Sống Kiếp Bèo Dạt, Yêu Như Cuồng Phong Bạo Vũ - Chương 01: Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:41:54
Ta là Tự Như Vi, con gái của Thái phó nổi danh khắp kinh thành.
Trong yến tiệc Trung thu, cứu tiểu công chúa Hoành Dương suýt nữa trượt chân ngã xuống nước.
Thái hậu thấy phẩm hạnh ôn hòa lương thiện, tài mạo song , vô cùng vui vẻ.
Một đạo ý chỉ ban xuống, gả cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn lừng lẫy đương triều.
Mặt trắng bệch, suýt nữa thất thố ngã quỵ, vội vàng quỳ xuống: "Như Vi tài hèn học ít, thực xứng với Trấn Bắc vương. Kính xin Thái hậu nương nương thu hồi thánh ý."
Ai cũng , trong hậu viện Vương phủ một nữ tử, là trong lòng Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường.
Hắn từng lớn tiếng tuyên bố, đời bao giờ cưới vợ nạp , cùng nàng một đời một kiếp, một đôi uyên ương.
Gả trong tình cảnh ...
Ta lén , quả nhiên sắc mặt âm trầm, đen như mực.
Sau đó, phụ và mẫu vì mà lo lắng đến mất ngủ suốt nửa tháng trời.
Liên tục dâng lên mấy đạo tấu chương, tất cả đều bệ hạ bác bỏ.
Mà Trấn Bắc vương vốn tưởng sẽ từ hôn im lặng một lời.
Ngày đại hôn, khi đang hành lễ phu thê giao bái.
Một nha từ ngoài cửa chạy gấp , lảo đảo ngã nhào đất: "Vương gia! Vương gia! Người mau xem! Liễu di nương... Liễu di nương đột nhiên phát bệnh tim, sắp qua khỏi ."
Nhiếp Hàn Sơn biến sắc, lập tức ném dải lụa đỏ tay xuống, ánh mắt kinh ngạc của quan khách, phất tay áo bỏ , bỏ một ở nơi cử hành hôn lễ.
Qua lớp khăn voan, theo bóng áo đỏ rực của khuất dần, dải lụa đỏ tay lạnh ngắt.
Tân lang bỏ , thì cũng cần bái đường nữa, dứt khoát giật phăng khăn voan đầu xuống.
Khi còn đang cho rằng sẽ tức giận bỏ , mỉm , mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của , tự nhiên với danh nghĩa Trấn Bắc vương phi tiếp đón khách khứa.
Thái hậu chỉ hôn, bệ hạ liên tục bác bỏ, hôn sự giữa và Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn đơn giản chỉ là hai nhà kết thông gia, mà là bắt buộc thành, phụ đối với chuyện cũng đành bất lực.
Những mặt ở đó đều là tinh tường, cũng đắc tội với Trấn Bắc vương và nhà họ Tự, mỗi một suy tính, coi như bỏ qua chuyện , lục tục kéo sân dự tiệc.
Chỉ trưởng của là nén giận, một mực đòi công bằng cho , nhưng kéo : "Ca ca đừng !"
"Không ."
"Ngày đại hôn, dám sỉ nhục như !"
"Muội và vốn dĩ phu thê bình thường, càng đến chuyện lưỡng tình tương duyệt. Trước khi gả đây, chuẩn tâm lý cả . Phu thê ân ái trăm năm vốn hiếm , tương kính như tân cũng là một cách chung sống. Hơn nữa, hành động hôm nay của , rõ ràng là bẽ mặt , nhưng chẳng cũng là bẽ mặt Bệ hạ và Thái hậu nương nương ? Không cần ca ca tay, Bệ hạ và Thái hậu nương nương tự quyết đoán."
Ca ca nghiến răng thở dài, đầy vẻ thương tiếc: "... Vi Vi, như thật sự là quá thiệt thòi."
Ta khẽ thở dài, lắc đầu, gì thêm.
Sau đó, nha bẩm báo, cả ngày hôm đó, phụ và ca ca đều tỏ thái độ với Nhiếp Hàn Sơn, cũng tự sai, nên im lặng chịu đựng.
Tối đến, cuối cùng cũng bước tân phòng. Những nghi thức như ăn bánh con cháu, uống rượu giao bôi, vén khăn voan đều lệnh bỏ qua, ngay cả những vật tượng trưng cho may mắn như long nhãn, hạt sen và đậu phộng rải giường cũng đều dọn dẹp sạch sẽ.
Nến đỏ cháy sáng, ánh đèn lay động, sắc đỏ vui mừng tràn ngập khắp nơi càng trở nên lạc lõng khuôn mặt lạnh lùng của .
Ta bàn trang điểm, để nha cận Hổ Phách giúp tháo bỏ trâm cài, thấy bước , đầu hỏi: "Vương gia, Liễu di nương khỏe ?"
Hắn xuống bàn, vẻ mặt ánh đèn mờ ảo khó đoán, dường như chút áy náy, im lặng một lát đáp: "Nhu Nhi từ đến nay vốn yếu ớt, chuyện hôm nay nàng cố ý. Chỉ tại hai ngày nàng nhiễm phong hàn, sức khỏe , đều là do nha quá lo lắng. Bản vương mặt nàng xin phu nhân, hôm nay nàng chịu thiệt thòi ."
"Vương gia , dám nhận." Ta thu nụ mặt, thẳng mà , "Thiếp nghĩ Vương gia và đều hiểu rõ, cuộc hôn sự của chúng , chẳng qua chỉ là do thánh chỉ của Bệ hạ và Thái hậu nương nương, bất đắc dĩ mà thôi. Thiếp Vương gia trong lòng, cũng ý tranh giành với nàng, chỉ là sự đến nước , từ nay về sẽ tròn bổn phận của một vợ cả, quán xuyến việc nhà. Còn về những chuyện khác, mong cầu gì, chỉ mong thể an sống qua ngày trong chính viện , kính xin Vương gia thành ."
Vốn dĩ đôi bên đều cam tâm tình nguyện, thì cần gì suốt ngày diễn trò giả dối, chẳng chỉ khiến thêm chán ghét?
Chi bằng trực tiếp rõ giới hạn, đôi bên đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Thiết nghĩ cách chuyện thẳng thắn, cởi mở thế , chắc hẳn cũng hợp với tính cách của Nhiếp Hàn Sơn.
Quả nhiên, hàng lông mày của giãn đôi chút, chằm chằm khuôn mặt mỉm ánh nến của hồi lâu, trầm giọng : "Bản vương sẽ cho nàng thể diện đầy đủ."
"Thiếp đa tạ Vương gia."
Nói xong, nhiều lời nữa, hiệu cho Hổ Phách tiếp tục giúp tháo gỡ trâm cài đầu. Đại hôn đúng là chuyện thường thể chịu đựng, đội mũ phượng suốt cả ngày, cổ mỏi nhức vô cùng.
Về phần Nhiếp Hàn Sơn, cũng nồng nặc mùi rượu, chỉ thêm vài phút tự phòng tắm phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-kiep-beo-dat-yeu-nhu-cuong-phong-bao-vu/chuong-01-phan-1.html.]
Đợi đến khi tắm xong, nước còn vương bước , cho lui xuống, cầm một quyển Sơn Nhàn Du Ký nghiêng tựa đầu giường , chút e thẹn nào của tân nương tử đối với phu quân.
Nhiếp Hàn Sơn vẻ cũng mệt , liếc vài cái tự lên giường, kéo chăn gấm đắp lên .
Chiếc giường xuyên hoa bách điệp là do năm xưa, khi mẫu chuẩn đồ cưới cho , đặc biệt mời đại sư Tô, một danh tượng nổi tiếng ở Giang Nam, bỏ một năm rưỡi để chế tạo.
Ngoài vẻ tinh xảo, đặc điểm duy nhất của nó là rộng, hai như vẫn còn thừa chỗ.
Nhiếp Hàn Sơn dù vóc dáng cao lớn, nhưng phần giường còn cho vẫn thoải mái.
Thấy xuống, trời cũng tối, bèn đặt sách xuống, vòng qua xuống giường thổi tắt đôi nến long phượng.
"Nàng gì ?" Hắn khó hiểu .
Theo phong tục ở kinh thành, nến long phượng đêm tân hôn thắp sáng suốt đêm cho đến bình minh, ngụ ý vợ chồng ân ái, bách niên hảo hợp.
giữa và thì cần những thứ .
Ta chầm chậm trèo lên giường, kéo một chiếc chăn gấm khác đắp lên , nhàn nhạt : "Có ánh sáng, ngủ...."
Ta dịch trong, cách một khá xa.
Tuy là đêm động phòng hoa chúc, nhưng dường như giữa chúng đạt một sự ăn ý ngầm nào đó.
Ta sớm đoán việc Nhiếp Hàn Sơn sẽ động , thậm chí giờ phút còn chút nhẹ nhõm.
Chỉ là dải lụa đỏ đầu giường, nỗi buồn trong lòng vẫn vơi bớt.
Thiếu nữ đa sầu đa cảm, lấy chồng chẳng khác nào đầu thai thứ hai, cũng từng thầm mơ mộng về dáng vẻ của phu quân tương lai – là cao thấp, béo gầy, là cương nghị quyết đoán nho nhã lễ độ? Tính tình của sẽ thế nào? Ta và sẽ là một đôi oan gia vui vẻ, cãi ầm ĩ như tỷ tỷ và tỷ phu, là ân ái mặn nồng, tương kính như tân như cha và ?
Giờ đây chuyện sáng tỏ, phu quân của văn võ song , thứ đều , chỉ tiếc trong lòng sớm khác. Vì một yêu mà tranh giành ghen tuông là chuyện ngu ngốc nhất đời.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lòng xưa nay vốn dĩ thiên vị, nàng nhiều đến , trong mắt lẽ còn thấy phiền phức.
Thôi thì cứ , mong yêu thương, chỉ mong giữ thể diện.
Trong bóng tối, nhắm mắt ép chìm giấc ngủ, nước mắt từ khóe mi chầm chậm lăn dài.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa kịch liệt, kèm theo đó là tiếng cãi vã ầm ĩ.
Ta nhíu mày, cất cao giọng gọi vọng ngoài cửa: "Hổ Phách, chuyện gì ?!"
"Triệu ma ma ở Phương viện xông , là Liễu di nương khỏe, nhất định đòi Vương gia qua đó!" Giọng Hổ Phách tức giận gấp gáp.
Nhiếp Hàn Sơn liền trở định dậy: "Bản vương qua đó xem ."
Chàng nhấc chân, mạnh mẽ kéo cánh tay : "Thiếp Vương gia trân trọng Liễu di nương, nhưng hôm nay lúc bái đường...
Vương gia mất mặt mặt . Sau ngài , quản. đêm nay xin ngài nhất định ở ! Thiếp cũng là con gái nhà lành, từ nhỏ đến lớn đều cha trưởng yêu thương, mong Vương gia nể mặt và cả nhà họ Tự chúng ."
Ta đăm đăm, nắm chặt cánh tay đến mức gần như thể cảm nhận cơ bắp căng cứng lớp áo ngủ bằng lụa đỏ, hề nhượng bộ, từng chữ từng câu : "Vương gia sẽ cho thể diện, những chuyện cứ để xử lý, Vương gia nghỉ ngơi ."
Không đợi trả lời, dẫn đầu từ giường bò dậy, đốt đèn, từ giá áo mới xuống áo cưới tơ vàng thêu thành hoa lệ, khoác ở , cố ý biểu hiện nhắc nhở ở mặt .
Nhiếp Hàn Sơn động đậy nữa, một nữa trở giường.
Ta đẩy cửa ngoài, tiếng vang đều tiêu tan, hiển nhiên nghĩ tới thể là , mà Vương gia, Triệu ma ma vẫn luôn ầm ĩ giống như là kinh ngạc, câm miệng.
"Phu nhân."
Ta liếc đám ngoài cửa, ánh mắt dừng lâu hơn Triệu ma ma và tiểu nha ả mang đến. Không đợi họ mở miệng, lạnh lùng phân phó: "Hổ Phách, lấy của , đến Thái Y viện mời Triệu thái y đến khám cho Liễu di nương. Ngoài , phạt nặng Triệu ma ma cùng đám ả vì tội gây ồn ào lúc đêm khuya, mỗi ba mươi trượng, nhốt nhà củi, ngày mai sẽ xử lý."
Hổ Phách rạng rỡ: "Dạ." Nói liền phân phó động thủ.
Một bà tử ăn mặc chỉnh tề bên cạnh vẻ do dự: "Phu nhân, ngày đại hôn, thấy m.á.u e là ."
Ta lạnh một tiếng: "Phải! Các ngươi cũng đây là đêm đại hôn của Vương gia và bổn vương phi, để một mụ già lễ phép dám cả gan gây ồn ào ngoài ? Ta thật ngờ Trấn Bắc vương phủ cái quy củ như , cút!"
Thấy nổi giận, đều nháo nhào hành động. Triệu ma ma khi kéo vẫn cam lòng kêu: "Vương gia! Vương gia!"
Có vẻ như phiền chán, giọng lạnh lùng của Nhiếp Hàn Sơn từ trong phòng truyền : "Tát miệng."
Lời dứt, lập tức bịt miệng ả , nhanh chóng kéo xuống.
"Phu nhân."
"Phu nhân."