Sống Kiếp Bèo Dạt, Yêu Như Cuồng Phong Bạo Vũ - Chương 5: Phần 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:42:00
"Thiếp tài hèn học mọn, e là quán xuyến nổi việc trong Vương phủ, cũng sợ chậm trễ Liễu di nương. Nếu Liễu di nương vì cung ứng đủ mà tổn hại sức khỏe, gánh nổi trách nhiệm, mong Vương gia thu hồi mệnh lệnh."
"Phu nhân..." Nhiếp Hàn Sơn bất đắc dĩ, "Ta cho dọn dẹp Phương Viên kỹ càng, tin rằng sẽ còn chuyện như quấy rầy phu nhân nữa."
Ta khẽ .
Nói những lời là lừa gạt ai, coi ai là kẻ ngốc?
Đó chẳng là tâm can bảo bối của , , nếu thật sự ầm lên, liệu trái tim một khắc nào hướng về ? Bất quá, cũng sớm đoán việc Nhiếp Hàn Sơn trở về, về phía quản gia một bên.
"Trước khi phủ, trong phủ đều do Liễu di nương quán xuyến, chi bằng thế , tách Phương Viên khỏi phủ, lấy một phần ba tài sản trong phủ giao cho Liễu di nương tự xử lý. Thiếp chăm sóc chu , Triệu ma ma thương chủ tử như , tin rằng sẽ chăm sóc , Vương gia thấy ?"
"Không , như ngoài sẽ dị nghị nàng?!"
"Thiếp quan tâm, hơn nữa lời đồn đại bên ngoài cũng chẳng thiếu gì, Vương gia nếu thật sự nghĩ cho , chi bằng cứ trực tiếp đồng ý ." Giọng lạnh tanh, ánh mắt dời , nữa.
Nhiếp Hàn Sơn cứng họng, im lặng : "Ta với nàng."
"Đã , còn cố tình ?" Ta lạnh giọng hỏi ngược , "Nếu gặp chuyện tiền bạc thiếu thốn, chẳng lẽ còn … bỏ tiền túi bù ? Chẳng lẽ nhà họ Tự chúng nợ Trấn Bắc vương phủ các ?! Ta thấy một chính thê như tròn bổn phận lắm ."
Chuyện vốn dĩ chẳng vẻ vang gì, ngoài cũng chỉ tổ trò cho thiên hạ.
"Bản vương trách phạt Liễu di nương , chắc chắn sẽ phung phí như nữa, còn về phần phu nhân bỏ tiền , bản vương sẽ trả đầy đủ cho phu nhân."
"Không cần, chỉ cần Vương gia đáp ứng thỉnh cầu của là ." Ta kiên quyết nhượng bộ.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh.
Là Liễu di nương.
Bọn nha cũng sợ nàng thương, ngăn cản , đành để mặc nàng xông .
Vừa bước cửa, nàng liền lóc thảm thiết, ngã nhào xuống đất, dập đầu quỳ lạy.
"Vương gia! Vương phi, tất cả đều là của , mong Vương gia và Vương phi nể tình Triệu ma ma từ nhỏ hầu hạ mà tha cho Triệu ma ma."
Sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn lạnh như băng.
Ta khẩy, giơ tay lên: "Mau, mau đỡ Liễu di nương dậy, trời lạnh thế , đừng để cảm lạnh. Đám nha hầu hạ , lôi xuống đánh ba mươi cái. Rốt cuộc là chăm sóc di nương kiểu gì, ngoài mà khoác thêm áo choàng? Nếu di nương mà đổ bệnh, di nương khó chịu, Vương gia cũng đau lòng."
Liễu di nương mặc một bộ váy bông trắng mỏng manh, tóc tai rũ rượi, mặt mày ủ rũ, trong khi bên ngoài gió bấc thổi ào ào, mái hiên một lát thôi cũng đủ rét run cầm cập.
Liễu di nương trúng tim đen, ngẩng đầu, hung hăng trừng bằng ánh mắt phẫn hận, nhưng nhanh đó, vẻ mặt nàng trở nên thê lương, xoay kéo lấy nha sắp lôi , vội vàng cầu xin: "Đều là do nhất thời nóng vội nên mới quên mất, đều là của , cầu Vương phi tha cho Tiểu Hoàn.”
Sắc mặt Tiểu Hoàn trắng bệch, còn chút máu.
Ta gì, chỉ về phía Nhiếp Hàn Sơn.
Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn lộ rõ vẻ thất vọng, lạnh giọng : "Đỡ Liễu di nương dậy, đưa về, còn Tiểu Hoàn… thì mang xuống."
Liễu di nương thể tin nổi Nhiếp Hàn Sơn, run giọng gọi: "Vương gia."
Nhiếp Hàn Sơn liếc nàng : "Còn mau lên."
Ta phất tay, hiệu.
Liễu di nương dường như dọa sợ, tới khác dìu .
Đợi hết, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Ta rót một chén nước đưa tới mặt Nhiếp Hàn Sơn: "Vương gia, giờ vẫn còn kiên trì chứ?"
Nhiếp Hàn Sơn nhận lấy chén nước, đáy mắt lộ rõ vẻ cô đơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/song-kiep-beo-dat-yeu-nhu-cuong-phong-bao-vu/chuong-5-phan-5.html.]
Thấy cũng giấu giếm nữa, thẳng: "Vương gia cũng là hiểu chuyện, chắc hẳn cũng hiểu rõ Liễu di nương… rốt cuộc là vì ? Lòng ghen tị của nữ nhân thể hóa giải, và Liễu di nương dù cố gắng tỏ hòa thuận đến , cũng thể đổi bản chất đối lập giữa và nàng , để Liễu di nương còn ốm đau bệnh tật nữa, Vương gia vẫn nên đáp ứng thôi."
"Xin ." Nhiếp Hàn Sơn trầm giọng .
Ta đầu , đáp.
"Xin " mà nhiều, thật ghê tởm.
Sau đó, chi tiêu của Phương Viên đều tách biệt khỏi Vương phủ, Nhiếp Hàn Sơn cũng chỉ định tâm phúc của đến đó trông nom.
Không còn Phương Viên tiêu xài hoang phí, chi tiêu của Vương phủ cuối cùng cũng trở mức bình thường.
Có nha đến bẩm báo.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Không còn Vương phủ chu cấp, Liễu di nương giờ đây lén lút cùng khác ăn buôn bán ở tiệm tơ lụa, mượn thế của Vương phủ, công việc ăn phát đạt vô cùng.
Ta chẳng buồn để ý, cứ yên lặng ở trong sân của .
Thời gian thấm thoắt trôi qua bốn năm nữa.
Trong bốn năm đó, biên giới Hung Nô liên tục gây sự, Nhiếp Hàn Sơn với phận Trấn Bắc đại tướng quân, quanh năm đóng quân ở biên ải, mỗi năm chỉ hai ba tháng ở kinh thành.
Thành hôn sáu năm, nhưng vẫn con, vì chịu đựng đủ điều tiếng trong kinh thành. Còn về phần Liễu di nương, tuy sủng ái, nhưng dường như vì lý do sức khỏe, nên khó con nối dõi.
Thái hậu nương nương nhiều cho gọi cung, nhẹ nhàng khuyên nhủ, bảo mau chóng sinh cho Nhiếp Hàn Sơn một đứa con.
Nhà họ Nhiếp bao đời trung liệt, nay chỉ còn một , Thái hậu nương nương là cô ruột của , đương nhiên đau lòng, nên lúc mới mượn cớ để đích ban hôn.
Chỉ là bà ngờ rằng, và thành thế .
Đao kiếm chiến trường vô tình, Thái hậu nương nương càng thêm lo lắng nhà họ Nhiếp sẽ tuyệt tự.
"Vi Vi, con vẫn còn giận dỗi với Hàn Sơn ?" Thái hậu nương nương nắm lấy tay , khẽ vỗ về, trong ánh mắt tràn ngập thật hiền từ.
Ta cúi đầu: "Như Vi dám."
"Các con thành hôn sáu năm, đến nay vẫn con nối dõi, như ?"
"Vương gia bận rộn quốc sự, lẽ tạm thời thể lo chu , Như Vi phúc mỏng, cuộc đời e rằng duyên phận đó với Vương gia."
"Duyên phận gì chứ, tình cảm vợ chồng nay đều là ở chung mà , con những năm qua chịu ít tủi hờn, ai gia cũng thấy đau lòng."
Thái hậu nương nương thở dài, "Hàn Sơn đứa trẻ , từ nhỏ cha , tuổi còn trẻ quân doanh, tính tình giờ đều thẳng thắn, hiểu tâm tư nữ nhân, con đừng so đo với nó."
"Như Vi dám, chỉ là Vương gia cần là con, một việc chung quy thể cưỡng cầu." Ta ngẩng đầu, trong lời ẩn ý đôi phần.
Ta thật sự .
Ta luôn cho rằng con cái là minh chứng cho tình cảm vợ chồng, và Nhiếp Hàn Sơn vốn tình cảm, hà tất miễn cưỡng?
Hơn nữa, nếu con, e rằng còn vướng những rắc rối dứt.
Chỉ là những lời thể , chỉ thể đổ lên Nhiếp Hàn Sơn.
Thái hậu nương nương hẳn cũng rõ tình hình giữa và , nên gì thêm.
Chỉ là điều ngờ tới là, một đạo ý chỉ ban xuống, điều đến biên cương để chăm sóc Vương gia.
Khi thu dọn đồ đạc, Hổ Phách ngừng thở dài.
Biên cương khổ hàn, thêm đao kiếm vô tình, thật sự là nơi gì.
chút hưng phấn.