Sông Ngầm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:28
9
Ba tháng kỳ thi đại học.
Hàn Dịch bắt đầu thường xuyên nhận những phong thư màu hồng.
Mỗi lần như , đều mặt biểu cảm mà ném thẳng thùng rác.
Cho đến một ngày, thấy hoa khôi Lâm Yên chặn ở đầu ngõ.
Cô kiễng chân, ghé sát tai gì đó, đôi môi bôi son dâu gần như dán lên má .
“Cô tìm làm gì ?”
Tối đó hỏi vu vơ, nhưng ngón tay đã gần bấu chặt lòng bàn tay.
Hàn Dịch đang sửa chiếc quạt điện hỏng nhặt trong đống rác, chiếc cờ lê xoay linh hoạt trong tay .
“Chuyện thi vật lý.”
Anh ngẩng đầu, “Cô mượn vở ghi chép của .”
Ngày thi cuối cùng.
Tôi nộp bài sớm, chạy vụt khỏi phòng thi.
Thông báo tuyển thẳng khoa Văn học Trung Quốc của Đại học Bắc Kinh nóng ran trong ba lô.
Tôi nghĩ vận mệnh cuối cùng cũng chịu ban cho chúng chút dịu dàng.
Tôi chạy suốt quãng đường về nhà, chỉ với Hàn Dịch.
“Chúng thể cùng đến Bắc Kinh .”
Đẩy cánh cửa sắt của xưởng dệt .
Mơ hồ thấy tiếng của con gái vang lên từ bên trong.
Cửa chỉ khép hờ.
Tôi đẩy nhẹ khe hở, thấy Hàn Dịch lưng phía cửa.
Áo đồng phục vứt đất, tấm lưng trần lấp lánh ánh chiều tà như phủ lớp mật ong ấm áp.
Lâm Yên mặc váy xanh nhạt, hai tay ôm lấy eo , má dán lên lồng ngực ướt mồ hôi.
“Rắc—”
Tôi dẫm gãy một thanh gỗ ở cửa.
Hàn Dịch phắt , môi Lâm Yên đang hôn lên xương quai xanh của .
Cánh cửa khép ngay mắt .
Tôi thấy gọi tên , nhưng ngoái đầu.
Thế giới trong khoảnh khắc đó như đóng băng, vỡ tan theo tiếng đóng sầm cửa dữ dội.
10
“Cô ơi? Tới nơi .”
Lời nhắc của tài xế kéo về thực tại.
Tôi lơ đãng trả tiền xe, bước thang máy tòa nhà.
Gương phản chiếu hình ảnh một phụ nữ sắc mặt tái nhợt, quầng thâm nặng mắt.
Đó là , nhưng xa lạ đến kinh ngạc.
Nước nóng xối xuống cơ thể, sức kỳ cọ từng tấc da.
vẫn thể gột sạch cảm giác nhơ nhuốc xuyên tận tận xương tủy.
Tối qua đã làm gì tác dụng của thuốc?
Đó là Hàn Dịch.
Em trai cùng cha dượng.
Dù chung máu mủ, nhưng…
Chúng vốn đã nên dính dáng gì đến nữa.
11
Ba ngày .
Kể từ đêm hôm tại khách sạn.
Tôi đã chặn số điện thoại danh của Hàn Dịch.
Tất cả yêu cầu kết bạn cũng đều từ chối.
Tránh né mọi khả năng liên lạc với .
Hai tuần .
Tôi dán mắt email nội bộ của công ty.
Ngón tay trượt trượt bàn cảm ứng, chỉ để chắc chắn nhầm.
“Sau cuộc họp hội đồng quản trị, bổ nhiệm ông Hàn Dịch giữ chức Phó Tổng Giám đốc, phụ trách phòng Thị trường và Thiết kế, quyết định hiệu lực từ hôm nay.”
Ảnh đính kèm.
Hàn Dịch mặc vest xám đậm chỉnh tề, thẳng ống kính với gương mặt lạnh băng.
Vết sẹo mờ nơi lông mày trái, ánh đèn chuyên dụng, vẫn mơ hồ thấy.
Tách cà phê trong tay lật úp, tràn lên cả bàn phím.
Điện thoại rung lên, một số lạ gửi đến tin nhắn.
“Giám đốc Diệp, chín giờ sáng mai họp phòng ban, đừng đến muộn. — Sếp mới của cô.”
Tôi đóng mạnh máy tính xách tay, ngực phập phồng dữ dội.
Anh , mà đuổi đến tận công ty ?
12
Tuần đầu tiên.
Trong phòng họp.
Hàn Dịch máy chiếu trình bày dự án mới.
Chấm đỏ của bút laser dừng ngực ba giây.
Tôi cúi đầu giả vờ ghi chép, nhưng vẫn rõ giọng cố tình chậm .
“Phương án yêu cầu bộ phận thiết kế và thị trường… phối hợp sâu sát.”
Cách nhấn mạnh bốn chữ cuối khiến tai nóng bừng.
Tan họp, chặn ngay cửa, nhân lúc đưa tài liệu liền để ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay .
“Tay của Giám đốc Diệp lạnh thật, là điều hòa quá mạnh ?”
“Là tay Tổng Giám đốc Hàn quá nóng thôi.”
Tôi rút tay về.
“Khuyên bớt lo chuyện bao đồng.”
Anh bật khẽ, thở ấm áp phả qua vành tai .
“Quản em, là việc chính của .”
13
Thứ sáu.
Trong nhà ăn của công ty.
Tôi đang cùng đồng nghiệp bàn bạc về phương án.
Hàn Dịch bưng khay cơm đến, thong thả xuống đối diện .
Áo sơ mi trắng xắn tay lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc.
“Không phiền nếu đây chứ?”
Anh lịch sự, nhưng chân đã khẽ chạm đầu gối gầm bàn.
Tôi giật lùi , đầu gối đập thành bàn.
Súp cà chua hắt lên áo , loang như vết máu nền áo trắng.
Trông chẳng khác gì những dấu vết khó nên lời.
“Xin , Tổng Giám đốc Hàn.”
Tôi rút khăn giấy , cố tình lau mạnh lên ngực áo .
“Tôi giúp lau…”
Anh đột ngột nắm chặt cổ tay , siết mạnh đến mức đau buốt.
“Diệp Tường, cô cố ý ?”
“Vậy thì ?”
Tôi hạ giọng.
“Tổng Giám đốc đuổi việc ?”
Ánh mắt tối sầm , bất ngờ ghé sát tai .
“Việc làm… đủ để cô kiện tội quấy rối đấy.”
14
Tuần thứ hai.
Phương án thức trắng ba đêm để thiện, Hàn Dịch bác bỏ ngay tại chỗ.
Dưới ánh sáng xanh lạnh của máy chiếu, ngón tay thon dài của gõ nhịp bản thiết kế của .
“Ý tưởng cốt lõi thiếu góc thị trường.”
Cả phòng họp im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía .
Tôi siết chặt cây bút máy, mực nhỏ lên tờ biên bản họp.
“Tổng Giám đốc đúng.”
Tôi nặn một nụ chuyên nghiệp.
“Hay mời thị phạm cho chúng xem thế nào là ‘ góc thị trường’?”
Anh nhướng mày, thong thả cởi khuy áo vest, rút bút máy chậm rãi.
Chúng thẳng , như dòng điện xẹt ngang khí.
15
Cuối cùng, hai tuần dằn vặt.
Mười giờ đêm.
Tôi chặn ở bãi đỗ xe riêng.
Thang máy “đinh” một tiếng mở .
Anh bước một , đang cúi đầu cởi khuy tay áo.
“Giám đốc Diệp?”
Anh dừng , yết hầu khẽ động.
“Giờ một ở bãi xe nguy hiểm lắm.”
“Sợ gặp kẻ ?”
Tôi bước từng bước tới gần.
“Hay sợ kẻ sẽ gặp ?”
Anh nheo mắt , ép lùi nửa bước, lưng chạm cột bê tông.
Đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt lên khuôn mặt .
Tôi rõ bóng mi in xuống, cùng xương quai xanh thấp thoáng cổ áo sơ mi.
“Hai tuần qua…”
Tôi túm lấy cà vạt , kéo cúi xuống.
“Chơi vui lắm ? Phó Tổng Hàn?”
“Hàn Dịch. Chúng nên như thế .”
“Thế nào?”
Anh nhướng mày.
“Giả vờ như từng chuyện gì.”
“Chuyện bảy năm , chuyện ở khách sạn… Chúng biết nên gọi mối quan hệ là gì.”
Anh bất ngờ nắm lấy tay , mắt cụp xuống.
“Diệp Tường, em thật sự cảm nhận ?”
Cảm nhận nhịp tim của , giật tay về theo bản năng.
“Anh, danh nghĩa, từng là em trai !”
“Từng là.”
Anh nhấn mạnh.
“Hơn nữa máu mủ gì.”
“Còn xã hội thì ? Bạn bè, đồng nghiệp của chúng thì …”
“Mặc kệ xã hội.”
Hàn Dịch đấm mạnh lên cửa xe.
“Bảy năm , Diệp Tường.”
“Anh tìm em bảy năm trời, để em những lời .”
Mắt đỏ lên, ngực phập phồng dữ dội.
Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Tôi từng thấy mất kiểm soát đến thế.
16
“Đi với đến một nơi.”
Anh hít sâu một .
“Nếu khi đến đó em vẫn rời xa , hứa sẽ quấy rầy nữa.”
Xe rời trung tâm thành phố, lướt qua những dãy cao ốc, dần chuyển thành những ngôi nhà thấp tầng vùng ven.
Hàn Dịch lái vững tay, thỉnh thoảng liếc , nhưng gì thêm.
Đài radio phát một bài hát cũ – chính là ca khúc Trời Quang mà chúng thường hồi cấp ba.
“Đến .”
Hàn Dịch dừng xe.
Tôi cảnh vật bên ngoài – quen thuộc, xa lạ – cổ họng khẽ nghẹn .
Toà nhà sáu tầng cũ kỹ của xưởng dệt năm xưa vẫn còn đó, chỉ là lớp sơn tường đã làm mới.
Cây ngô đồng sân đã cao hơn , tán lá che phủ gần hết cửa sổ tầng ba.
Chính là tầng chúng từng sống.
Tim đập nhanh, bước theo lên cầu thang.
Khi cánh cửa mở , luồng khí ẩm và oi bức ập đến, kèm theo cả mùi ẩm mốc và những hồi ức xưa cũ.
Mọi thứ gần như thay đổi so với ký ức.
Không gian nhỏ hẹp, một tấm đệm đơn kê sát góc tường.
Trên chiếc bàn gập đơn sơ là bếp điện, bản đồ thế giới ngả màu vàng dán tường.
Chỉ một điểm khác biệt – góc phòng đã thêm chiếc tủ lạnh nhỏ.
“Thật sự… khác gì cả.”
Tôi khẽ .
Ngón tay chạm mặt bàn – sạch bóng, một hạt bụi.
“Anh đến đây dọn mỗi tuần.”
Hàn Dịch tựa khung cửa.
“Có khi công việc mệt quá, sẽ ghé ngủ một đêm.”