Sống Lại Tôi Không Còn Là Con Gái Của Mẹ Nữa - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi bị chọc tức đến bật cười.
Bộ dạng "trà xanh" của Diêu Giao Giao đúng là không khác kiếp trước chút nào.
Kiếp trước, tôi thi đậu một trường đại học danh tiếng.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị nộp học phí thì phát hiện toàn bộ số tiền trong tài khoản đã biến mất không dấu vết.
Tôi hoảng loạn đến phát điên.
Đó là số tiền tôi chắt chiu tiết kiệm suốt bao năm trời, dùng để đóng học phí và sinh hoạt.
Tôi lập tức đoán được là ai đã lấy, vội vã đi tìm mẹ hỏi tội.
Mẹ tôi thản nhiên trả lời: “Là tao lấy đó, thì sao?”
“Lâm Tuyết, mày càng ngày càng láo, dám giấu quỹ đen riêng, tiền này mày ăn cắp ở đâu?”
Tôi khóc nức nở: “Đó là tiền con tự mình dành dụm, mẹ mau trả lại cho con, con còn phải nộp học phí!”
Mẹ tôi tát tôi một cái thật mạnh, giận dữ gào lên:
“Tiền của mày là cái gì? Tao sinh ra mày, tiền của mày chính là tiền của tao!”
“Số tiền đó tao dùng để đóng học phí cho Giao Giao, năm nay nó lên cấp hai, nhà nó không đủ khả năng. Cậu mày không còn nữa, tao là chị thì phải gánh vác trách nhiệm!”
Tôi nghe mà suýt ngất xỉu.
Tôi không tin họ nghèo — mấy hôm trước tôi còn thấy mẹ Giao Giao xách túi LV mới khoe khoang trước mặt mẹ tôi.
Lần đầu tiên tôi không chịu nhịn nữa, như phát điên lao vào nhà họ.
Tôi đập phá đồ đạc, gào lên đòi tiền.
Mẹ con Giao Giao bị tôi dọa sợ xanh mặt, nhưng vẫn cắn răng không chịu trả.
Lúc mẹ tôi đến, tôi đang túm cổ áo Giao Giao định lôi cô ta ném xuống lầu.
Tôi và Giao Giao bị tách ra, cô ta lập tức khóc lóc chạy vào lòng mẹ, nhìn đáng thương đến tội nghiệp.
“Dì ơi, đừng mắng chị, tất cả là lỗi của con.”
“Nếu không phải vì con, chị cũng không phải mất tiền dành dụm.”
“Là con không nên đi học, càng không nên tồn tại trên đời này. Có lẽ con chec đi mới không khiến chị giận nữa, con xin chec!”
Cô ta vừa nói xong liền chạy ra ban công định nhảy xuống. Mẹ tôi và mợ cuống quýt kéo lại, dỗ dành cả buổi mới khiến cô ta bình tĩnh.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi bat nat Giao Giao, nào có ai biết tôi mới là nạn nhân.
Mẹ tôi không chịu nổi nước mắt của Giao Giao, liền đ.ánh tôi một trận nhừ tử, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.
Không những không đòi lại được tiền, tôi còn bị đ.ánh đến nửa tháng không xuống giường nổi.
Cuối cùng phải nhờ người thân tốt bụng cho vay tiền, tôi mới có thể nhập học.
Từ đó về sau, tôi không dám phản kháng nữa.
Bởi vì tôi biết, phản kháng cũng vô ích – chỉ càng bị bắt nạt thậm tệ hơn.
Lúc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Trước khi Diêu Giao Giao kịp buông ra thêm mấy câu nói “trà xanh” khiến người ta căm phẫn, tôi đã chủ động mở lời đồng ý cho họ ở lại.
Diêu Giao Giao khẽ nhếch môi cười trộm: “Đúng là đồ nhát gan như kiếp trước!”
Thế là cả đám người quang minh chính đại chiếm luôn nhà tôi.
Dưới sự kiên quyết tranh luận của tôi, phòng ngủ chính vẫn là của tôi.
Tôi cũng giữ quan hệ bình thường với họ, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một ngày nọ, Diêu Giao Giao đi tắm, vô tình để điện thoại lại trong phòng tôi.
Tôi dựa vào trí nhớ từ kiếp trước, nhập mật khẩu mở khóa, vào ngay tài khoản WeChat.
Quả nhiên, trong tài khoản phụ của cô ta có lưu lại thông tin về một người đàn ông.
Tên hắn là Ngô Cường.
Là một trong những kẻ đã hại chec tôi ở kiếp trước, đồng thời cũng là tình nhân vụng trộm của Diêu Giao Giao.
Mọi thứ đều đang dần quay lại đúng quỹ đạo như kiếp trước.
Trong đoạn trò chuyện, Diêu Giao Giao đang lên kế hoạch sắp xếp cho tôi gặp mặt Ngô Cường, định để chúng tôi “kết hôn” rồi tìm cơ hội giec tôi.
Đợi Ngô Cường chiếm được toàn bộ tài sản của tôi, hai kẻ này sẽ cao chạy xa bay.
Chỉ là kiếp trước, tôi còn chưa kịp cưới Ngô Cường thì đã chec.
Vì Diêu Giao Giao chỉ đang lợi dụng hắn.
Cô ta tuyệt đối sẽ không để tôi kết hôn thật với Ngô Cường, càng không định cùng hắn bỏ trốn.
Ngô Cường là loại đàn ông cực kỳ có tính chiếm hữu, đến khi phát hiện Diêu Giao Giao lừa dối, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Lúc đó, Diêu Giao Giao muốn chạy cũng không kịp nữa.
Ngô Cường phát điên, ngày nào cũng quấn lấy cô ta, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trước mặt chồng cô ta, ép buộc Diêu Giao Giao phải ly hôn.
Diêu Giao Giao vốn chỉ muốn “vui chơi qua đường”, làm sao chịu được kiểu quấn quýt đeo bám thế này?
Sau đó, cô ta bày mưu dụ dỗ Ngô Cường cùng ra tay giec chec tôi.
Tiện thể đẩy hết mọi tội lỗi sang cho Ngô Cường.
Cuối cùng, Ngô Cường bị phán t ử hình.
Còn Diêu Giao Giao thì ôm trọn tài sản thừa kế của tôi, sống những ngày sung sướng như hoàng hậu.
Tôi cười lạnh — nhưng tiếc thay, đời này, tính toán của cô ta sẽ hoàn toàn thất bại.
Quả nhiên, hôm sau, Diêu Giao Giao liền chủ động đề nghị giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi.
“Chị à, kết hôn sinh con là số mệnh của phụ nữ, không thể tránh được đâu.”
“Chị cũng không muốn sau này cô đơn cả đời chứ?”
“Em có một đồng nghiệp, điều kiện tốt, ngoại hình ổn, quan trọng nhất là rất biết quan tâm. Chị có muốn gặp thử không?”
Tôi nhìn thấy vẻ mong chờ không che giấu trong mắt cô ta, mỉm cười đáp:
“Được thôi.”
Thế là Diêu Giao Giao dẫn tôi đi gặp Ngô Cường.
Chúng tôi trò chuyện vui vẻ, còn kết bạn WeChat.
Nhìn bề ngoài, Ngô Cường đúng là một người đàn ông hiền lành thật thà, không hề giống một kẻ điên.
Chỉ tiếc, phúc phần đó nên để dành cho Diêu Giao Giao hưởng.
Để không khiến Diêu Giao Giao nghi ngờ, tôi cố nhịn cảm giác ghê tởm, vẫn giữ liên lạc với Ngô Cường, thỉnh thoảng còn giả vờ đi ăn, xem phim để đối phó với cô ta.
Cứ như vậy cho đến ngày đầy tháng của Tiểu Thiên, Diêu Giao Giao nhất quyết yêu cầu tôi mời Ngô Cường đến dự tiệc.
Tôi biết cô ta muốn mượn bữa tiệc đầy tháng để củng cố hình ảnh “giới thiệu bạn trai”, tạo bằng chứng về mối quan hệ giữa tôi và Ngô Cường trước mặt họ hàng.
Nhưng tôi chẳng hề quan tâm, thoải mái đồng ý.
Vì tôi biết — trong tiệc đầy tháng này, sẽ có một màn kịch hay.
Hôm ấy, Tiểu Thiên trông rất yếu, sắc mặt tái nhợt.
Có họ hàng đến trêu chọc mà thằng bé chẳng có phản ứng gì, Diêu Giao Giao bèn giải thích là do đêm qua bé không ngủ ngon.
Thực ra, từ trước đó một tuần, Tiểu Thiên đã có dấu hiệu bất thường rồi.
Nó từng sốt cao, nhưng bác sĩ dưới quê không tìm ra nguyên nhân, chỉ kê vài loại thuốc đại khái rồi đuổi về nhà.
Sau đó tuy hạ sốt, nhưng thằng bé vẫn cứ đờ đẫn, không có tinh thần, bú kém và hay khóc.
Chồng cô ta – Từ Vĩ – từng muốn đưa con lên bệnh viện thành phố khám, nhưng lại bị Diêu Giao Giao cản lại.
Cô ta chột dạ nói: “Trẻ con bệnh vặt là chuyện thường, hết sốt là tốt rồi. Cứ để nó nghỉ ngơi thêm.”
Diêu Giao Giao thừa biết, nguyên nhân thật sự là do sữa bột ba không (không nhãn hiệu, không chứng nhận, không rõ nguồn gốc) mà cô ta mua.
Cô ta sao dám để Từ Vĩ đưa con đi bệnh viện kiểm tra?
Cô ta chỉ chờ đến bữa tiệc đầy tháng để đổ hết tội lỗi lên đầu tôi như đời trước.
Khi thấy tôi và Ngô Cường đến nơi, Diêu Giao Giao lập tức tươi cười chạy ra đón, sắp xếp cho hai chúng tôi ngồi ở vị trí nổi bật nhất.
Buổi tiệc nhanh chóng bắt đầu. Diêu Giao Giao cùng chồng là Từ Vĩ lên sân khấu phát biểu.
Giữa chừng, đột nhiên mẹ tôi và dì hét ầm lên:
“Tiểu Thiên! Con sao thế này? Đừng dọa bà ngoại!”
Tôi quay đầu lại nhìn — Tiểu Thiên mặt mày tím tái, giống như ngạt thở, đang co giật dữ dội trong vòng tay mợ tôi, miệng còn sùi bọt trắng.
Sắc mặt Diêu Giao Giao lập tức trắng bệch, cô ta vội vàng lao xuống sân khấu, ôm lấy đứa bé đang co giật, khóc đến xé ruột xé gan:
“Con ơi, mẹ đây! Con đừng dọa mẹ! Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Ngô Cường phản ứng còn nhanh hơn cả Từ Vĩ, vội chạy tới, vẻ mặt vô cùng lo lắng:
“Đứa bé làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Rồi hắn quay sang quát mẹ tôi và mợ:
“Hai người trông trẻ kiểu gì vậy? Không để tâm gì hết!”
Lại quay sang gào với đám người xung quanh:
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Không biết gọi cấp cứu à? Lỡ mà đứa bé có chuyện gì, mấy người đều là tòng phạm!”
Sắc mặt Từ Vĩ đen như đít nồi, anh ta đẩy mạnh Ngô Cường một cái:
“Đây là vợ con tôi, đến lượt anh xen vào chắc?”
Xe cấp cứu tới rất nhanh, Diêu Giao Giao ôm con lên xe trước, tôi và họ hàng lập tức đi theo.
Tới bệnh viện, Tiểu Thiên lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu, Diêu Giao Giao dựa vào người chồng khóc đến run rẩy.
Không biết bao lâu sau, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đẩy Tiểu Thiên ra ngoài.
Trên gương mặt đứa bé phủ một tấm vải trắng, cả đám gần như đứng không vững.
Bác sĩ lắc đầu: “Các người đưa đến quá muộn. Não bộ đứa bé bị tổn thương nghiêm trọng, cơ quan nội tạng suy kiệt. Chúng tôi đã cố hết sức.”
Diêu Giao Giao gào khóc:
“Rõ ràng con tôi vẫn còn khỏe mà! Sao lại ra nông nỗi này!”
Bác sĩ nghiêm mặt: “Chúng tôi bước đầu suy đoán nguyên nhân có liên quan đến thực phẩm bé đã ăn gần đây. Vui lòng nghĩ kỹ lại, xem có cho bé ăn gì lạ không.”
“Còn kết luận cuối cùng phải đợi kết quả xét nghiệm.”
Bác sĩ rời đi, Diêu Giao Giao lập tức xông về phía tôi, túm cổ áo tôi, mắt đỏ bừng:
“Chị! Em đã làm gì sai mà chị phải hại con em?!”
“Suốt một tháng qua, Tiểu Thiên chỉ uống sữa chị tặng! Nhất định là do chị đưa sữa đ ộ c! Chị ghen tị vì em có con, còn chị thì không, nên chị mới hại chec nó!”
Mẹ tôi cũng trợn mắt nhìn tôi, không thể tin nổi:
“Đồ tien nhân, tao sinh ra mày đúng là sai lầm! Tao không ngờ mày lại là kẻ giec người!”
Nhà chồng Diêu Giao Giao cũng vừa đến, nghe thấy lời vu khống, lập tức chỉ thẳng mặt tôi mắng nhiếc, bảo tôi lòng dạ độc ác.
Cảnh tượng này trùng khớp với kiếp trước, nỗi hoảng loạn ngày ấy như vẫn còn in sâu trong lòng.
Tôi siết chặt nắm tay, lớn tiếng nói:
“Đem sữa bột đi kiểm tra đi. Đợi có kết quả xét nghiệm rồi hãy kết luận.”
“Nếu đúng là vì sữa tôi tặng gây ra cái chec của Tiểu Thiên, tôi sẵn sàng gánh mọi trách nhiệm.”
“Dù các người muốn tôi che , tôi cũng không phản đối một lời.”
Tôi kiên quyết như vậy, đám người mới tạm thời chịu lui, nhưng Diêu Giao Giao vẫn điên cuồng gào khóc, vừa lăn vừa la đòi tôi đền mạng, cuối cùng bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Tôi trở về ngôi nhà cũ ở quê, âm thầm chuẩn bị mọi bằng chứng trong tay.
Đồng thời, tôi cũng gọi vài người thân quen đứng về phía tôi, mời họ đến nhà làm chứng cho tôi vào chiều hôm sau.
Chiều hôm sau, Diêu Giao Giao quả nhiên dẫn theo nhà chồng tới tận cửa, đập bàn ném bản báo cáo xét nghiệm vào mặt tôi.
Cô ta khóc nức nở: “Lâm Tuyết, chị tự nhìn đi, đừng có chối nữa! Rõ ràng là sữa chị tặng có vấn đề!”
“Chắc chắn là chị đã lén đổi sữa bên trong! Chị muốn hại chec con em!”
“Em biết đã làm phiền chị nhiều chuyện, chị không thích em, em hiểu. Nhưng em luôn coi chị là chị ruột.”
“Không thích em thì đừng tặng quà, sao phải ra tay với đứa trẻ? Tiểu Thiên mới đầy tháng, chưa kịp nhìn rõ thế giới đã chec rồi! Nếu chị hận em thì giec em đi, sao lại trút lên đầu con em?”