Sói Mắt Trắng
Chương 1
Tiêu Nhân nhìn ta không chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của ta.
Với tốc độ cực nhanh, ta cúi xuống, vốc một vốc bùn ném thật mạnh vào mặt hắn:
“Cái dạng người sa cơ thất thế cũng dám đến cầu thân bản tiểu thư, mắt chó của ngươi bị mù rồi à!”
“Mau cút đi, đừng làm bẩn cánh cửa Tạ phủ ta.”
Tiêu Nhân sững sờ tại chỗ trong giây lát, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn loạn xạ lau mặt vài cái rồi lảo đảo muốn bước vào cửa phủ:
“Anh An, nàng nhìn ta, ta là Quách lang của nàng đây.
“Sao nàng lại đột nhiên đối xử tàn nhẫn với ta như vậy chứ?”
Đúng, ta tàn nhẫn.
Bởi vì chỉ cách đây vài phút, ta phát hiện mình trùn/g sin/h.
Kiếp trước ta bị sỉ nhục đến ch/ết, thảm trạng toàn tộc bị diệt tràn ngập trong tâm trí, nỗi hận khắc cốt ghi tâm không thể kiềm chế.
Ta không cách nào có thể cho Tiêu Nhân sắc mặt tốt.
Quách Lang? Haha, phải là sói đội lốt người mới đúng.
Kiếp trước, khi chúng ta thân cận, hắn luôn yêu cầu ta gọi hắn như vậy.
Ta từ nhỏ cùng phụ thân lớn lên trong quân doanh, chưa từng thấy người nam nhân nào tuấn tú đến vậy, chỉ nói với ta vài ba câu đã đỏ bừng khuôn mặt.
Chẳng bao lâu sau liền động tâm, năn nỉ phụ thân được gả cho hắn.
Mà phụ thân chỉ có duy nhất một nữ nhi là ta, vô cùng sủng ái ta, đương nhiên sẽ hiệu trung với Tiêu Nhân.
Có thể nói, Tạ gia của ta đã đích thân đưa hắn lên ngai vàng.
Khi khói lửa chiến tranh kết thúc.
Ta cứ tưởng rằng mình đã khổ tận cam lai.
Nhưng đến khi ta tràn đầy vui mừng bước chân vào hậu cung, mới biết được sự tồn tại của Thẩm Dịch Thư.
Hắn nói nàng ta là chính thê của hắn.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nói với ta về sự tồn tại của nàng ta trong suốt 5 năm trời.
Ta run giọng hỏi hắn: “Ngươi nói nàng ta là chính thê của ngươi, Quách Lang, vậy ta là gì?”
“Nếu trước đây ngươi đã thành thân, vậy tại sao còn lừa ta…”
Ta chưa kịp nói xong đã bị Tiêu Nhân dùng bàn tay tát ngã xuống đất:
“Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy? Chỉ có Dịch Thư mới xứng gọi ta là Quách Lang. Tạ Anh An, ngươi không xứng.
Ta vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng cùng xem thường của hắn lúc đó, rồi so sánh với ánh mắt nóng bỏng và lấy lòng của hắn hiện giờ, thật buồn cười làm sao!
Ta định thần lại, giơ chân đá Tiêu Nhân, người đang định bước vào cửa phủ một cái:
“a phi! Trình lang cái c.o.n m.ẹ nhà ngươi!
Ta vốn là tướng môn hổ nữ, cú đá này trực tiếp khiến Tiêu Nhân ngã lăn lộn trên mặt đất kêu rên.
Một số người xung quanh bắt đầu tụ tập lại bàn tán:
“Đây không phải là hậu duệ của hoàng thất, người dựa vào bán quạt để mưu sinh đây sao. Ngươi nói cho chúng ta biết, ngươi gây ai không được lại đi gây sự với nàng?”
“Đúng vậy, đây chính là Tạ gia đại tiểu thư, nổi danh Mẫu Dạ Xoa!”
“Không đúng, Tạ gia đại tiểu thư không phải luôn đối xử với hắn rất ưu ái sao? Sao hôm nay lại khác thường như vậy?”
“Ta nghe nói họ đã bàn chuyện thành hôn, vậy mà ở giữa bàn dân thiên hạ lại đối xử với vị hôn phu của mình như vậy, Vị Tạ gia đại tiểu thư này quả thật là thiếu lễ giáo.”
Nhìn thấy người đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Tiêu Nhân tựa hồ đã tìm được một cơ hội tốt.
Hắn chật vật đứng lên, khom mình hành lễ, làm một cử chỉ đáng thương:
“Tạ tiểu thư, ta biết Tạ gia của nàng thế lớn, nhưng ta đối với nàng thành tâm thành ý, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, dù nàng không muốn, cũng không nên vũ nhục ta như vậy.”
“Chẳng lẽ chỉ có mạng của Tạ tiểu thư cao quý mới là mạng, còn mạng sống của những người bần hàn như chúng ta không phải là mạng hay sao?”
02
Tiêu Nhân vung tay hô to, trong lúc nhất thời những người xem náo nhiệt chung quanh đều bị hắn kích động.
Bây giờ triều đình xuống dốc, quần hùng khắp nơi, thế gia danh gia vọng tộc như Tạ gia , một chút xíu gió thổi cỏ lay, đều sẽ khiến cho bách tích dòm ngó.
Thời thế hiện nay, dân tâm ủng hộ hay phản đối cực kỳ trọng yếu.
Tiêu Nhân đã lợi dụng điều này để buộc ta đi vào khuôn khổ.
Đáng tiếc ở kiếp trước, ta lại không nhận ra hắn rất giỏi đùa giỡn lòng người, còn thường xuyên lo lắng hắn sẽ bị bắt nạt.
Ta thực sự là bị mỡ heo che mù đôi mắt mà.
Có lẽ nhìn thấy sự do dự trong mắt ta, trong mắt Tiêu Nhân hiện lên vẻ đắc ý.
Sau đó, hắn bước lên từng bậc thang một cách khó khăn dưới cái nhìn của mọi người, và nói chuyện với ta bằng giọng điệu thân thiện như thường lệ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra:
“Anh An, đừng làm loạn nữa, tính tình đại tiểu thư này của nàng về sau phải thay đổi một chút.
“Ta đã tìm người nhờ xem bát tự của hai chúng ta, họ nói ngày 8 tháng sau sẽ là một ngày tốt lành…
“Ngày tám tháng sau quả thực là một ngày tốt lành——
Trước khi Tiêu Nhân kịp nói xong, ta đã đoạt lời của hắn nói tiếp.
Tiêu Nhân cho là đã nắm được ta, khóe miệng cười suýt nữa ép không được, nhưng lời nói của ta lại xoay chuyển: “Ngày này, liền để cho ngươi cùng Thẩm Dịch Thư cô nương tổ chức hỉ sự đi, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi đến uống chén rượu mừng.”
Sợ không dọa được Tiêu Nhân, sợ người xem không hiểu, ta liền bổ sung thêm thông tin thú vị:
“Thẩm Dịch Thư ở tháp Nam Môn, Tiêu công tử mỗi đêm đều ở cùng nàng ta, chung sống như phu thê, ngươi sẽ không nói không biết nàng ấy chứ?”
“Có cần mời vị cô nương này cùng nhân chứng tới đây đối chất hay không?”
Đương nhiên, ta không có nhân chứng, Tiêu Nhân rất mưu mô và giấu Thẩm Dịch Thư rất tốt, hiện tại ta thậm chí cũng không biết nàng ta đang sống ở đâu.
Những lời này đều là do Thẩm Dịch Thư đích thân nói với ta sau khi ta vào cung ở kiếp trước, nàng ta đến chế nhạo ta:
“Ngươi cho rằng ngươi và Trình lang tâm ý tương thông, vậy là lại khôngg biết việc chàng ấy ngày đêm đều ở chỗ của ta.”
“Ngươi bị chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn mang theo cả gia tộc bán mạng cho chúng ta, thật là ngu xuẩn.”
Những lời đó như bàn ủi nung cháy trái tim ta, ta một chữ cũng không thể nhớ lầm.
Nhìn thấy lời nói của ta chắc chắn như vậy, cả Tiêu Nhân và mọi người xung quanh đều nhất thời im lặng.
Đặc biệt là Tiêu Nhân, sắc mặt xấu xí như nuốt phải ruồi, lúc trắng lúc xanh.
Ngược lại, ta đối mặt với mọi người, thanh âm bằng phẳng:
“Mọi người hãy nghe ta nói. Sở dĩ hôm nay ta đối xử với Tiêu Nhân như vậy không phải là cố tình gây sự, càng không phải dựa vào gia thế mà ngang ngược.
“Mà là ta phát hiện ra Tiêu Nhân cùng một nữ tử không mai mối đã tằng tịu với nhau, còn dùng lời lẽ hoang ngôn đến lừa gạt ta. Tiểu nhân bạc tình bạc nghĩa như vậy ta thật không muốn cùng hắn làm bạn cả đời, chỉ mong mọi người có mặt hôm nay làm chứng, từ hôm nay trở đi ta không còn liên quan gì đến hắn nữa.”
Ta vừa dứt lời, hướng gió của đám đông lập tức thay đổi.
“Ta nói rồi mà, mặc dù Tạ tiểu thư có tính tình mạnh mẽ nhưng không phải là người ngang ngược.
“Mấy ngày trước, mẫu thân ta bị ngã trên đường lên núi, Tạ tiểu thư còn cõng mẫu thân ta về nhà. Ta luôn tin tưởng nhân cách của Tạ tiểu thư.”
“Không phải sao? Không nói đến Tạ tiểu thư, Tạ tướng quân cũng luôn yêu dân như con. Đông Bình của chúng ta bây giờ có thể an bình như vậy hoàn toàn dựa vào ngài ấy.”
“Ta nghĩ rằng Tiêu Nhân này bị Tạ tiểu thư vạch mặt nên thẹn quá hóa giận liền nói xấu nàng ấy. Thật không biết xấu hổ!”
Tiêu Nhân hám lợi đen lòng, hoàn toàn quên mất nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Vừa rồi hắn lợi dụng cảm xúc của dân chúng, lúc này liền phải tiếp nhận cảm xúc càng mãnh liệt hơn của họ.
Mọi người bắt đầu ném rau, trứng thối, thậm chí cả đá vào hắn một cách giận dữ.
Tiêu Nhân bị đánh đến chật vật không chịu nổi, trong khi cố gắng trốn thoát, còn không cam lòng quay lại hướng ta giải thích:
“Anh An, nghe… nghe ta giải thích, nàng thật sự hiểu lầm rồi…ta, ui! Ta ngày khác…Ui da! Lại đến tìm nàng.”
Ta phiền chán đến cực điểm, dứt khoát thả lang khuyển cùng phụ thân tác chiến ra ngoài, nhẹ nhàng thổi huýt sáo, năm, sáu con lang khuyển liền xông ra, hướng tới Tiêu Nhân cắn xé.
Tiểu Nhân bị cắn đến khóc gọi cha gọi mẹ, quần áo bị xé rách, m.á.u m.e đầ.m đìa.
Hắn lộn nhào bỏ chạy, nhưng trước khi đi vẫn quay đầu nhìn lại.
Khi Tiêu Nhân quay người nhìn lại, ta có thể thấy rõ ràng trong mắt hắn chứa đầy hận ý.