Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sống Kiếp Bèo Dạt, Yêu Như Cuồng Phong Bạo Vũ - Chương 02: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:41:56

Trên đời vốn bức tường nào kín gió.

Ngày thứ hai, chuyện và Nhiếp Hàn Sơn đại hôn hôm đó lan truyền khắp kinh thành, từ con gái Thái phó ngưỡng mộ bỗng chốc trở thành trò cho thiên hạ.

Bệ hạ và Thái hậu nương nương trong cung chuyện, triệu Nhiếp Hàn Sơn cung trách mắng một trận, Thái hậu và Hoàng hậu còn đặc biệt phái cung tỳ đắc lực nhất bên , mang theo nhiều đồ ban thưởng đến phủ để an ủi , tiện thể răn đe vị Liễu di nương .

Xong việc, dẫn nha Hổ Phách qua chỗ nàng .

vị Liễu di nương thể yếu đuối, gặp gió là đổ bệnh, là tâm can bảo bối của Nhiếp Hàn Sơn, thể đắc tội , khẽ nhếch môi nhạt. Vừa đến ngoài cửa, thấy Liễu di nương nức nở nép trong lòng Nhiếp Hàn Sơn tìm kiếm an ủi.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, từng giọt nước mắt lớn lăn dài má, quả thật là yếu đuối đáng thương: "Hàn Sơn, tin , cố ý quấy rối hôn lễ của và Vương phi, đều tại thể , và Tiểu Hoàn cũng chỉ vì lo lắng cho nên mới..."

Nói ho khan vài tiếng, Nhiếp Hàn Sơn thành thục vỗ lưng cho nàng .

Bệnh tình của Liễu di nương ở kinh thành là bí mật, là năm đó chiến trường vì cứu Nhiếp Hàn Sơn mà để di chứng, cụ thể thì rõ, nhưng vì mà Nhiếp Hàn Sơn đối với nàng vô cùng sủng ái.

Cùng trải qua sinh tử, tình sâu nghĩa nặng như thế, ngoài sánh bằng?

cũng từng so đo.

Hổ Phách theo lưng nổi nữa, khẽ ho một tiếng nhắc nhở.

Lúc hai mới coi như chú ý tới .

Liễu di nương ngẩng đầu , nở nụ tái nhợt phần nịnh nọt: "Vương phi." Nói còn gắng gượng dậy, xuống giường hành lễ với , nhưng nửa đường ngã lòng Nhiếp Hàn Sơn.

Thấy , cũng lười để ý nàng là thật giả vờ, bèn hòa nhã hào phóng : "Muội thể... , đừng xuống giường, an tâm tĩnh dưỡng mới ."

"Đều là tích sự gì, hôm nay vốn nên đến chính viện dâng cho phu nhân, mà còn phiền phu nhân tới thăm , thật sự là nên. Hôm qua còn quấy nhiễu Vương gia và Vương phi cả một ngày, thật sự là tội ."

"Muội là khách sáo , đó đều là do đám nha bà tử hiểu chuyện gây , đừng vì chúng… mà buồn bực, tổn hại đến sức khỏe thì . Hôm qua thái y đến khám, thế nào?" Ta tươi rạng rỡ,...nàng tỏ yếu thế, đều tiếp nhận, nhân tiện cũng thật sự chút tò mò về bệnh tình của nàng .

"Chỉ là bệnh cũ đau thắt ngực, chịu gió, chịu tức giận, cũng may nhờ Vương gia chiếu cố mấy năm nay mới thể kéo dài tàn, Vương phi cần để trong lòng, bình thường nghỉ ngơi nhiều một chút là ."

Nàng trả lời ôn hòa, nhưng từng chữ đều ẩn chứa thâm ý.

Không chịu gió, chịu tức giận, Vương gia coi trọng, chẳng là đang ngầm ám chỉ đừng hòng dùng phận Vương phi để chèn ép nàng ?

Theo quy củ, phận di nương như nàng, mỗi ngày đều đến chính phòng vấn an sớm tối, hầu hạ chủ mẫu. nếu , rằng thể khỏe, nếu chuyện gì xảy , chẳng của ?

Ta nhạt, cũng gặp nàng .

Ta ý gì với Nhiếp Hàn Sơn, chỉ một lòng an nhàn sống qua ngày trong viện, bèn vui vẻ rộng lượng :

"Muội , thật khiến tỷ tỷ đau lòng quá. Nếu khỏe, những chuyện như vấn an sớm tối, cũng cần thiết nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh là ."

Sự rộng lượng của hiển nhiên khiến Nhiếp Hàn Sơn hài lòng, khi trò chuyện thêm đôi câu, nha bưng bát thuốc nóng hổi .

Đợi nha hầu hạ nàng uống thuốc xong xuôi, cùng Nhiếp Hàn Sơn rời khỏi Phương viện.

Đi nửa đường, Nhiếp Hàn Sơn đột nhiên : "Sức khỏe Nhu Nhu , e rằng phiền phu nhân ."

Ta sững sờ một thoáng, mới kịp phản ứng.

Ý của giao việc chăm sóc Liễu di nương cho .

Ta nhiều như , chẳng qua là hất củ khoai lang nóng bỏng tay , dù chăm sóc chắc thưởng, nhưng chăm sóc chắc chắn sẽ trách móc.

Hắn nghĩ rộng lượng thì thể lấn tới ?

Ta cố nén cơn giận trong lòng, thẳng mắt , lạnh nhạt : "Vương gia ? Trước khi phủ, hầu vẫn chăm sóc nàng , chi phí ăn mặc vẫn như cũ là . So với , chắc hẳn quản gia và các ma ma trong phủ còn rõ hơn ai hết việc chăm sóc bệnh nhân, cũng giấu gì Vương gia, sức khỏe của cũng , nếu Vương gia , thể đợi khi về nhà đẻ, hỏi thăm mẫu của xem ."

Mẹ vốn buồn bực vui vì gả cho Nhiếp Hàn Sơn, khi chuyện xảy hôm qua, càng buồn bã hơn.

Dù lo lắng, cũng chỉ thể sai về thăm hỏi đôi câu.

Nhắc đến chuyện , lập tức im bặt, chắc hẳn cũng sai: "Bổn vương ý đó."

“Chỉ là hiện giờ phu nhân phủ, việc trong hậu viện đều sẽ giao cho phu nhân, Nhu Nhu ốm yếu.

E rằng sẽ ít chuyện phiền toái đến phu nhân, chỉ sợ phu nhân vất vả. Còn về phía nhạc mẫu, ngày về thăm nhà, Hàn Sơn sẽ đích đến tạ tội, hôm qua thật sự phu nhân tủi ."

"Cũng cần phiền toái gì, cứ để hạ nhân chăm sóc chu đáo là . Vương gia yên tâm, đa nghi ghen tuông.”

“Liễu di nương trong phủ đối đãi thế nào, giờ vẫn ."

Có lẽ sự lạnh nhạt trong lời của , chăm chú: "Bổn vương phu nhân rộng lượng, còn … Vậy đành nhờ cả phu nhân." Nói xong, còn chắp tay ngực, trịnh trọng thi lễ với .

Tim khẽ chấn động, đường đường là Trấn Bắc Vương, tướng lĩnh tam quân thiên tử cũng cần hành lễ, một đàn ông uy nghiêm ai dám mạo phạm trong mắt ngoài, mà giờ phút cúi đầu.

Nhất thời nên cảm thán Nhiếp Hàn Sơn tình sâu như biển, là ngưỡng mộ vận may của cô nương Liễu Nhu Nhi .

Điều duy nhất thể chắc chắn là: Ta là kẻ hy sinh duy nhất trong cuộc hôn nhân .

Chắc hẳn kiếp là một kẻ đại gian đại ác, nên kiếp mới rơi cảnh ngộ như .

Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng, tránh né hành lễ của , đầu để thấy nước mắt rơi, giọng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Vương gia khách khí , giờ cũng còn sớm, còn việc trong phủ cần xử lý, tiễn Vương gia nữa, Vương gia thong thả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-kiep-beo-dat-yeu-nhu-cuong-phong-bao-vu/chuong-02-phan-2.html.]

Nói xong cũng chẳng đợi đáp lời, cùng nha Hổ Phách rời .

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Hổ Phách đỡ lấy cánh tay , lo lắng : "Tiểu thư."

Ta đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mi, sang nàng, khẽ gượng trấn an: "Yên tâm, , mặc dù… tình cảm, nhưng mắt xem , Nhiếp Hàn Sơn ít nhất vẫn là thể chuyện , cuộc sống chắc cũng đến nỗi quá khó khăn."

Ba ngày về nhà đẻ.

Mẹ ôm nức nở, Nhiếp Hàn Sơn quả nhiên cũng giữ đúng lời hứa, cho đủ thể diện, còn tạ mặt .

Cha và vui, nhưng nghĩ đến việc gả Vương phủ, cả đời vinh hoa tủi nhục đều phụ thuộc , nên rốt cuộc cũng dám khó dễ gì.

Bữa cơm hôm đó tuy vui vẻ gì, nhưng cũng đến mức quá mức nặng nề.

Trước khi về, kéo chuyện, hỏi và Vương gia động phòng .

Nhìn ánh mắt mong đợi của bà, nỡ để bà thất vọng, đành vẻ thẹn thùng, khẽ gật đầu.

Nhìn mẫu thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn trời đất, lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Khi , gặp phụ đang chuyện với Nhiếp Hàn Sơn.

"Vi Vi từ nhỏ nuông chiều ở nhà, tính tình khó tránh khỏi chút cứng rắn, nếu chỗ nào hiểu chuyện, mong Vương gia đừng so đo với nó, lão phu xin đa tạ Vương gia ."

Nói , phụ cúi gập , hành lễ trịnh trọng với Nhiếp Hàn Sơn.

Nhìn cảnh , cổ họng nghẹn ứ, nước mắt ngừng rơi xuống, lòng đau như cắt.

Người đang cúi là ai?

Là phụ của , Thái phó của Thái tử đương triều.

Năm đó tiên đế khăng khăng phế trưởng lập ấu, phụ dẫn trăm quan quỳ Thái Cực Môn, mấy đánh bằng trượng cũng chịu khuất phục.

Thế mà giờ đây, lưng cong xuống vì .

Ta ôm miệng, cố gắng lắm mới bật thành tiếng.

Nhiếp Hàn Sơn rõ ràng cũng kinh ngạc, vội vàng lui , giơ tay đỡ lấy: "Nhạc phụ vạn , mau lên."

"Ta Vương gia trong lòng, cũng mong Vương gia yêu thương nhiều, chỉ mong Vương gia đối xử với Vi Vi."

Từng lời bi thiết, chất chứa tình yêu thương sâu sắc của một cha dành cho con gái.

Nhiếp Hàn Sơn im lặng, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ xúc động khó tả: "Nhạc phụ yên tâm, Vi Vi gả cho , ắt sẽ đối xử với nàng."

"Haizz."

Cha , đây là nụ chân thật nhất của cha ngày hôm nay.

Ta trốn ở một bên, nước mắt giàn giụa, lâu mới thu xếp tâm trạng .

Cha như chuyện gì, dặn dò vài câu, đó đích tiễn cửa.

Xe ngựa dừng cửa chính, Nhiếp Hàn Sơn đỡ lên xe, xe ngựa một đoạn khá xa, nhịn vén rèm xe lên về phía , chỉ thấy bóng dáng cha già nua ở phía xa vẫn sừng sững cửa, dõi mắt theo xe ngựa lâu, kìm nữa, buông rèm xe xuống, cũng chẳng màng Nhiếp Hàn Sơn còn ở trong xe, cúi đầu nức nở.

Nhiếp Hàn Sơn giơ tay lên, dường như an ủi , nhưng cuối cùng vẫn rụt tay về.

Trong lòng bất bình, nảy sinh ác ý, ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, nghiêm giọng chất vấn: "Chàng thích , tại còn… cưới ?!"

Trời mới , trong thời gian chờ xuất giá đó, mong chờ hành động bao.

Nhiếp Hàn Sơn nhắm mắt , khẽ một câu: "Xin ."

Chuyện , cũng chẳng gì hơn.

Xe ngựa tiến Trấn Bắc Vương phủ.

Vừa sân, liền thấy Liễu di nương dẫn theo nha Tiểu Hoàn đang chờ ở cửa, thấy hai chúng cùng , lập tức tiến lên đón.

Đôi mắt dán chặt lên Nhiếp Hàn Sơn.

"Hàn... Vương gia, Vương phi."

"Không thể khỏe hơn một chút , ngoài ?" Nhiếp Hàn Sơn tiến lên đỡ lấy cánh tay nàng .

Tâm trạng , phí sức ứng phó với sự phô trương thị uy của nàng .

"Rời phủ lâu như , còn việc khác xử lý, xin phép phiền nữa."

Nói xong, dẫn Hổ Phách rời .

"Tỷ tỷ, đây là...?"

Phía vọng giọng yếu đuối, vẻ hiểu của Liễu di nương.

"Không gì, Vương phi nhớ nhà thôi." Nhiếp Hàn Sơn đáp.

Loading...