SỔ NỢ NUÔI CON GÁI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:04:41
05
Cuộc sống cứ thế trôi qua, dường như chẳng gì đổi.
Tiền của kiếm ngày càng nhiều, dứt khoát tự mở một tiệm ngay trong khu đại học, lấy kịch bản độc quyền của chủ đạo, buôn may bán đắt vô cùng.
Gia đình cũng chẳng còn ai tìm đến nữa, dường như tất cả bọn đều ngầm thừa nhận mối quan hệ đoạn tuyệt .
Chỉ là ngờ rằng, đến khi nhận điện thoại của bà nội, trong điện thoại vọng tiếng gào xé ruột xé gan của .
“Nan Nan , con khuyên nhủ em trai con , Thừa Tự nó đòi ở Mỹ, về nữa !!!”
kịp định thần, cứ tưởng ban đầu mua nhà cho nó là để nó ở Mỹ chứ.
Từ trong tiếng than đứt quãng của , mới vỡ lẽ rốt cuộc là chuyện gì.
Thì bố lúc đó thương em trai một một ở nơi xứ điều kiện sinh hoạt quá khổ cực, nên tính bụng mua cho nó một căn nhà để nó ở.
Đến khi nào em trai về nước thì thể bán nhà , nếu về thì đến lúc bố về hưu cũng thể sang Mỹ ở cùng.
Ai ngờ em trai chẳng hé răng nửa lời vội vã tìm một cô gái Mỹ gốc Hoa để kết hôn, còn xin thẻ xanh ở luôn!
Chuyện cũng chẳng hề gì, cùng lắm thì bố sang đó là chứ gì.
cô gái là lớn lên trong môi trường tự do phóng khoáng, đời nào chịu cái kiểu “tề gia nội trợ, hầu hạ bố chồng” của nhà .
Người dứt khoát buông lời, nếu bố dám sang đó, cô sẽ lập tức đ.â.m đơn ly dị, thẻ xanh của em trai cũng tan thành mây khói luôn.
Thành tích học hành của em trai thuộc dạng đội sổ, nước ngoài thực cũng chỉ học ba cái trường làng nhàng, mà nó thì vẫn luôn chơi bời với đám Hoa.
Đi bố bốn năm trời tiếng Anh chẳng giỏi thêm bao nhiêu, tiếng Đông Bắc với tiếng Tứ Xuyên thì học kha khá, thì kiếm việc chứ?
Cùng lắm thì sơn tường, mà nó thì chẳng chịu khổ .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một khi ly dị, mộng ở Mỹ của em trai sẽ tan tành mây khói.
Nó cô gái nắm thóp, dứt khoát uy h.i.ế.p bố rằng nếu họ dám sang thì nó sẽ bán nhà chuyển , để họ đừng hòng tìm .
Thế là cái “cội nguồn” của nhà chạy nước ngoài cắm rễ về nữa.
Cái gọi là dưỡng lão cũng đổ sông đổ biển, nhà cửa mặt bằng đều bán hết , chỉ còn mỗi căn nhà cũ kỹ mà họ đang ở.
Mẹ tuyệt vọng lóc: “Nan Nan , con khuyên nhủ em trai con !
“Bố vì cái gia sản nhà mà dốc hết cả vốn liếng , nó mà về thì bố đây?!”
Trong lòng nên hình dung bằng cảm xúc gì, chỉ cảm thấy hả hê buồn .
Họ thì cứ coi là “cội nguồn”, tiếc là hình như nghĩ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/so-no-nuoi-con-gai/chuong-7.html.]
lạnh lùng : “Tổng cộng bố chỉ tiêu cho 97.800 tệ thôi mà, trả cho bố gấp đôi , quên ?”
Mẹ nghẹn lời, lập tức chuyển chủ đề:
“Nan Nan, con với em trai con , vợ mà bằng bố chứ, bố nuôi nó bao lâu nay, nó thể nào mà bỏ mặc bố !”
bật thành tiếng.
“Đó là chuyện nhà của bố , liên quan gì đến .”
Nói cúp máy luôn.
Lúc ngoài, bạn trai thấy vẻ mặt vui, ân cần hỏi han : “Sao em?”
lắc đầu.
“Không gì.”
Nói mới thấy cũng thật là trùng hợp, bạn trai hiện tại của , Tưởng Trừng, chính là nhóc mập mạp giường bệnh kế bên hồi viêm ruột thừa năm lớp 7.
Mười năm trôi qua, bây giờ cao ráo hẳn khiến chẳng còn nhận nữa.
Mãi đến một vô tình trò chuyện bọn mới nhận .
Mấy hôm nay bố lên thăm , cứ nhất định đòi dẫn cùng gặp bố .
Thật lòng mà , căng thẳng.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn nhồi nhét cái tư tưởng rằng chỉ vì là gái, nên chẳng ai thích cả, cũng chẳng ai cần .
chỉ là một món đồ tặng kèm vô dụng, kèm với sự đời của em trai mà thôi.
Nên khi Tưởng Trừng đầu tiên nhắc đến chuyện , bài xích.
sợ bố cũng sẽ thích .
Dù thì ai thích một mà ngay cả bố ruột cũng ưa chứ?
Tưởng Trừng thì ngạc nhiên, ôm lấy đồng tình :
“Sao em nghĩ như chứ? Em bụng xinh xắn, học giỏi còn kiếm tiền nữa, ai mà thích em cho !”
Vẻ mặt chân thành, cứ như thể thực sự nghĩ như .
ngập ngừng đáp: “Đừng khách sáo nữa mà…”