Sống Lại Tôi Không Còn Là Con Gái Của Mẹ Nữa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
“Chị ơi, em biết chị lại kiếm được một khoản lớn rồi. Em sinh cho chị một đứa cháu trai, ít nhất cũng phải tặng em cái phong bì mười vạn chứ nhỉ!”
Y như kiếp trước, em họ Diêu Giao Giao tham lam nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay tôi, chỉ mong tôi lấy ra một xấp tiền mặt ném cho cô ta.
Đáng tiếc, khiến cô ta thất vọng rồi, trong túi không phải tiền cũng chẳng phải vàng.
Mà là sữa bột tôi nhờ người thân từ nước ngoài mua về, chỉ một hộp đã hơn hai ngàn tệ.
Con của Giao Giao sinh non, cô ta không có sữa. Đứa trẻ đã thử qua nhiều loại sữa bột nhưng đều bị dị ứng.
Tình cờ có một loại không khiến bé dị ứng, nhưng giá lại quá đắt, Giao Giao không kham nổi.
Tôi ghi nhớ tên loại sữa đó, nhờ người đặt mua vài hộp, định tặng cho Giao Giao một niềm vui bất ngờ.
Không ngờ, cô ta ngoài mặt thì vui vẻ nhận lấy, sau lưng liền đem bán đi.
Giao Giao dùng tiền bán được để mua sữa bột không rõ nguồn gốc cho con, cuối cùng khiến đứa bé mất mạng.
Cô ta lại còn vu oan cho tôi, nói là sữa tôi mua có độc, hại tôi chec thảm trong giếng!
Toàn thân tôi run lên, các đốt ngón tay nắm chặt túi quà đến trắng bệch.
Mẹ tôi đẩy tôi một cái, tiếng quát gay gắt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Ngẩn người làm gì đấy? Còn không mau mang quà vào!”
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, vừa thấy gương mặt mẹ, lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Kiếp trước, cái chec của tôi cũng có phần của bà.
Mẹ tôi là một người phụ nữ ngang ngược, bênh em trai mù quáng — một điển hình của kiểu người “cuồng em”.
Bà ấy luôn cho rằng em trai là nhất, còn tôi – là chị – thì phải có trách nhiệm gánh vác cho em.
Nhà tôi nghèo, nhưng từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã thường xuyên mang tiền trong nhà cho cậu tôi.
Có khi thật sự không còn tiền, bà cũng phải bán hết nồi niêu xoong chảo để gom góp gửi đi.
Tôi không có tiền đóng học, bà không quan tâm. Bố tôi bệnh nặng nằm viện không có tiền trả viện phí, bà cũng chẳng đoái hoài.
Bà vẫn như thường lệ lấy sạch thẻ lương của bố, không chừa một xu, giao hết cho cậu tôi.
Sau khi cậu tôi kết hôn không lâu thì qua đời, mẹ tôi càng điên cuồng hơn, tiếp tục chuyển tiền cho gia đình họ.
Bà nói: “Em trai chec rồi, là chị thì phải gánh vác trách nhiệm, không thì góa phụ và đứa con nhỏ nhà ấy sống sao nổi?”
Năm tôi thi vào cấp ba, bố tôi ngã từ giàn giáo xuống, qua đời. Cuối cùng được bồi thường năm vạn.
Không bất ngờ gì, toàn bộ số tiền đó mẹ tôi cũng đưa hết cho mợ – vợ cậu.
Còn tôi thì không dám hé răng một câu.
Bởi vì từ nhỏ mẹ đã nhồi vào đầu tôi rằng: sau này tôi kiếm được bao nhiêu tiền cũng phải đưa cho gia đình cậu, mọi thứ đều phải vì lợi ích của họ.
Ngay cả khi họ đòi cả mạng sống của tôi, tôi cũng phải đưa.
Thế nên, tôi đã sống cả một đời rụt rè cam chịu, làm cái máy rút tiền cho họ.
Vì gia đình cậu, mẹ tôi có thể hy sinh tất cả.
Nếu không phải vậy, bà cũng sẽ không lựa chọn cùng họ hủy thi the tôi khi phát hiện tôi chec trong giếng.
Mẹ tôi nói: “Tất cả là lỗi của Tiểu Tuyết, giec nó cũng đáng đời! Không ngờ tôi nuôi ra một con sói mắt trắng.
“Tôi sau này còn phải trông cậy vào Giao Giao nuôi dưỡng lúc tuổi già. Con cái của em trai mới là đáng tin cậy!”
Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại thật chặt.
Lần này tôi tuyệt đối sẽ không để người khác sắp đặt cuộc đời mình nữa!
Tôi điều chỉnh nét mặt, đưa túi quà ra.
Dù sao túi quà cũng đã bị thấy, không thể thu lại.
Chỉ là lần này, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội vu oan tôi thêm lần nữa.
Diêu Giao Giao vừa thấy là sữa bột, sắc mặt lập tức cứng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét.
Mợ – vợ cậu – đứng bên cạnh lên giọng châm chọc:
“Chị à, chị lúc nào cũng khoe Tiểu Tuyết kiếm được nhiều tiền, sao Giao Giao vừa sinh xong mà chỉ tặng mỗi hộp sữa bột tầm thường thế?”
“Tôi nhớ lần trước con gái của anh họ sinh con, Tiểu Tuyết còn mừng phong bì tận năm nghìn đấy.”
“Cũng phải thôi, giờ con gái chị là lãnh đạo rồi, làm gì còn coi chúng tôi là người cùng một nhà nữa!”
Mẹ tôi cười gượng gạo, liếc mắt lườm tôi một cái.
“Em nghĩ nhiều rồi, là Tiểu Tuyết không hiểu chuyện thôi!”
Bà vừa nói vừa véo mạnh vào tôi, thấp giọng rít lên: “Con làm cái gì thế hả? Cố ý làm mẹ mất mặt trước mặt họ đúng không?”
Tôi lạnh lùng liếc mẹ một cái, rồi lập tức kéo giãn khoảng cách với bà.
Tôi quay sang cười với mợ – vợ cậu:
“Mợ hiểu lầm cháu rồi. Sao cháu lại coi thường nhà mình được chứ?”
“Lần trước cháu thấy đứa bé uống loại sữa này không bị dị ứng, nên mới đặc biệt nhờ người xách tay từ nước ngoài về.”
Tôi lấy một hộp sữa ra từ túi, cố ý giơ cao để mọi người trong phòng đều thấy được nhãn hiệu, rồi đưa thẳng cho một người dì mở cửa hàng mẹ và bé.
“Dì là người làm trong ngành, dì xem giúp cháu, sữa này có tốt không ạ?”