Sống Lại Tôi Không Còn Là Con Gái Của Mẹ Nữa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Diêu Giao Giao khóc đến mức đứng không vững, được mấy người nhà chồng dìu ngồi xuống.
Từ Vĩ giận dữ hét lên:
“Con khốn, tao biết ngay mày không có ý tốt! Mày không có con thì đi hại con người khác? Đó là cháu ruột mày đấy!”
“Mày là đồ đàn bà độc ác, sao dám xuống tay với một đứa bé!”
“Chính mày hôm qua còn nói, nếu sữa có vấn đề thì mày sẽ để tụi tao xử lý mày.”
“Giờ thì tụi tao muốn mày đền mạng cho con tao!”
Chưa kịp để tôi mở lời, đám người phía sau hắn đã ào lên, bộ dạng hung hãn như muốn xé xác tôi.
Chỉ cần có ai giơ tay ra là có thể kéo tôi đi ngay lập tức.
Tôi lùi nhanh về phía sau, trong lòng chỉ cầu mong “viện binh” của mình đến kịp.
Đúng lúc ấy — cửa lớn bị đạp mạnh bật mở.
Bạn bè và người thân của tôi xông vào, ai nấy đều cầm theo gậy gộc, lập tức đứng chắn trước mặt tôi.
Chỉ trong chớp mắt, khí thế của phe tôi và nhà chồng Diêu Giao Giao trở nên cân bằng.
Từ Vĩ nghiến răng: “Lâm Tuyết, mày muốn làm gì đây?”
Mẹ tôi cũng đứng bên kia giận dữ nhìn tôi, đầy căm phẫn:
“Sao tao lại sinh ra cái thứ không biết xấu hổ như mày! Mày dám gọi cả họ hàng tới làm trò trước mặt thiên hạ?”
Dì tôi định lên tiếng bênh vực, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi nhìn mọi người bên phía Diêu Giao Giao, mỉm cười:
“Một số chuyện, tốt nhất nên để tất cả mọi người cùng xem rõ rồi hãy kết luận.”
Tôi quay sang nhìn Diêu Giao Giao — lúc này vẫn đang nước mắt nước mũi tèm lem.
“Cô nói tôi tráo đổi sữa bột, vậy thì hôm đó ở bệnh viện, các cô bác họ hàng đều kiểm tra từng hộp sữa. Cô có thể hỏi lại họ xem, có dấu hiệu bị mở không?”
Dì tôi – người làm trong ngành mẹ và bé – lập tức lên tiếng chắc chắn:
“Tôi làm nghề này bao năm, tôi dám khẳng định sữa hoàn toàn nguyên hộp, chưa hề có bất kỳ dấu hiệu bị mở.”
Những người thân khác cũng gật đầu phụ họa:
“Chúng tôi đâu có ngu. Hộp sữa mở hay chưa, ai mà không biết nhìn?”
“Tôi thấy rõ ràng là nhà Diêu Giao Giao đang muốn vu oan giá họa cho Tiểu Tuyết!”
Tôi lấy hóa đơn mua hàng từ túi ra, đưa cho mọi người xem:
“Đây là hóa đơn đặt mua từ nước ngoài, mọi người không tin có thể đi xác minh.”
Diêu Giao Giao đột ngột bật dậy, tay run rẩy chỉ vào tôi:
“Mày là đồ giả tạo! Chắc chắn mày đã mua chuộc mấy người này để nói tốt cho mày!”
“Đừng tưởng bày ra mấy tờ giấy là tao tin! Mày đúng là đồ rắn độc!”
Từ Vĩ cũng hùa theo, quát lớn: “Đúng vậy! Mấy người này chắc chắn là cùng một phe với mày!”
Tôi lạnh nhạt nhìn chằm chằm Diêu Giao Giao:
“Cô khẳng định là tôi tráo đổi sữa? Không suy nghĩ lại lần nữa sao?”
Diêu Giao Giao nghẹn lại một chút, ánh mắt tránh né, lắp bắp:
“Ngoài mày ra còn ai vào đây nữa? Chẳng lẽ tao lại đi hại chính con trai mình?”
Tôi không nói thêm lời nào, ra hiệu cho bạn mình kết nối máy chiếu.
Lịch sử giao dịch của tài khoản Diêu Giao Giao trên trang đồ cũ hiện rõ ràng, bao gồm cả đơn đặt mua sữa ba không.
Tôi cười nhạt:
“Vậy tôi cũng rất muốn biết, sao chính mẹ ruột lại đi hại con mình?”
Từ Vĩ trừng mắt, đỏ ngầu cả mắt, như bị sét đánh giữa trời quang.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Diêu Giao Giao, giọng khản đặc:
“Là cô?! Sao lại là cô?!”
Mặt Diêu Giao Giao trắng bệch, hoảng loạn lùi về sau, miệng lắp bắp phủ nhận:
“Không... không phải em! Những thứ đó là Lâm Tuyết bịa ra! Cô ta dựng chuyện hại em!”
Tôi ra hiệu phát đoạn video trích xuất từ camera giám sát.
Tôi nói:
“Cô bảo tài khoản là giả, vậy đoạn video này chắc cũng là dựng luôn nhỉ?”
Trong video, Diêu Giao Giao len lén đi vào phòng.
Cô ta lấy từ trong túi ra mấy hộp sữa bột không nhãn mác, sau đó tráo đổi với những hộp sữa tôi tặng.
Ngay khi đang làm, đứa trẻ đột nhiên khóc ré lên, cô ta giật mình, suýt đánh rơi hộp sữa.
Rồi cô ta bực tức ôm lấy thằng bé, nghiến răng mắng chửi:
“Đồ súc sinh, chỉ biết khóc! Tao không bóp chec mày thì tao không mang họ Diêu!”
Sau đó cô ta múc mấy thìa sữa ba không, pha đại cho đứa trẻ uống.
“Loại mạng rẻ rách như mày, không xứng uống sữa tốt!”
“Còn không bằng tao đem bán lấy tiền mua túi xách!”
“Lần trước chưa giec được mày, tao không tin lần này sữa này không giec được!”
Video vừa chiếu xong, liền nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên rõ ràng.
Mẹ chồng của Diêu Giao Giao giáng một cái tát trời giáng vào mặt cô ta, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
“Còn trẻ đã chửa hoang, tao đã biết mày không phải thứ tốt lành gì!”
“Nếu không vì con trai tao năn nỉ, mày nghĩ mày có cửa vào nhà họ Từ à?”
“Bây giờ mày còn hại chec cháu tao! Con tien nhân, hôm nay tao phải đ á n h chec mày!”
Mẹ chồng Diêu Giao Giao xông lên, túm tóc cô ta tát liên tục.
Diêu Giao Giao gào khóc thảm thiết, nhưng ngoài mẹ tôi và mợ ra thì không ai bước lên can ngăn.
Mẹ tôi vừa can, vừa mắng tôi:
“Lâm Tuyết, mày không để Giao Giao yên ổn là không chịu được đúng không?”
“Biết thế lúc mới sinh mày ra, tao đã ném mày xuống hố phân rồi!”
Mắt tôi nóng lên.
Bị mắng bằng những lời thậm tệ như vậy suốt bao năm, bị tổn thương đến mức chai lì, tôi từng nghĩ chỉ cần mẹ hiểu ra, mọi thứ sẽ khác.
Tôi từng nghĩ: nếu mẹ thấy được bộ mặt thật của Diêu Giao Giao, liệu bà có một lần đứng về phía tôi không?
Nhưng giờ tôi đã hiểu — mãi mãi không có khả năng đó.
Tôi không bao giờ thay đổi được mẹ.
Dù Diêu Giao Giao có giec người, phóng hỏa ngay trước mặt bà, bà vẫn có thể nói: “Con bé mạnh mẽ, gan dạ.”
Ngay cả khi chứng cứ rành rành, trắng đen rõ ràng, mẹ tôi vẫn ngoan cố cho rằng chính tôi là người khiến Diêu Giao Giao rơi vào bất hạnh.
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở ra, ánh mắt lạnh băng.
“Đủ rồi, bác đừng đ á n h nữa.”
“Dù sao... đứa bé đó cũng không phải cháu bác.”
Mẹ chồng Diêu Giao Giao lập tức khựng lại, gương mặt dữ tợn như bị rạch một đường.
“Cô... cô vừa nói gì?”
Tôi chậm rãi đặt lên bàn hai tờ giấy xét nghiệm ADN.
Tờ thứ nhất: kết luận Tiểu Thiên và Từ Vĩ không có quan hệ huyết thống.
Tờ thứ hai: xác nhận cha ruột thật sự của Tiểu Thiên là — Ngô Cường.
Mẹ chồng Diêu Giao Giao trợn mắt, rồi rầm một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.
Sắc mặt Từ Vĩ tím ngắt, anh ta bất ngờ gào lên, túm lấy Diêu Giao Giao mặt mũi bầm dập, n é m thẳng vào tường.
“Diêu Giao Giao! Mày dám cắm sừng tao?!”
“Tao cung phụng mày như bà hoàng, vậy mà mày lén lút đi ngủ với thằng khác?!”
“Tao còn đối xử tốt với thằng con hoang của mày, mày tưởng tao ngu lắm à?!”
Diêu Giao Giao rốt cuộc cũng không giả vờ nữa, hung hăng đẩy Từ Vĩ ra, hét lớn:
“Thì sao? Anh tưởng tôi không biết anh vẫn còn qua lại với tình cũ hả? Gần đây còn thấy hóa đơn khách sạn của hai người!”
“Anh được tìm vui bên người cũ, còn tôi thì không được tìm đàn ông mới chắc?”
“Anh ngu thì anh đáng bị cắm sừng.
Diêu Giao Giao gằn từng chữ, giọng điệu đầy căm phẫn:
“Anh ngu thật, nuôi con người khác mà không biết, đáng đời!”
Từ Vĩ đỏ bừng mắt, vung nắm đ ấ m đ ấ m thẳng vào mặt cô ta, khiến Diêu Giao Giao ngã sõng soài xuống đất.
Anh ta còn định xông tới đ á n h tiếp, nhưng Ngô Cường bỗng nhiên xông ra chắn trước mặt Diêu Giao Giao.
Không chờ Từ Vĩ kịp phản ứng, Ngô Cường đã rút d a o trong tay áo ra, một nhát đ â m thẳng vào bụng cô ta.
Gương mặt hắn vặn vẹo, giọng nói điên cuồng:
“Thì ra là cô giec con tôi! Cô lừa tôi suốt thời gian qua, còn dám đem con đi hại chec!”
Diêu Giao Giao đau đớn quằn quại, nét mặt méo mó dữ tợn, máo từ bụng tràn ra ào ạt.
Cô ta vẫn cố cười khẩy:
“Mày là đồ thần kinh. Con mày cũng giống mày thôi, đáng chec!”
“Tao đáng lẽ nên bóp chec nó ngay khi mới sinh ra!”
Ngô Cường như hóa điên, liên tục đ â m xuống.
Tiếng hét thảm thiết vang lên giữa đám đông đang hỗn loạn.
Máo đỏ loang đầy đất, Diêu Giao Giao ngã gục, hơi thở yếu dần rồi tắt lịm.
Ngô Cường vẫn gào lên:
“Cô lừa tôi! Cô chưa từng định đi cùng tôi! Cô chỉ lợi dụng tôi!”
“Giờ cô xuống gặp con đi! Bồi tội với nó đi!”
Từ Vĩ giận dữ gào lên, lao đến tung cú đ á vào Ngô Cường.
Người nhà Từ Vĩ, mẹ tôi, mợ tôi... tất cả hỗn loạn lao vào ẩu đả.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi toàn bộ đoạn chat của Diêu Giao Giao và Ngô Cường vào nhóm gia đình.
Rồi gọi cảnh sát.
Tôi để lại hai tờ kết quả giám định ADN trên bàn, quay người rời khỏi nơi hỗn loạn đó.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin: Diêu Giao Giao đã chec.
Khi xe cấp cứu đến, cô ta đã không còn thở, phần hộp sọ bị đ.ánh vỡ, mặt mũi be bét máo, hoàn toàn biến dạng.
Từ Vĩ thì vẫn sống — nhưng mất hoàn toàn khả năng sinh sản.
Trong lúc đánh nhau với Ngô Cường, hắn bị đ â m trúng vùng kín.
Ngô Cường được xác định có tiền sử bệnh tâm thần, không thể truy cứu hình sự, bị đưa vào bệnh viện tâm thần giám sát đặc biệt.
Những người còn lại trong vụ ẩu đả — bao gồm cả mẹ tôi và mợ tôi — đều bị giam giữ vì tội đ á n h nhau gây rối trật tự.
Khi mãn hạn tạm giam, mẹ và mợ tôi quay về, ngay lập tức chạy tới nhà tôi đập cửa:
“Tiểu Tuyết! Dù gì tao cũng là mẹ mày! Không thể thấy chec không cứu như vậy được!”
Tôi không muốn thấy họ một lần nào nữa, lập tức gọi bảo vệ đến.
Họ tới một lần, tôi gọi một lần.
Đến cuối cùng, cả hai bị bảo vệ liệt vào danh sách đen, cấm vào khu dân cư.
Một thời gian sau, tôi nghe họ hàng nói, mẹ tôi và mợ to tiếng cãi nhau.
Nghe đâu mẹ tôi trách mợ quá đáng, nên tôi mới tuyệt tình như vậy.
Mợ tôi không vừa, lời qua tiếng lại.
Chỗ họ cãi nhau đúng ngay cầu thang, mẹ tôi nổi điên, đẩy mợ tôi ngã lăn xuống dưới.
Mợ thành người thực vật.
Gia đình bên mợ khởi kiện, mẹ tôi bị phán án toò.
Khi nghe tin mẹ tôi bị kết án, tôi chỉ coi như chuyện cười lúc trà dư tửu hậu.
Dù sao thì… tất cả bọn họ, từ nay về sau, không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi bán căn nhà cũ đi, thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi nơi chôn vùi cả một kiếp người đau khổ, bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố xa lạ.
Ngay trước ngày rời đi, tôi nhận được một cuộc gọi từ trại giam.
Mẹ tôi… muốn gặp tôi.
Tôi đến trại giam.
Qua tấm kính dày, tôi thấy mẹ tôi như già đi mười tuổi trong nháy mắt.
Tóc bà ta bạc trắng từng mảng, lưng còng, gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt ầng ậc nước như thể đang nhìn thấy điều quý giá nhất đời mình.
Nhưng trái tim tôi lại lạnh lẽo như băng.
Tôi cầm điện thoại, giọng lạnh tanh:
“Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Bà ta bắt đầu lải nhải… hỏi tôi ăn có no không, ngủ có ngon không, rồi đột nhiên nói xin lỗi, nói hối hận…
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nghe được những lời “ấm áp” từ bà.
Cũng từng là những câu hỏi mà hồi nhỏ tôi rất mong được nghe.
Tôi đã từng tự hỏi: Tại sao trong mắt mẹ, tôi mãi mãi không bằng con cái của cậu?
Tại sao bà chưa bao giờ dành cho tôi một chút dịu dàng?
Nhưng hiện tại, tôi chẳng còn muốn biết câu trả lời nữa.
Tôi cũng không cần sự quan tâm muộn màng này.
Đặc biệt là khi bà ta vừa nắm tay điện thoại, vừa nở nụ cười nói một câu:
“Tiểu Tuyết à, chờ mẹ ra tòo, con nhất định phải chăm sóc cho mẹ đấy nhé.”
Quả nhiên.
Kẻ ác sẽ không bao giờ nhận ra lỗi lầm của mình.
Bọn họ chỉ biết cúi đầu khi quyền lợi của mình bị đ e d ọ a.
Tôi khẽ lắc đầu, cười nhạt, chỉ thốt ra một chữ:
“Không.”
“Không phải mẹ luôn nói sau này sẽ nhờ cậy Giao Giao dưỡng già sao? Giờ thì đi tìm cô ta đi.”
Tôi nhìn bà ta sững sờ, đôi mắt run rẩy, mặt trắng bệch.
Rồi tôi dứt khoát cúp máy, xoay người rời đi, mặc cho bà ta gào thét cuồng loạn phía sau.
Tôi không hề ngoảnh lại một lần nào.
Cô bé Lâm Tuyết bảy tám tuổi năm xưa từng khao khát một lời khen, một cái ôm, một sự dịu dàng từ mẹ.
Còn tôi của hiện tại — chỉ cần một cuộc đời mới, một tương lai không có ai trong số họ.
Tôi không còn là kẻ yếu đuối bị đẩy xuống giếng.
Tôi là Lâm Tuyết — người sống sót, người đã tự mình trèo lên từ đáy vực, và tự tay thắp sáng phần đời còn lại.
( HẾT)