nữa !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/so-no-nuoi-con-gai/chuong-6.html.]
Cuối cùng cũng thể đường đường chính chính mà đoạn tuyệt quan hệ với họ !
…
Ngay ngày hôm đó chuyển khoản mười tám vạn tệ cho , chụp ảnh cuốn sổ chi tiêu gửi cho bà.
: “Mấy năm nay tổng cộng bố tiêu của con chín vạn bảy ngàn tám tệ, bây giờ con cộng thêm hai vạn tệ nữa, tổng cộng là hai mươi vạn tệ, chúng coi như huề .”
Mẹ vui lắm: “Nan Nan, con giỏi giang luôn hả? Nhà mấy hôm nay đang kẹt tiền đây, con còn ? Cho bố mượn thêm chút nữa !”
thể nhẫn nhịn thêm nữa, : “Không là dốc hết tiền mua nhà cho Đường Thừa Tự ?”
Mẹ ngờ chuyện, bà khựng một chút nhanh đó hùng hồn : “Không mua cho nó thì mua cho ai?
“Nó mới là cội nguồn của nhà họ Đường!”
thờ ơ : “Mẹ thích mua cho ai thì mua cho đấy, nhưng con tiền, cứ nhất quyết mượn tiền cũng thôi, giấy nợ cho con, lãi suất tính theo ngân hàng.”
Mẹ ngẩn , lập tức nổi giận:
“Đó là thái độ gì của con hả? Ăn với bố mà cứ mượn với chả vay?!
“Ai nuôi lớn ngần , chút lòng ơn nào ?!”
khẩy một tiếng.
“Con cầu xin bố sinh con , nếu thể chọn, bố tưởng con sẽ chọn cái nhà chắc?
“Tiền bố tiêu cho con, con cũng trả cả vốn lẫn lãi cho bố , con còn tính mấy năm nay con việc nhà ở nhà, thuê giúp việc cũng tốn tiền chứ hả?
“Đừng nhầm lẫn, con nợ nần gì bố , chúng còn quan hệ gì nữa hết, chuyện gì thì tìm con trai mà nhờ!”
Bao nhiêu ấm ức bao năm qua trào dâng, gần như thể kiềm chế cảm xúc của nữa.
Cuối cùng run rẩy cúp mạnh điện thoại.
Mẹ gọi điện thoại , dứt khoát chặn hết phương thức liên lạc của cả nhà.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Nước mắt cứ lau thế nào cũng khô, cứ tuôn rơi lã chã, mắt mờ mịt chẳng rõ thứ gì.
Bạn cùng phòng bên cạnh lo lắng, khẽ hỏi : “Nan Nan, ?”
nghẹn ngào đáp: “Không , vui quá thôi, mừng đến phát mà, tối nay tớ bao ăn.”