Sông Ngầm - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:29
17
Tôi xuống mép đệm.
Cảm giác lún xuống quen thuộc khiến sống mũi cay xè.
Biết bao đêm.
Chúng – đệm, đất – cùng trong tiếng thở đều của .
“Còn nhớ ?”
Hàn Dịch xổm mặt .
“Có lần mất điện, tụi thắp nến làm bài tập.”
“Anh nhường nến cho dùng.”
Tôi mỉm nhớ .
“Kết quả là bài vật lý của lệch hết.”
“Còn thầy mắng một trận.”
Anh bật , đuôi mắt hằn lên vài nếp nhăn nhẹ.
“ đáng mà.”
Anh bật đèn lên, ánh sáng đổ bóng loang lổ gương mặt .
Tôi chợt thấy vài đường khắc tường đầu giường.
Đó là nơi chúng ghi chiều cao.
Vạch cuối cùng dừng ở dòng chữ: “Diệp Tường – 18 tuổi – 165cm.”
Bên còn dòng nhỏ hơn: “Diệp Tường của Hàn Dịch.”
“Anh khắc đấy ?”
Tôi chỉ dòng chữ, giọng run run.
Ánh mắt Hàn Dịch tối .
“Ừ. Ngày hôm khi em rời .”
Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
Tôi dậy bước đến bàn gập, giả vờ nghiên cứu vài vết xước cũ mặt bàn.
“Em đói ?”
Hàn Dịch chuyển chủ đề.
“Anh mua chút đồ, thể nấu mì trứng cà chua.”
“Ở đây ?”
“Ừ. Bếp điện vẫn dùng .”
Anh xổm xuống, lấy nồi niêu từ trong tủ .
“Giống như ngày xưa, em rán trứng, nấu mì.”
18
Gian bếp nhỏ đến mức thể , chúng đành dính sát để làm việc.
Cánh tay Hàn Dịch lướt qua lưng .
Nhiệt độ từ truyền qua lớp áo mỏng, khiến tim loạn nhịp.
Anh thái cà chua vẫn nhanh nhẹn như xưa, thậm chí dao cắt còn thành thạo hơn .
Nồi nước sôi ùng ục, nước mờ cả gương mặt nghiêng của Hàn Dịch.
Chúng lặng lẽ thành phần việc của – ăn ý như thể từng rời xa.
Khi hai tô mì nóng hổi đặt lên bàn.
Tôi chợt cảm giác thời gian như trôi ngược.
“Nếm thử .”
Hàn Dịch đầy mong đợi.
Miếng đầu tiên, hương vị còn ngon hơn cả trong ký ức.
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên.
“Anh thay đổi công thức ?”
“Anh thêm chút dầu hào.”
Anh mỉm , “Nghĩ là em sẽ thích.”
“Hàn Dịch…”
Tôi đặt đũa xuống, “Bảy năm qua, thật sự…”
19
Câu còn dứt, chuông cửa bất ngờ vang lên.
Cả hai chúng đều sững .
Ai đến nơi ?
Hàn Dịch cau mày dậy.
“Để xem.”
Tôi thấy tiếng mở cửa.
Sau đó là giọng trầm lạnh đầy cảnh giác.
“Sao ông biết chỗ ?”
Một giọng lè nhè nồng mùi rượu vang lên, mơ hồ rõ.
“Con trai tao ở … tao biết…”
Máu trong như đông cứng .
Giọng đó.
Dù đã mười năm, vẫn run rẩy thân khi thấy.
Giọng Hàn Dịch hạ thấp, lạnh buốt.
“Ra ngoài. Ở đây chào đón ông.”
Tôi hít sâu một , ép bước cửa.
Bóng cao lớn của Hàn Dịch chắn lối .
vẫn thấy đàn ông gù lưng bên ngoài.
So với ký ức, ông càng tiều tụy, dơ bẩn hơn, nhưng ánh mắt hung hãn vẫn thay đổi.
“Nghe … con tiện nhân đó ?”
Giọng cha dượng mang theo nụ ác độc.
“Sao, tình cũ nối ?”
Tôi như hóa đá, ngón tay vô thức siết chặt khăn trải bàn.
Kẻ từng đẩy cuộc sống của chúng địa ngục, giờ đang ngay cửa.
“Cảnh cáo lần cuối.”
Giọng Hàn Dịch lạnh đến mức thể đóng băng khí.
“Nếu còn , sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?”
Cha dượng bật khùng khục.
“Bố dạy con, cảnh sát cũng quản ?”
Ông bất ngờ đập vỡ một bình hoa.
“Tao đã từ bảy năm ! Mày con bé đó ánh mắt em! Cho nên tao mới…”
Ông đột ngột im bặt, ánh mắt lóe lên.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng .
“Nên cơ?”
Biểu cảm cha dượng vặn vẹo.
“Cho nên tao mới với con nhỏ Lâm Yên, bảo nó tìm cách chia rẽ hai đứa mày! Con tao – Hàn Minh Viễn – thể loạn luân với con chị kế của ?!”
Ông quăng một tấm ảnh.
Trong ảnh là và Hàn Dịch.
Tôi đang ngủ gối lên cánh tay , môi khẽ chạm lên trán .
Góc chụp rõ ràng là lén chụp.
Ngày tháng ảnh ghi đúng một tuần kỳ thi đại học.
20
Không khí như đông cứng .
Tôi thấy tiếng máu chảy ầm ầm trong tai, mắt tối sầm từng đợt.
“Ông … gì cơ?”
Giọng Hàn Dịch lạnh đến thấu xương.
Cha dượng như nhận đã lỡ lời, luống cuống lùi .
“Tao… tao làm là vì cho mày! Con mẹ nó chết , nó bám lấy mày là lẽ đương nhiên mà…”
Hàn Dịch túm lấy cổ áo ông , nắm tay giơ cao.
Một cú đấm giáng mạnh khiến cha dượng ngã vật xuống đất.
Ông phun một ngụm máu, bật như điên.
“Đánh ! Giết tao ! Dù tao cũng chẳng sống bao lâu nữa… Bác sĩ gan tao…”
“Cút.”
Giọng Hàn Dịch run rẩy.
“Ngay lập tức, cút khỏi đây.”
“Nếu còn thấy ông gần Tường Tường một bước nữa, thề ông sẽ hối hận cả đời.”
Cha dượng lồm cồm bò dậy, hoảng loạn bỏ chạy.
Tiếng bước chân ông vang vọng dọc hành lang trống vắng.
Hàn Dịch yên, thở gấp gáp, tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm.
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay , thấy lòng bàn tay đã móng tay cào rách, máu rịn .
“Đau ?”
Tôi khẽ hỏi.
Anh lắc đầu, ánh mắt phức tạp .
“Giờ thì em hiểu chứ? Ngày hôm đó…”
“Ừ.”
Tôi cúi đầu, dám thẳng mắt .
“Xin , lẽ nên giải thích…”
Hàn Dịch bất ngờ kéo lòng.
Tim đập nhanh và mạnh đến mức khiến tai ong ong.
21
Chúng cứ im như thế cửa, ai gì.
Rất lâu , buông , nhẹ giọng lên tiếng.
“Mì sắp nguội .”
Chúng trở bàn ăn, lặng lẽ ăn hết hai bát mì đã nguội lạnh.
“Ông … thường xuyên tìm ?”
Tôi là phá tan bầu khí.
Hàn Dịch lắc đầu.
“Thỉnh thoảng ông say khướt mò tới đòi tiền. Anh cho chút để ông gây rối.”
Tôi gương mặt nghiêng điềm tĩnh của .
Bất chợt nhận trai năm xưa đã thực sự trưởng thành thành một đàn ông.
“Tôi nên về .”
Tôi dậy.
Hàn Dịch níu kéo, chỉ khẽ gật đầu.
“Để đưa em về.”
Trên đường về.
Cả hai ai nhắc đến tấm ảnh, cũng đến mưu tính của cha dượng.
điều gì đó, đã âm thầm thay đổi.
Bảy năm hiểu lầm, cuối cùng cũng làm sáng tỏ.
22
Xe dừng khu chung cư của .
Hàn Dịch đầu .
“Ngủ ngon, Tường Tường.”
Anh khẽ mỉm , đuôi mắt hằn lên vài nếp nhăn nhạt.
“Ngủ ngon.”
Tôi đáp nhẹ, nhưng khi mở cửa xe đầu .
Đầu ngón tay khẽ móc lấy cúc tay áo sơ mi của .
“Anh… lên ?”
Giọng nhẹ hơn cả thở, nhưng đồng tử đột nhiên co .
Yết hầu khẽ chuyển động.
Anh bước xuống xe, theo .
Vừa khép cửa , tay đã ôm lấy eo , ép tựa lên tấm cửa lưng.
Mùi gỗ tùng quen thuộc xen lẫn hương thuốc lá nhàn nhạt vây quanh lấy .
Nhiệt độ từng thay đổi khiến đầu ngón tay khẽ run.
“Hàn Dịch… tấm ảnh đó… thường xuyên… lúc ngủ ?”
Ánh mắt dịu .
“Ừ, mỗi lần em ngủ say.”
Tim lệch mất một nhịp. “Vì ?”
“Vì chỉ khi …”
Giọng thấp đến mức gần như thấy.
“Anh mới dám yêu em.”
Tôi ngẩng đầu, khẽ cắn yết hầu của , cảm nhận cơ bắp căng cứng trong tích tắc.
“Vậy bây giờ chúng còn là em nữa , dám yêu ?”
Ngón tay luồn trong vạt áo sơ mi .
Chóp mũi lướt qua vành tai , thở nóng rực.
“Tường Tường.”
Anh đột ngột siết lấy đùi , bế lên cao.
Khi đầu gối luồn váy, vải vest cao cấp phát tiếng ma sát khẽ khàng.
Ngón tay bất ngờ lướt khiến nghẹn thở bật tiếng rên khe khẽ.
Chiếc gương nơi cửa phản chiếu hình ảnh hai cơ thể đang quấn lấy .
Chiếc cà vạt biết từ khi nào đã buộc lấy cổ tay .
Khi thật sự tiến …
Bảy năm dồn nén như ánh trăng đêm rằm đổ ập xuống.
Giọt mồ hôi trán rơi đúng nốt ruồi nhỏ xương quai xanh của .
Trong cơn mê loạn, thấy giọng khàn khàn nghẹn của .
“Lần … đừng rời nữa…”
23
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm mỏng rơi tấm ga giường nhàu nhĩ.
Ngón tay Hàn Dịch lướt chậm sống lưng .
Như thể đang nâng niu một món đồ sứ quý giá.
Tôi rụt cổ , liền kéo ngược lòng.
Lồng ngực ấm nóng của áp lên tấm lưng còn đẫm mồ hôi của .
“Trốn cái gì?”
Giọng vẫn còn khàn, đượm thở dục vọng tan.
“Hôm qua còn cưỡi oai…”
“Im !”
Tôi bịt miệng , tranh thủ cắn nhẹ đầu ngón tay.
Anh bất ngờ lật , đè xuống.
“Diệp Tường, chúng tính sổ .”
“Sổ gì?”
“Năm em học lớp 12.”
Ngón tay trượt từ xương quai xanh xuống phần hõm eo .
“Sao ‘Hàn Dịch là đồ ngốc’ ở trang 58 sách toán?”
Tôi trợn to mắt.
Đó là dùng bút chì xong đã tẩy mà!
“Anh thấy .”
Anh cúi đầu, cắn vành tai , “Còn đêm kỳ thi đại học, em tưởng ngủ say nên lén hôn trộm .”
Tôi khựng .
Tôi cứ tưởng đã ngủ, nên mới dám khẽ chạm môi .
“Anh… giả vờ ngủ?”
“Ừ.”
Chóp mũi cọ nhẹ lên cổ , “Cả đêm dám cử động.”
Chiếc gối bay thẳng mặt , chúng cùng bật .
Ánh nắng đột nhiên trở nên chói lòa.
Thứ gì đó ấm nóng tuôn từ khóe mắt .
Anh cuống cuồng lau nước mắt , nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn.
“Đừng …”
Anh ôm lòng.
Trán chạm trán, thở giao .
Thích thương năm mười bảy tuổi chẳng thể thốt nên lời.
Cuối cùng cũng biến thành nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi ở tuổi hai mươi tư.