Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sống Lại Dạy Dỗ Kẻ Vô Ơn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

4

 

Minh Huyền giữ vững hạng nhất suốt bao năm, chỉ vì vài lần điểm thấp liền bị nghi ngờ gian lận, bao thành tích trước đó bỗng chốc thành công cốc.


Còn Thi Dao – một học sinh đội sổ suốt bao năm – chỉ cần vài lần làm bài tốt liền được tung hô như nữ thần học tập.


Thời đại này đúng là nực cười.


Kiếp trước là vậy. Kiếp này… vẫn chẳng khác gì.


Tôi không thể giải thích chuyện đổi điểm, cũng không thể nói ra chuyện phù chú.


Chỉ biết liên tục gật đầu, giả vờ nghe lời cô giáo.


Sau khi bị “dạy dỗ” một hồi, tôi về đến nhà thì đã thấy Minh Huyền và Thi Dao về từ lúc nào.


Vừa bước vào cửa, tôi đã nghe giọng Thi Dao đầy châm chọc:

“Ô học bá, học hành khổ sở ba năm thì sao chứ?”


“Cuối cùng vẫn bị một đứa lẹt đẹt như tôi vượt mặt thôi!”


“Học hành mà, không phải cứ cố gắng là được, còn phải có thiên phú nữa.”


“Giống như tôi đây, chẳng cần học gì, thi phát là đứng nhất. Đúng là thiên tài bẩm sinh!”


Minh Huyền không buồn cãi, tính lướt qua Thi Dao vào phòng.


Thái độ dửng dưng đó khiến Thi Dao phát cáu, đẩy Minh Huyền một cái:

“Minh Huyền, tốt nhất là cậu biết điều một chút.”


“Với cái điểm này, nhiều lắm cũng chỉ đủ vào trường nghề.”


“ Cậu tốt nhất nên biết điều đi, lo mà nịnh tôi đi.”


“Đợi sau này tôi thành công, có khi còn nể tình giúp đỡ một tí.”


Thấy Minh Huyền bắt đầu sa sầm mặt, tôi lập tức kéo Thi Dao vào phòng, mắng:


“Con ngu thật! Con nói mấy câu đó để chọc nó làm gì?”


“Nó mà bỏ thi thật, con tưởng con thi đỗ được chắc?”


Lý Thi Dao lúc này mới giật mình, nét mặt thoáng hoảng sợ.


Tôi cảnh cáo thêm vài câu, bảo nó ngoan ngoãn đến hết kỳ thi.


Bước ra khỏi phòng, tôi thấy Minh Huyền vẫn đứng yên ở chỗ cũ, chưa hề nhúc nhích.


Tôi bước tới, định an ủi vài câu.


Nó lại bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt đầy thất vọng:


“Dì Trần, con thật sự… có thể tin dì không?”


“Dù sao Lý Thi Dao cũng là con ruột của dì. Dì thật sự sẽ đứng về phía con sao?”


Tôi định mở miệng, nó đã giơ tay ngăn lại:

“Những gì dì vừa nói với cô ta, con nghe hết rồi.”


“Nên bây giờ dì có nói gì, con cũng không tin nữa.”


“Mặc kệ kỳ thi. Con bỏ!”


Từ hôm đó, Minh Huyền mặc kệ tôi thế nào cũng không đổi ý, dọn đến ở nhờ nhà bạn.


Tôi gọi bao nhiêu lần, nó không bắt máy. Sau đó còn chặn số tôi luôn.


Lý Thi Dao thì cuống cuồng lo lắng. Nếu Minh Huyền bỏ thi thật, thì nó chỉ còn lại đúng 0 điểm mà thôi.


Tôi cũng rất lo. Tôi sợ Minh Huyền buông bỏ tất cả, huỷ luôn tương lai.


5


Năm ngày sau, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.


Tôi đưa Thi Dao tới điểm thi.


Cả hai chúng tôi đều đứng ở cổng trường, nhìn quanh tìm Minh Huyền.


Nhưng tới tận lúc cánh cổng chuẩn bị đóng, vẫn không thấy nó đâu.


Thi Dao sốt ruột đến mức sắp khóc, bước vào sân thi mà còn ngoái đầu nhìn mãi.


Tôi vẫn đứng ngoài, cố chờ đợi hy vọng cuối cùng.


Từng phút trôi qua trái tim tôi từng chút lạnh dần.


Chẳng lẽ sống lại một đời… tôi vẫn không thể thay đổi được vận mệnh của Minh Huyền.


Bất ngờ, một bóng người quen thuộc lao đến từ xa — là Minh Huyền!


Nó đến kịp trước khi đóng cổng một phút, bước vào phòng thi.


Tôi đứng bên ngoài hét lớn: “Cố lên!”


Nó quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng.


Minh Huyền nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về chiếc điện thoại đang phát livestream.


Nó biết rõ lúc này, tôi chắc chắn đang dõi theo nó từ phòng livestream.


Ngay sau đó, thằng bé khẽ cười — nụ cười bình thản, đầy châm biếm.


6


Cả lớp như nổ tung.


Tiếng kinh ngạc, hoài nghi, thậm chí chế giễu vang lên râm ran.


“Ôi trời! Tôi không nhìn nhầm chứ? Điểm của Minh Huyền trống trơn!”


“Đây chính là thí sinh bị ẩn điểm trong truyền thuyết đây sao!!”


“Tôi đúng là não tàn mới đi chọn đứng về phía Lý Thi Dao! 348 điểm là trò gì vậy?!”


“Khéo một môn của tôi còn được nhiều hơn thế!”


Cô chủ nhiệm cũng sững sờ, không tin nổi:


“Chuyện gì thế này? Hai đứa điểm kiểu gì mà khác xa thi thử đến thế?”


Những lời xì xào càng khiến Lý Thi Dao như bị đổ thêm dầu vào lửa.


Con bé lao đến, túm cổ áo Minh Huyền, gào lên:

“Minh Huyền! Cậu giở trò gì vậy hả?!”


Minh Huyền lập tức hất mạnh tay cô ta ra, cười lạnh:

“Cô đang nghi ngờ sự công bằng của kỳ thi quốc gia đấy à?”


Bạn bè xung quanh cũng hùa theo:


“Đúng đấy, Thi Dao. Cậu không làm bài được thì tự chịu đi, đổ lỗi cho người khác làm gì?”


“Người ta giỏi là do thực lực. Cậu đố kỵ cái gì?”


Dù được đứng về phía mình, Minh Huyền vẫn lạnh lùng quét mắt nhìn đám bạn đứng sau lưng Thi Dao hờ hững nhắc:


“Lo mà giữ sức đi. Sắp phải bò bốn chân rồi đấy.”


Tiếng rên rỉ vang lên khắp phòng:

“Lý Thi Dao! Tao hận mày!”


“Tao mù mới chọn mày!”


Cảnh lớp 12A1 bò bốn chân quanh sân trường khiến học sinh toàn trường kéo tới xem náo nhiệt.


Rất nhanh, tin Minh Huyền được ẩn điểm vì lọt top 50 toàn tỉnh và Lý Thi Dao chỉ được 348 điểm lan khắp trường.


Lãnh đạo nhà trường và cả phóng viên cũng ùa đến, vây kín lấy Minh Huyền.


Đèn flash nháy liên tục.
Phỏng vấn, quay phim rộn ràng cả sân trường.


Ngay lúc đó, điện thoại Minh Huyền cũng rung lên không ngớt — hàng loạt trường đại học top đầu cả nước gửi thư mời nhập học.


Giữa những ánh mắt đầy ngưỡng mộ, Minh Huyền đĩnh đạc trả lời phỏng vấn, ánh sáng của một cuộc đời rực rỡ cuối cùng cũng quay về đúng chỗ.


Còn Lý Thi Dao chỉ biết đứng trơ mắt nhìn tất cả.

 

Loading...