Sống Kiếp Bèo Dạt, Yêu Như Cuồng Phong Bạo Vũ - Chương 04: Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:41:58
"Tiểu thư!"
"Hổ Phách." Ta gọi nàng, xoay nâng mặt nàng lên, dịu dàng lau những giọt nước mắt má nàng, "Ta em lo lắng cho , nhưng kể từ ngày đại hôn, khi bỏ rơi mặt , còn bất kỳ kỳ vọng trông mong gì ở nữa. Con sống là vì chính , ngoài gì, cứ mặc kệ họ. Dù , em xem, chẳng chúng vẫn sống ?"
" mà..."
"Ta , đáng khác trân trọng, yêu thương, chứ giãy giụa trong sự thương hại nhất thời của một nam nhân. Ta thèm."
Hổ Phách vẻ mặt bình tĩnh của , bĩu môi, cuối cùng nên lời, một lát , lấy cớ chuẩn cơm nước mà chạy trốn.
Ta bóng lưng nàng thở dài, nghĩ bụng là nuôi một con chó, tìm chút việc cho nàng , như sẽ suy nghĩ lung tung nữa.
Mấy ngày , trang trại đưa tới mấy con ch.ó con béo múp míp, tiện thể còn mấy con mèo con mới cai sữa.
Ta chọn một con mèo nhỏ màu vàng cam, bốn chân trắng như tuyết, còn chó con thì để Hổ Phách chọn.
Hổ Phách ôm con ch.ó nhỏ màu trắng rạng rỡ.
Ta hỏi nàng định đặt tên là gì.
Nàng híp mắt : "Tiểu thư, gọi là Vượng Tài ? Cái tên tuy quê mùa, nhưng hồi nhỏ một con ch.ó thích tên là Vượng Tài."
Ta mỉm , thấy nàng vui vẻ thì đồng ý ngay: "Được, con mèo béo ú cứ gọi là Béo Ú , hai đứa nó sẽ giao hết cho em đấy."
"Vâng ạ."
Có thêm chó mèo, Hổ Phách cũng bận rộn hơn, rõ ràng là còn lải nhải nữa.
Của hồi môn dù nhiều đến , cũng chịu nổi bên Phương Viên đòi hỏi vô độ, nhất là khi bọn họ đang "trợ cấp", thì càng bày đủ loại danh mục.
Ta cũng từng nhắc qua với Nhiếp Hàn Sơn vài câu, nếu quan tâm, thì cũng tốn thêm chút tâm tư nào nữa, cho thì cứ cho.
Thôi, đằng nào cũng tiêu tiền của .
Khi quản gia đến báo với rằng trong sổ còn tiền, sai Hổ Phách đưa bạc qua nữa, chỉ thản nhiên : "Nếu trong sổ còn tiền, phủ cùng thắt lưng buộc bụng."
"Bao gồm cả Phương Viên?"
"Đương nhiên, ngoại trừ thuốc thang của Liễu di nương, những thứ khác thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, rõ cả chứ?"
Quản gia chút do dự: "Chuyện ... Vậy còn Vương gia?"
"Ta sẽ bẩm báo với Vương gia, quản gia cần lo lắng."
Nghe xong, quản gia như trút gánh nặng, nụ mặt cũng tươi hơn, lúc khỏi cửa, bước chân cũng nhẹ nhõm hơn vài phần, dáng vẻ như một vố lớn.
Ta thấy rõ, lẽ quản gia sớm như từ lâu, chỉ là cơ hội.
Hổ Phách đang chơi đùa với Vượng Tài, gọi nàng : "Đi lấy sổ sách hai năm nay đến đây, đặc biệt là cuốn ghi chép riêng cho Phương Viên."
"Vâng." Hổ Phách cong mắt, đầy vẻ tinh ranh.
Lúc khi ghi chép cuốn sổ , lẽ nàng mong chờ đến ngày .
Bảy ngày , ghế trong phòng, đắp một tấm chăn lông cáo tuyết mỏng, lim dim nghỉ ngơi.
Sau khi Liễu di nương của Phương Viên một nữa "ngàn cân treo sợi tóc", Nhiếp Hàn Sơn giận dữ xông , phía còn Triệu ma ma đang sụt sùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-kiep-beo-dat-yeu-nhu-cuong-phong-bao-vu/chuong-04-phan-4.html.]
"Đến ."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Ta thấy tiếng cửa phòng đẩy mạnh , lười biếng dậy, hai mặt.
Nhiếp Hàn Sơn mặt lạnh như băng, mở miệng chất vấn: "Nhu Nhu bệnh nặng, cắt đồ cung cấp trong viện của nàng?"
Ta liếc vẻ mặt hả hê của Triệu ma ma.
Hai năm nay, lẽ ả tự thấy nắm thóp , nên vị ở Phương Viên dần lộ rõ bản tính, mặt ngày càng kiêng nể gì. Lúc mới phát hiện, thì con tới hai bộ mặt.
Trước mặt Nhiếp Hàn Sơn, ả yếu đuối, mong manh, gió thổi là ngã. Còn mặt thì hoạt bát, mạnh mẽ, chẳng giống ốm yếu chút nào, thậm chí còn nhiều lén lút mỉa mai : "Chính phòng phu nhân thì chứ? Chẳng cũng chỉ thể ôm phòng gối chiếc thôi ."
Ta chỉ mỉm , hề những điều với Nhiếp Hàn Sơn, mà mong chờ đến ngày phát hiện trong lòng … bộ mặt như , sẽ tâm trạng gì.
Đối diện với sự chất vấn của Nhiếp Hàn Sơn, uể oải kéo tấm chăn lông cáo tuyết đang đắp chân , thong thả :
"Trong sổ còn bạc."
"Phu nhân, lão nô cầu xin , xin rủ lòng thương tha cho di nương." Triệu ma ma quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn rơi lã chã, "Giờ đông, trời lạnh buốt, di nương vốn yếu, càng thêm khó khăn. Nếu thiếu đồ bồi bổ, e rằng qua nổi mùa đông ."
Nghe những lời đổ tội của Triệu ma ma, nhướng mày, hề tức giận, chỉ bình tĩnh ả diễn trò.
Nhiếp Hàn Sơn lạnh lùng : "Phu nhân định giải thích gì ?"
"Giải thích thì tất nhiên là , Vương gia hãy cho rõ đây. Trên sổ sách đúng là còn hơn ba nghìn lượng bạc thật, nhưng đó là chi phí sinh hoạt của cả phủ trong một mùa đông. Tết sắp đến, hạ nhân trong phủ chẳng lẽ cần sắm sửa quần áo ấm, cần ăn cơm ? Rồi còn quà cáp biếu tặng các phủ khác nữa, chẳng lẽ cần chuẩn ? Vương gia quán xuyến việc nhà, giá cả củi gạo mắm muối đắt đỏ thế nào, trách ngài."
" cũng đến nỗi cả tiền bốc thuốc chứ..."
"Vương gia đừng vội, . Hổ Phách, lấy hết sổ sách đây." Ta dậy, thẳng mắt .
Hổ Phách lời, mỉm phòng, mở rương lấy những cuốn sổ chuẩn sẵn.
Ta lật cuốn sổ chi tiêu của Phương Viên , : "Triệu ma ma đây van xin, trách bạc đãi Liễu di nương. Vậy thì chúng cùng xem bạc đãi như thế nào nhé."
"Vậy hãy xem tháng . Ngày mùng một tháng mười một, chi một trăm năm mươi lượng bạc mua hai bình sứ Thanh Hoa Bạch Điệp;
Ngày mùng ba tháng mười một, gọi tú nương họ Liễu của Cẩm Tú Phường đến, may một áo khoác lông chồn, mấy bộ váy áo gấm, tổng cộng hết tám trăm năm mươi lượng; ngày mùng bốn tháng mười một, mua năm cân huyết yến thượng hạng, tổng cộng một trăm năm mươi lượng..."
Gần như cứ mỗi câu , sắc mặt Triệu ma ma tái một phần. Đọc đến cuối, cũng thấy mệt, dứt khoát đưa sổ cho Nhiếp Hàn Sơn tự xem: "Ở đây còn những cuốn đó nữa, Vương gia cứ xem thoải mái."
"Thuốc của Liễu di nương, từng cho ngừng. Ta chỉ là chút tò mò, rốt cuộc cần cung cấp những gì mới thể giúp Liễu di nương vượt qua khó khăn? Quần áo mới tháng nào cũng may, năm nào cũng , các cửa hàng trang sức trong kinh thành đều là khách quen của vương phủ, càng cần đến Phương viên mỗi ngày cần mười cân thịt heo, năm con gà sống, cá tươi cùng những đồ ăn ngon nhất, chỉ tò mò, thể Liễu di nương yếu ớt như , thể ăn hết? Ta chỉ là ngừng cung cấp quần áo mới và trang sức, giảm bớt chút chi tiêu ăn uống, mà Triệu ma ma chạy tới đây lóc chỉ trích , là vì ? Nghĩ , những thứ , Liễu di nương chắc sống nổi nữa."
Nói đến đây, về phía Nhiếp Hàn Sơn sắc mặt tái mét, mỉm tiếp: "Ta Vương gia đối với Liễu di… nương mực yêu thương, chỉ là cả nhà chúng vẫn sống qua ngày. Nếu ngài cứ khăng khăng, thì hoặc là ngài mang bạc về.
Hoặc là sợ rằng đảm đương nổi việc nhà ở Vương phủ , xin ngài ban cho một phong hưu thư, , cũng thể bớt chút chi tiêu."
Nhiếp Hàn Sơn mặt lạnh như băng, một lời, im lặng lật xem từng trang sổ sách, đó xem xét các khoản chi tiêu khác.
Triệu ma ma sợ đến mức chân tay run rẩy.
Ta xem tiếp, trực tiếp dẫn Hổ Phách rời .
Một lát , thấy Nhiếp Hàn Sơn sai mang theo sổ sách, phẩy tay áo bỏ , phía còn lôi theo Triệu ma ma mềm nhũn cả .
"Đi, lấy chìa khóa nhà kho trong phủ , đưa qua cho Vương gia."
"A!" Hổ Phách kêu lên một tiếng.