Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sống Lại Tôi Không Còn Là Con Gái Của Mẹ Nữa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:22:11

Dì nhìn kỹ một chút rồi nói: “Hộp sữa này giá ít nhất hai ngàn một lon đấy! Tiểu Tuyết à, cháu đúng là thương em, sữa đắt thế mà cũng nỡ mua!”

 

Sắc mặt mợ – vợ cậu – lập tức biến đổi. Không ngờ sữa tôi tặng lại đắt như vậy, nhưng vẫn không cam tâm.

 

“Cho dù là sữa tốt thì cũng không dùng thay tiền được! Cháu lì xì thì chúng tôi cũng có thể tự mua sữa, dư tiền còn có thể mua bỉm.”

 

“Cháu chẳng qua là không muốn đưa tiền, coi thường chúng tôi thôi!”

 

Tôi cười nhạt — trước đây sao tôi không nhận ra mợ tôi lại là người như vậy?


“ Cháu lì xì năm nghìn cho họ hàng khác là vì khi cháu nằm viện ph-ẫu th-uật, chỉ có họ đến thăm cháu. Cháu biết ơn nên đáp lễ.”

 

“Còn mợ thì sao? Đừng nói là đến thăm, ngay cả một tin nhắn hỏi han cũng không có.”


“Mợ đừng quên, tiền học đại học của con gái mợ là cháu trả, lần này phòng bệnh riêng cũng là cháu nhờ người sắp xếp.”

 

“Nếu cháu thực sự coi thường mợ, cháu đã để nó sinh con ngoài hành lang bệnh viện rồi!”

 

“Cho chó miếng thịt, ít ra nó còn biết sủa vài tiếng cảm ơn. Có người hưởng hết lợi lộc, đến chút lương tâm cũng không bằng con chó.”

 

Từ trước đến giờ, trong mắt mọi người tôi luôn là kiểu người yếu đuối, nhút nhát, nói gì nghe nấy.


Lần này bỗng nhiên nổi giận, khiến cả đám đều sững sờ.


Mợ – vợ cậu – hồi thần lại, tức đến đỏ mặt tía tai, ngực phập phồng dữ dội, nhào tới định đ á n h tôi:


“Con tien nhân, mày nói năng cái kiểu gì thế hả?!”


Nhưng chưa kịp đến gần đã bị các họ hàng khác giữ lại, ai cũng đứng về phía tôi, chỉ trích bà ta.


Dù sao thì trên đời này, người có đầu óc và có mắt vẫn chiếm đa số.

 

“Bà mẹ của Giao Giao đúng là không biết điều, sữa tốt như vậy mà còn chê.”

 

“Mấy năm nay Tiểu Tuyết vì nhà đó mà hy sinh biết bao nhiêu, ai cũng thấy rõ. Đến một đứa con gái hiền lành như thế mà cũng bị ép phải mắng người, đủ thấy nhà họ quá quắt thế nào rồi!”

 

“May mà Tiểu Tuyết không lì xì, chứ không thì sữa còn chưa kịp uống, bà ta đã đem đi đánh bài thua sạch rồi ấy chứ!”

 

Từng câu nói đều đâm trúng tim dì tôi, bà ta mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng nổi xấu hổ bỏ ra khỏi phòng bệnh.


Trước khi đi còn không quên hất mạnh vai tôi một cái.


Mẹ tôi thấy vậy liền trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận, rồi nhanh chóng đuổi theo.


Diêu Giao Giao nhìn thấy mẹ mình bị chọc tức đến bỏ đi, trong mắt ánh lên lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ nụ cười giả tạo.


Cô ta nhận lấy sữa, vừa xin lỗi tôi vừa không quên chiếm lợi:


“Chị đừng giận, là mẹ em nói sai thôi.”


“Em biết sau này tiền của chị chắc chắn sẽ để lại cho Tiểu Thiên mà. Dù gì chị cũng không lấy chồng, nếu chị giúp em nuôi thằng bé, sau này nó còn có thể phụng dưỡng chị lúc về già nữa.”


Nghe cô ta nói bậy nói bạ, tôi muốn bật cười, lập tức phản bác lại:


“Dù tôi không kết hôn không sinh con thì tiền tôi cũng chẳng liên quan gì đến nhà các người. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.”

 

“Huống hồ cô còn chưa chec, sao đã tới lượt tôi phải nuôi con cô?”

 

Sắc mặt Diêu Giao Giao lập tức thay đổi, chuẩn bị mở miệng mắng tôi, nhưng tôi lại nhanh hơn, chặn họng cô ta:


“Tôi đâu có vĩ đại như cô, vì sinh con mà bỏ luôn kỳ thi đại học. Sau này con trai cô nhất định phải báo đáp cô thật tốt mới được!”


Tên ngốc này không hề hiểu hàm ý trong câu nói của tôi, vẻ mặt giãn ra, còn liếc tôi một cái.


“Tất nhiên rồi. Không như có người sắp ba mươi rồi mà còn chưa chịu sinh con.”


“Phụ nữ sống trên đời, thiên chức lớn nhất là sinh con, nếu không thì ích kỷ, không biết cống hiến cho xã hội!”

 

Rất nhanh, cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện “tình yêu cao cả” của mình, vì sinh con mà bỏ học từ lớp 12.


Các họ hàng nghe đến ngại, ai cũng coi như chuyện cười cho qua.


Nhưng Giao Giao thì không cảm thấy gì, vẫn tự nói một mình, càng nói càng hăng.


Tôi cười lạnh, xoay người rời khỏi phòng bệnh.


Tối đó, tôi lên mạng tìm tài khoản trên trang đồ cũ của Diêu Giao Giao.


Quả nhiên, tôi thấy toàn bộ số sữa tôi tặng đều đã được cô ta đăng bán.


Chưa đầy bao lâu, trạng thái đã hiển thị “đã bán xong”.

 


Tôi lặng lẽ lưu lại toàn bộ thông tin tài khoản và địa chỉ IP của cô ta, rồi gửi cho một người bạn làm IT.


Vài ngày sau, tôi bị tiếng đập cửa dồn dập làm tỉnh giấc.


Tôi lảo đảo ra mở cửa, còn chưa nhìn rõ mặt ai thì đã bị một trận mắng xối xả tạt thẳng vào đầu:


“Mày ở trong nhà làm gì mà mở cửa chậm thế?”


“Giao Giao đang ở cữ, lỡ bị cảm lạnh thì xem tao có đ á n h chec mày không!”


Tôi tỉnh hẳn, trố mắt nhìn mẹ tôi dẫn theo mợ tôi, Diêu Giao Giao và chồng cô ta, còn mang theo mấy túi hành lý to tướng, thản nhiên bước vào nhà tôi như chốn không người.

 

Nhìn bộ dạng bọn họ, chẳng khác gì định ở lại lâu dài.


Quả nhiên, giây tiếp theo tôi đã nghe thấy mẹ tôi quay sang nói với mợ tôi:


“Em yên tâm, tháng này Giao Giao cứ ở đây ở cữ, không ai dám nói gì hết!”


Tôi tức đến bật cười. Chẳng lẽ tôi không phải con người sao?


Tôi vội hỏi: “Nhà họ không có nhà à? Sao lại đến ở nhà con?”


Mẹ tôi trừng mắt: “Nhà Giao Giao điều kiện kém, nhà con có sàn sưởi, giao thông lại tiện. Chẳng lẽ con muốn để nó ở cữ mà chịu khổ à?!”


“Huống chi, con đâu có sinh con, sau này căn nhà này cũng để lại cho Giao Giao. Bây giờ ở trước thì sao?”

 


Mợ tôi vẫn chưa quên chuyện cũ, liếc tôi một cái sắc lẹm:


“Tưởng ai cũng muốn ở cái nhà rách này chắc? Nếu không phải bà chị ruột của tôi cứ nài nỉ, tôi còn lười bước vào.”

 

Diêu Giao Giao đứng bên cạnh, bỗng đỏ cả mắt.


“Mẹ, dì, đừng làm khó chị nữa. Dù sao đây cũng là nhà của chị ấy, chị chắc chắn không muốn có người ngoài đến ở đâu.”

 

“Cho dù con ở cữ không tốt, sau này bị bệnh cũng không thể trách chị. Tất cả là lỗi của con, con không nên sinh con, chúng ta đi thôi.”

 

Diêu Giao Giao làm bộ muốn rời đi, cả đám người vội vàng nhào tới dỗ dành, miệng vẫn không quên quay sang mắng tôi là vô ơn bạc nghĩa.

 

 

Loading...