Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sói Mắt Trắng

Chương 2



03
Đêm đó, khi ta đang quay mặt ra cửa sổ nghĩ cách để Tiểu Nhân và Thẩm Dịch Thư nợ máu phải trả bằng máu, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói thô ráp:

“An nhi, con phải chịu ủy khuất rồi.”

Đó là phụ thân ta!

Sau hai kiếp, ta lại được nghe lại giọng nói của phụ thân, nước mắt lập tức trào ra.

Ta quay người lại và nhanh chóng nhảy vào vòng tay của ông, lần đầu tiên ta sợ rằng lần tái sinh này chỉ là một giấc mơ.

“An Nhi, đừng khóc, ta đã nghe được chuyện xảy ra ngày hôm nay, lát nữa ta sẽ đến chặt tên khốn Tiêu Nhân đó thành hai đoạn. ”

“Sau đó lại đem thi thể của hắn đến trước mộ phần của mẫu thân con, mẫu thân con kiếm thuật tốt nhất, biết hắn khi dễ con, nhất định sẽ đâm hắn thành cái sàng, khiến hắn làm quỷ cũng phải hồn phi phách tán!!”

Phụ thân nghĩ ta còn buồn về chuyện xảy ra lúc ban ngày liền vụng về an ủi ta.

Lại không biết rằng là vì ta là nhớ tới kiếp trước cùng Thẩm Dịch Thư.

Kiếp trước Tiêu Nhân mới đăng cơ được nửa năm, nhưng hắn lo lắng phụ thân ta công cao chấn chủ, sợ ta cùng phụ thân sẽ nội ứng ngoại hợp mưu đoạt ngai vàng.

Thế là hắn dùng mạng sống của ta làm mồi nhử, lợi dụng tình yêu của phụ thân dành cho nữ nhi, gài bẫy và bắt phụ thân ta với tội danh phản loạn.

Khi đó, ta ngày đêm quỳ bên ngoài cung điện của Tiêu Nhân, khóc lóc cầu xin hắn hãy tha cho phụ thân, nhưng thậm chí đến cái bóng của hắn ta còn không thấy.

Cho đến một đêm vào nửa tháng sau, ta bị Thẩm Dịch Thư sai người bắt trói đến cung Phượng Nghi.

Ả ta nhìn ta với ánh mắt trịch thượng, tuy đang mỉm cười nhưng lại trông giống như một ác ma ăn thịt người:

“Ngươi thực sự muốn biết tin tức về phụ thân mình phải không? Vậy ta sẽ kể cho ngươi.

“Phụ thân của ngươi, xương cốt cũng thật cứng rắn, cho dù chịu đựng một trăm mười tám màn tra tấn, vẫn không chịu cung khai thừa nhận đã cùng ngươi trong ứng ngoại hợp mưu đồ phản nghịch. Bệ hạ nói chỉ cần đóng dấu thì sẽ cho ông ta được ch/ết một cách thống khoái, nhưng ông ta lại khăng khăng bảo vệ ngươi cho đến khi ch/ết. Ngươi nói xem ông ta có phải thật quá ngu ngốc? ”

Lời nói của Thẩm Dịch Thư ngày đó như con d/ao nh/ọn đâ/m vào tim ta, cho dù bây giờ có sống lại, ta vẫn cảm thấy trái tim mình đau âm ỉ.

Ta ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, nước mắt lại rơi mà không làm sao kìm được:

“Phụ thân, trước đây đều là lỗi của con, chính con đã hại người.”

Nhưng lần này, ta chắc chắn sẽ thay đổi vận mệnh của chúng ta!

Phụ thân chưa kịp phản ứng, ta đã đưa tay lau nước mắt, kéo phụ thân đến cạnh bàn rồi đưa cho ông xem ba trang giấy ta đã viết vào buổi chiều.

Phụ thân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ sau vài cái liếc mắt, trong mắt ông như léo lên một ngọn lửa:

“An Nhi, con…”

Suốt một buổi chiều, ta lục lọi trong ký ức, cố nhớ lại những manh mối quan trọng trong những cuộc chiến mà phụ thân và Tiêu Nhân gặp khi chinh phục bốn phương ở kiếp trước. Ưu nhược của quân địch, thậm chí cách thu phục các quan quân tướng lĩnh tản mạn khắp nơi, toàn bộ đều được ta ghi chép lại một cách cẩn thận.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên ta cảm thấy may mắn vì kiếp trước quá yêu hắn nên không chịu ở lại tiền tuyến mà quyết tâm đi theo hắn xuất sinh nhập tử ròng rã suốt năm năm trời nên mới có thể biết rõ ràng như vậy.

Không ngoa khi nói rằng chỉ cần sử dụng đúng cách thì ba trang giấy này cũng đủ giúp phụ thân nhanh chóng bình định thiên hạ rồi.

Ông cúi đầu, cẩn thận nhìn qua tờ giấy trong tay, càng xem càng không thể tin được, thỉnh thoảng lại kinh ngạc nhìn ta.

Ta cúi người lấy quân lễ hạ bái.

“Phụ thân, người nhìn đất nước này đi, các hoàng tử cùng nhau trỗi dậy, anh hùng ly khai, quốc gia đầy khói lửa, dân chúng lầm than. Con biết phụ thân có tâm muốn cứu giúp dân chúng thoát khỏi cảnh lầm than, lúc trước cho phép nữ nhi thân cận cùng Tiêu Nhân cũng là muốn sau này dốc toàn lực trợ giúp hắn. Đáng tiếc, cho dù hắn xuất thân từ hoàng tộc lại là một tiểu thân vô đức, không xứng được phụ thân phò tá.
Con biết người là trung thần, một lòng muốn nâng đỡ hoàng thất, nhưng bây giờ hậu duệ của Tiêu gia, nào có ai xứng được người phò tá.
Người là anh hùng thời loạn thế, lại có đức hạnh cao quý, yêu dân như con, sao không tự xưng đế?”

Ta cùng phụ thân nói chuyện thẳng thắn, cứ sợ rằng ông sẽ không nghe lời khuyên của ta.

Không ngờ, vừa dứt lời, ta thoáng thấy một bóng đen quen thuộc lóe lên bên cửa sổ!

04
Là Yến Liễu!

Nàng ta lén lén lút lút trốn ở bên tường nghe lén.

Mặc dù ẩn nấp cẩn thận nhưng nàng ta là thiếp thân thị nữ, từ nhỏ cùng ta lớn lên nên trong nhát mắt ta đã có thể nhận ra.

Chẳng trách kiếp trước Tiêu Nhân lập bẫy, ta rõ ràng đã để Yến Liễu đi báo tin cho người của phụ thân, thế nhưng ông vẫn rơi vào bẫy.

Thời điểm đó trái tim ta luôn lo lắng cho phụ thân, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vậy mà lại chưa từng nghi ngờ nàng ta.

Nhưng nhìn hành vi hiện tại của Yến Liễu, vậy tất cả đều hợp lý.

Nàng ta đã cấu kết với Tiêu Nhân từ rất sớm và phản bội ta.

Hôm nay Tiêu Nhân để nàng ta đến để nghe lén, nhất định là vì hắn không hiểu tại sao đột nhiên ta lại có thay đổi bất thường như vậy.

Ta vừa vặn tương kế tựu kế.

Phụ thân cũng phát hiện ra động tĩnh bên ngoài cửa sổ.

Ông ấy hành quân và chiến đấu nhiều năm, giác quan nhạy bén khác thường nên định ra ngoài tìm hiểu.

Ta vội bước tới nắm chặt tay phụ thân, ra hiệu cho ông đừng hành động hấp tấp, rồi cố tình nói lớn:

“Phụ thân, con không phải không có tình cảm với Tiêu Nhân. Ngược lại, sở dĩ hôm nay con trách hắn là vì quá yêu hắn mà thôi.

“Tiêu Nhân và con tình đầu ý hợp, nhưng Thẩm Dịch Thư kia lại không ngừng quấy rầy hắn, thậm chí còn phái người khiêu khích con, con sao có thể không hận?”.

“Hôm nay con chỉ muốn dạy cho Tiêu Nhân một bài học. Chỉ cần hắn và Thẩm Dịch Thư không còn qua lại, con vẫn sẽ thành thân, cùng hắn sống tới bạc đầu.”

“Phụ thân, xin đừng vì chuyện này mà tranh cãi Tiêu Nhân được không?”

Phụ thân liền cùng ta kẻ xướng người họa:

“Đó là đương nhiên, chỉ cần sau này hắn cùng con chung sống hòa thuận, ta nhất định dốc toàn lực ủng hộ hắn.”

Bóng đen ngoài cửa sổ dần dần lùi xa.

Phụ thân nhìn ta với ánh mắt ngày càng phức tạp hơn.

Ta biết ông ấy đang lo lắng.

Với trí tuệ của phụ thân, ông nhận ra ta đã quyết tâm bỏ qua Tiêu Nhân, toàn lực hỗ trợ ông xưng đế.

Mà ông ấy, người luôn yêu chiều ta đến tận xương tủy, sẽ ủng hộ ta vô điều kiện.

Trước con đường vô định phía trước, ông ấy lo lắng cho ta, cho cả Tạ gia.

Thấy vậy, ta trịnh trọng đặt ba trang giấy vào tay ông mà không nói nhiều.

Ta chỉ kiên định nói với ông: “Người yên tâm đi.”

Phụ thân đừng lo lắng, lần này con tuyệt đối sẽ không để bi kịch bị diệt tộc xảy ra với Tạ gia nữa.

05
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nhân ra cửa.

Sau khi Yến Liễu rời đi đêm qua, ta đã chọn một thám tử giỏi nhất trong số thuộc hạ của phụ thân để theo dõi Tiêu Nhân.

Sau khi hắn nhận được tin từ Yến Liễu, hắn đã đi xuyên qua phía sau ngọn núi với rừng cây rậm rạp và bước vào một viện tử nhỏ hẹp.

Đây là nơi Tiêu Nhân kim ốc tàng kiều Thẩm Dịch Thư.

Quả thật vô cùng bí mật nên kiếp trước ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của ả.

Theo lời kể của thám tử, ngay khi Tiêu Nhân vừa bước vào sân, hắn đã ngay lập tức tát vào mặt Thẩm Dịch Thư, chửi lớn:

“Tiện nhân, ngươi suýt nữa làm hại ta!”

“Ta đã hứa sau khi lên ngôi hoàng đế, sẽ phong ngươi làm hoàng hậu, ngươi còn có điều gì không hài lòng sao?

“Ngươi biết rõ mấy năm qua ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức để làm lấy lòng ả ngu xuẩn Tạ Anh An kia. Lúc này, phụ thân ả sắp giúp ta khởi binh, ngươi đến trêu trọc ả làm gì? ”

Thẩm Dịch Thư bị đánh mạnh đến mức ngã xuống đất.

Nhưng ả ta chưa bao giờ là người chịu ăn thiệt thòi. Liền nghiến răng, xông tới đánh vào người Tiêu Nhân.

“Tiêu Nhân, ngươi dám đánh ta? Ta liều mạng với ngươi!”

“Ta trêu trọc Tạ Anh An khi nào? Ngươi không giỏi dỗ dành phụ nữ, lại không biết xấu hổ tới trách móc ta. Đừng quên, năm đó ngươi xém chết đói nơi đầu đường, là ai đã thu giữ ngươi!”

Nhưng Tiêu Nhân không tin điều đó:

“Thẩm Dịch Thư, ngươi đừng lôi chuyện quá khứ ra rồi hung hăng càn quấy.

“Nhiều năm như vậy ả ta cũng không hề biết về sự tồn tại của ngươi, ta thậm chí còn đem ngươi giấu ở nơi vô cùng kín đáo. Nếu không phải do ngươi, sao ả biết được?
“Ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, không ngờ ngươi lại ngu xuấn như vậy, suýt chút làm hỏng đại kế của ta.”

Thẩm Dịch Thư còn muốn giải thích, nhưng Tiêu Nhân lại không đủ kiên nhẫn để nghe.

Hắn đẩy Thẩm Dịch Thư kiêu ngạo ngã xuống đất, chỉ để lại một câu “Ngậm kín miệng, tự giải quyết cho tốt”.

Rồi bỏ đi một cách giận dữ.

Kỳ thật Tiêu Nhân cùng Thẩm Dịch Thư lần này sẽ ra tay đánh nhau, là trong dự liệu của ta.

Bởi vì có ký ức kiếp trước, ta biết tình yêu của họ không bền chặt.

Cho nên chỉ cần ly gián một chút, bọn họ sẽ tự loạn.

Phải biết kiếp trước ta bị Thẩm Dịch Thư nửa đêm bắt trói đến cung Phượng Nghi, không chỉ đơn giản là ả muốn bỏ đá xuống giếng, không phải nói cho ta biết thảm trạng của phụ thân để kích thích ta, trả thù ta.

Mà là vì ả nhận lệnh của Tiêu Nhân, muốn âm thầm thay hắn lấy mạng của ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...