Sống Lại Dạy Dỗ Kẻ Vô Ơn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
7
Một lúc lâu sau, Lý Thi Dao mới như vừa nhận ra sự thật, gào lên như hóa điên.
Nhưng không ai còn để tâm đến cơn thịnh nộ vô năng của một “kẻ thi rớt”.
Bị đám đông chen lấn, nó lảo đảo quay về nhà.
Về đến nơi, chờ đón nó là một căn phòng đầy những họ hàng đang háo hức chờ ăn tiệc.
Vừa thấy nó bước vào, cả phòng lập tức chuyển sang chế độ “đá đểu”:
“Ôi kìa, học sinh xuất sắc 348 điểm nhà ta về rồi đấy!”
“Thi Dao mà tốt bụng mời mọi người về thế này, chắc chắn là muốn khoe điểm cao 348 chứ gì!”
“Mấy đứa học 3 năm liền được 348 điểm cũng không dễ đâu. Cả nhà ta nên tự hào chứ!”
Lý Thi Dao run lên vì tức, mặt trắng bệch rồi chuyển sang đỏ bừng, nhưng chẳng có chỗ nào để trút giận.
Nó vốn mời đám họ hàng này về để “vả mặt” họ bằng điểm cao.
Không ngờ cuối cùng lại tự vả chính mình.
Đúng lúc đó, cửa nhà mở ra.
Minh Huyền bước vào.
Toàn bộ sự chú ý lập tức đổ dồn về phía thằng bé.
Họ hàng thi nhau khen ngợi, xu nịnh.
Người khen dáng dấp trạng nguyên, người hỏi bí quyết học giỏi, người thì tìm cách “xin vía”.
Minh Huyền chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười xã giao.
Sau đó, thằng bé quay sang nhìn tôi, môi khẽ nhếch — là một nụ cười thật lòng, hiếm hoi.
Lý Thi Dao chứng kiến tất cả, cơn giận càng bốc lên tận đỉnh đầu.
Thấy “tội đồ” khiến mình ra nông nỗi này đang mỉm cười, nó toan gào lên mắng.
Nhưng lại phát hiện Minh Huyền đang nhìn về phía tôi — lúc này đang bưng món ăn từ bếp ra, mặc tạp dề, mồ hôi rịn trán.
Đến đây, Lý Thi Dao mới ngộ ra chân tướng.
Tất cả… là do tôi.
Nó nghiến răng ken két:
“Thì ra… tất cả là do bà giở trò?! Mẹ tốt của con!”
Tôi bình thản nhìn nó, làm bộ ngây thơ hỏi:
“Con nói gì vậy? Mẹ giở trò gì cơ?”
Nó tức đến run người:
“Là mẹ giở trò trong lá bùa đổi điểm! Nên con mới không đổi được với Minh Huyền!”
Tôi khẽ cười, giọng còn cố ý to hơn:
“Trời ơi, Thi Dao à, con đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ mà có khả năng dùng bùa để đổi điểm cao sao, nếu vậy hồi xưa sao không tự đổi cho mình?”
Thi Dao vẫn không chịu buông:
“Rõ ràng tháng trước bùa đã có hiệu nghiệm! Những lần thi thử đó con đều được hơn 700 điểm, còn Minh Huyền thì chỉ hơn 300!”
Tôi thầm mắng đồ ngu, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên:
“Thi thử Minh Huyền bị stress nên làm bài không tốt. Còn con được cao vì lý do gì thì... chắc phải tự con biết.”
Mọi người lúc này cũng hiểu ra phần nào, liền nhao nhao lên tiếng:
“Thi Dao à, tin vào bùa chú đổi điểm đúng là mê tín thật đấy!”
“Cả đứa con tôi học tiểu học còn biết có làm thì mới có ăn. Con ba năm không chịu học, rồi mong nhờ bùa thi điểm cao? Thế giới này dễ thế sao?”
Tôi nhân đà tiếp lời:
“Con sợ mẹ mắng nên mới bịa chuyện phải không?”
“Không sao đâu con. Mẹ không trách.”
“Thi không tốt cũng chẳng sao. Con từng được 700 điểm mà, đúng không? Không thì mình ôn lại, năm sau thi lại.”
“Nếu không muốn ôn thì đi học cao đẳng cũng được.”
“Không muốn học nữa thì đi làm, kiếm tiền.”
“Dù con quyết định thế nào, mẹ cũng ủng hộ.”
Mọi người liền phụ họa:
“Con có người mẹ thế này là quý lắm đó!”
“Đừng giận mẹ nữa, thương mẹ thì đi làm kiếm tiền phụ mẹ đi!”
“Thi Dao à, mẹ con vất vả lắm rồi. Con mà không học được thì đi làm cho mẹ đỡ khổ cũng tốt mà.”
Lý Thi Dao nghe xong, mặt xanh như tàu lá, rồi chuyển sang trắng nhợt — cuối cùng, phẫn uất rời đi, rầm một tiếng đóng sập cửa.
Không ai đuổi theo.
8
Mọi người vẫn tụ lại bên Minh Huyền, nâng ly ăn mừng.
Sau khi tiễn hết khách, Minh Huyền vừa giúp tôi dọn dẹp, vừa hỏi:
“Dì Trần… rõ ràng dì có thể dùng bùa đổi điểm. Sao dì lại chọn giúp con? Thi Dao mới là con ruột của dì mà?”
Tôi cười nhạt, khẽ đáp:
“Vì từng có lần dì mù quáng vì máu mủ, làm ra một sai lầm rất lớn.”
“Phải đến khi nằm liệt giường, gần đất xa trời, dì mới hiểu mình sai đến mức nào.”
“Lúc ấy dì thề — nếu có thể làm lại, nhất định sẽ không chọn sai lần nữa.”
Tôi nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt nó, cổ họng bỗng nghẹn lại:
“Minh Huyền, dì nợ con một lời xin lỗi. Và một lời cảm ơn.”
“Xin lỗi vì từng khiến mọi nỗ lực của con tan biến.”
“Cảm ơn vì con vẫn không oán hận, còn cứu dì một mạng.”
Cuối cùng, Minh Huyền đỗ vào ngành Khoa học Máy tính của Đại học Thanh Hoa.
Còn Lý Thi Dao… sau cùng cũng chấp nhận thực tại, đăng ký vào một trường cao đẳng y ở tỉnh bên.
Trước khi cả hai lên đường nhập học, tôi gọi cả hai lại, lấy ra hai sổ tiết kiệm:
“Một mình mẹ nuôi hai đứa, không dễ dàng gì.”
“Mẹ không kiếm được nhiều, nhưng mấy năm nay tích cóp được chút ít.”
“Tổng cộng sáu trăm triệu. Chia đôi, mỗi đứa ba trăm triệu. Gọi là quà tốt nghiệp.”
“Các con có thể rút hết ngay, dùng để đóng học phí và sinh hoạt.”
“Hoặc để mẹ giữ hộ, khi nào cần thì xin mẹ rút.”
Lý Thi Dao mắt sáng như đèn pin, lập tức giật lấy sổ và nói:
“Con lấy luôn ba trăm triệu, tự giữ!”
Minh Huyền thì lặng lẽ đẩy sổ lại cho tôi:
“Dì cất hộ con đi ạ. Con sẽ cố gắng giành học bổng, đi làm thêm, tự lo được.”
Lý Thi Dao hừ một tiếng:
“Diễn sâu ghê ha! Giả vờ con ngoan để lấy lòng mẹ đúng không?”
Tôi không để tâm, lấy ra một bản thỏa thuận đặt trước mặt Thi Dao i:
“Đây là hợp đồng, ghi rõ nội dung mẹ vừa nói.”
“Ký vào là nhận đủ ba trăm triệu hôm nay.”
“Từ nay trở đi, ăn mặc học hành gì… mẹ không chịu trách nhiệm nữa.”
“Sau này mẹ có cho con tiền là vì tình mẹ con,
Không cho, đó cũng là quyền của mẹ.”
“Con không được mở miệng xin thêm đồng nào nữa.”
Lý Thi Dao sững sờ, sốt ruột hỏi:
“Mẹ có ý gì vậy? Mẹ còn đề phòng con nữa à?”
Tôi thầm nghĩ: Không đề phòng con thì còn ai vào đây?
Kiếp trước, Lý Thi Dao và Minh Huyền cũng từng đứng trước lựa chọn y hệt.
Dù Minh Huyền từng trách tôi vì chuyện đổi điểm, thằng bé vẫn tốt bụng đến mức giao toàn bộ số tiền 300 triệu cho tôi giữ, còn sẵn sàng đi làm thêm để đỡ đần kinh tế gia đình.
Còn Lý Thi Dao thì sao? Vừa cầm tiền là tiêu vèo cái hết sạch.
Sau đó, nó bắt đầu để ý đến khoản tiền mà tôi định để dành cho Minh Huyền.
Kiếp trước tôi chẳng ký thỏa thuận nào, thành ra bị nó hết dỗ ngọt lại đến giở trò ép buộc, lừa lấy nốt số tiền đó.
Thậm chí đến những khoản tiết kiệm sau này tôi dành cho tuổi già, nó cũng lừa nốt.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để bi kịch lặp lại.
9
Tôi nhìn thẳng vào nó, dứt khoát nói:
“Nếu không ký, thì khỏi lấy đồng nào hết.”
Nghe thế, nó chỉ đành miễn cưỡng ký tên, điểm chỉ.
Trước lúc lên đường, tôi đưa hai đứa ra ga tàu.
Tàu của Thi Dao đi trước.
Tiễn nó xong, tôi đưa sổ tiết kiệm cho Minh Huyền.
Thằng bé vẫn từ chối, nhưng tôi nói:
“Cầm đi. Không cầm thì chẳng mấy chốc lại bị Lý Thi Dao cuỗm mất.”
Minh Huyền đành nhận. Nhưng vừa mở sổ ra xem, cậu sững người.
Trên sổ là… 500 triệu.
Cậu lập tức muốn trả lại, nhưng tôi kiên quyết không nhận.
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
Minh Huyền à, đây chỉ là chút phần thưởng muộn màng thôi. So với việc con từng liều mạng cứu mẹ, chẳng đáng gì cả.
Sau khi hai đứa lên đại học, tôi cuối cùng cũng có thể sống cuộc đời của chính mình.
Kiếp này, những gì cần trả tôi đều đã trả xong. Không còn day dứt, cũng chẳng còn lo sợ.
Mỗi ngày tan làm, tôi đi tập thể dục, dắt chó dạo chơi, mua sắm, đánh bài với các chị em — sống vô cùng thảnh thơi.
Lý Thi Dao sau khi có tiền, sống cũng khá dư dả.
Nhưng kể từ khi lên trường, nó không nhắn một tin, không gọi một cuộc nào cho tôi.
Ngược lại, Minh Huyền thì cách vài hôm lại trò chuyện, kể chuyện trường lớp, dặn tôi ăn ngủ đúng giờ.
Thấm thoắt ba năm trôi qua, Lý Thi Dao chuẩn bị tốt nghiệp.
Hôm ấy, nó — kẻ hiếm khi về nhà dù là nghỉ hè hay Tết, bất ngờ xuất hiện.
Nó mua cho tôi quần áo, mỹ phẩm, còn mời tôi đi ăn ở nhà hàng mới mở.
Tối về, cái đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra.
Nó kéo tôi lại, nũng nịu nói:
“Mẹ ơi, con gặp được định mệnh của đời con rồi.”
“Anh ấy tên là Hứa Trác Nhiên, là con nhà giàu, gia đình làm bất động sản, nhiều tiền lắm.”
“Tụi con định sau khi con tốt nghiệp sẽ cưới luôn.”
“Chỉ là… con hứa với anh ấy sẽ có một căn hộ làm của hồi môn.”
“Nên… mẹ giúp con nhé?”
“Minh Huyền chẳng phải không lấy tiền của mẹ sao?”
“ Mẹ cho con số tiền đó đi.”
Hứa Trác Nhiên — chính là gã thiếu gia từng cưới Lý Thi Dao ở kiếp trước.
Không ngờ sống lại rồi, hai người vẫn dây dưa được với nhau.
Nhưng kiếp này tôi đâu còn là con ngốc chịu ấm ức nữa.
Tôi lấy bản hợp đồng đã ký ba năm trước ra, thẳng thừng từ chối:
“Nhắc lại cho rõ, giấy trắng mực đen đây — mẹ đã chia đều tiền từ lâu rồi.”
“Muốn mẹ mừng cưới à? Được. Mẹ đi bao phong bì thật to.”
“Còn lại, không có thêm đồng nào.”
Nghe vậy, Lý Thi Dao bùng nổ:
“Mẹ đang t r ả t h ù con vì kiếp trước con không nuôi mẹ đúng không?!”
“Hứa Trác Nhiên là con phải dựa vào ký ức kiếp trước mới tán được đấy!”
“Chỉ là lần này không có danh tiếng đại học đỡ lưng, nên mới khó qua mặt gia đình anh ấy!”
“Là tại mẹ! Nếu mẹ chịu cho con đổi điểm, thì đâu cần dùng đến tiền mua nhà làm hồi môn!”
“Con là người bị hại mà! Mẹ phải trả lại con chứ!”
10
Lý Thi Dao… cũng trọng sinh sao?
Tôi sững người.
Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh:
“Con gái à, con sao thế? Nói năng linh tinh gì vậy?”
“Kiếp trước kiếp này là sao? Mẹ nghe không hiểu.”
Nó tức đến mặt mũi vặn vẹo, nhưng chẳng cãi nổi lời nào, đành giận dữ bỏ vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa.
Hôm sau, tôi tan làm về thì thấy nhà cửa hỗn độn.
Trang sức, tiền tiết kiệm, tất cả… biến mất.
Không cần đoán cũng biết thủ phạm là ai.
Tôi chính thức hết hi vọng với con gái mình.
Ngay lập tức, tôi đăng bán nhà, đổi số điện thoại, định cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nó.
Đúng lúc đó, Minh Huyền quay về.
Nghe nói Lý Thi Dao tới xin tiền, thằng bé tức tốc về để đứng về phía tôi.
Nghe xong kế hoạch bán nhà của tôi, ánh mắt cậu sáng rỡ:
“Tốt quá rồi, dì Trần!”
“Dì bán nhà đi theo con sang nước ngoài nhé!”
“Trường con chọn con đi trao đổi ở Mỹ. Một năm sau có thể được nhận vào làm ở tập đoàn top 100 toàn cầu.”
“Con vốn muốn dì đi cùng, nhưng sợ dì luyến tiếc nhà cửa, luyến tiếc Lý Thi Dao.”
“Giờ dì đã sẵn sàng thay đổi, sao không thay đổi lớn luôn một lần?”
Tôi đồng ý.
Bán nhà, nộp đơn nghỉ hưu sớm, tôi theo Minh Huyền lên máy bay sang Mỹ.
Một năm sau, Minh Huyền tốt nghiệp, được nhận vào tập đoàn hàng đầu thế giới.
Còn tôi, dạy tiếng Trung cho người nước ngoài trong cộng đồng, vừa kiếm tiền, vừa mở rộng mối quan hệ — sống cực kỳ ý nghĩa.
Một ngày, khi tôi và Minh Huyền đang ăn mừng cậu vào công ty mới, nghe tin về Lý Thi Dao.
Vẫn chiêu cũ — mang thai trước hôn nhân để ép cưới.
Không ngờ nhà trai vẫn chê nó học lực kém, không chịu cho cưới.
Lý Thi Dao vay nặng lãi, gom cả tiền trộm được của tôi để mua nhà làm sính lễ.
Không ngờ nhà trai cứng rắn, để Hứa Trác Nhiên kết hôn người khác để cắt đuôi nó.
Người vợ chính thức còn nhẫn tâm thuê người giúp Lý Thi Dao phathai.
Từ đó, tôi không rõ nó ra sao nữa.
Chỉ mong nó rút ra được bài học, làm lại cuộc đời.
Minh Huyền thấy tôi bình tĩnh như không, tưởng tôi đang gồng mình giấu nỗi buồn, nhẹ giọng:
“Nếu dì buồn, cứ nói. Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.”
Tôi lắc đầu, mỉm cười:
“Nó sống ra sao, chẳng còn liên quan đến dì nữa.”
“Dì thật sự chẳng còn quan tâm đến nó nữa rồi.”
“Dì chắc là một người mẹ rất tàn nhẫn.”
Minh Huyền nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc:
“Không, dì là một người mẹ tuyệt vời.”
“Con từng rất ghen tỵ với Lý Thi Dao đấy.”
“Dì còn nhớ không, từ rất lâu trước khi dì cưới bố con, con đã quen dì rồi.”
“Lúc đó mẹ con mất, bố con thì mải mê công việc, con chẳng khác gì một đứa mồ côi.”
“Một lần bố quên để tiền ăn, nhà chẳng còn gì ăn, con đói đến nỗi tính ra đường xin cơm.”
“Con đi bộ dọc phố, ngang qua nhà dì, ngửi thấy mùi thịt kho thơm ngào ngạt.”
“Dì nhìn thấy con, thấy con như sắp chec đói, liền gọi vào nhà ăn cơm.”
“Đó là bữa cơm hạnh phúc nhất của con kể từ khi mẹ mất.”
“Ăn xong, dì thấy quần áo con rách, còn vá lại cho con.”
“Hồi đó con đã nghĩ: Giá như dì là mẹ con thì tốt biết bao.”
“Khi biết dì ly dị và có con riêng, con càng mừng, nghĩ chắc có cửa rồi.”
“Thế là con mới xúi bố con tấn công dì, rốt cuộc cũng cưới được dì về.”
Nghe đến đây, tôi sững sờ.
“Vậy... nếu con mong mẹ như thế, tại sao trước kia con luôn lạnh nhạt với dì?”
“Suốt bao năm qua, con chưa từng gọi dì là mẹ.”
Minh Huyền cụp mắt, khẽ nói:
“Vì mẹ con mất sớm, không ai dạy con cách thể hiện tình cảm.”
“Hồi ấy con lại đang tuổi dở dở ương ương, sĩ diện hão.”
“Những lời cảm động như vậy... lúc đó dù có đánh chec con cũng không nói ra được.”
“Về sau muốn gọi mà lại chẳng tìm được cơ hội.”
Tôi bật cười, trêu:
“Giờ mẹ cho con cơ hội nè, thử gọi một tiếng mẹ xem nào.”
Minh Huyền nhìn tôi, khóe mắt ánh lên tia sáng dịu dàng, rồi khẽ gọi:
“Mẹ.”
Tôi cũng cười rạng rỡ, lớn tiếng đáp lại:
“Ừ!”
HẾT