Sông Ngầm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:31
24
Một tuần .
Khi mở mắt .
Hàn Dịch đã chỉnh tề bên giường.
“Tường Tường.”
Anh cúi , để đầu mút cà vạt lướt nhẹ qua chóp mũi . “Còn dậy là đến lượt chúng xếp hàng ở Cục Dân chính đấy.”
Tôi kéo chăn trùm kín, lật .
“Ai là sẽ đăng ký kết hôn với ?”
Nệm bất ngờ lún xuống, quỳ một gối lên giường.
“Đêm qua ai đó uống say, ôm eo mà lẩm bẩm ‘mai đăng ký’.”
Anh bắt chước giọng lơ mơ của khi say, ngón tay chạm nhẹ lên vết hôn xương quai xanh .
“Còn đóng dấu cơ mà.”
25
Quả nhiên, cửa Cục Dân chính xếp hàng dài dằng dặc.
Hàn Dịch bỗng nhiên lộ vẻ căng thẳng, liên tục chỉnh nút thắt cà vạt.
Tôi đưa tay giúp chỉnh , phát hiện lòng bàn tay là mồ hôi.
“Phó tổng Hàn cũng biết hồi hộp ?”
Tôi cố ý trêu .
“Hôm nhảy dù về làm sếp công ty , thái độ còn oai phong lắm cơ mà.”
Anh nắm tay , ép lồng ngực – nhịp tim nhanh đến mức như phá tan xương sườn.
“Lần đó giống.”
Ánh nắng rơi xuống hàng mi , tạo thành bóng mờ nhè nhẹ.
“Lần là đến để nhận thua.”
“Hử?”
“Nhận em, là nhận cả nửa đời còn .”
Anh cúi đầu, hôn lên ngón áp út của .
“Tường Tường, chịu thua .”
Hàng chậm rãi nhích tới.
Tôi chú ý phía một cặp đôi trẻ đang cãi .
Cô gái mắt đỏ hoe:
“Anh đến sinh nhật em còn chẳng nhớ!”
Chàng trai lục tung điện thoại.
“Anh đặt nhắc nhở mà, thật đó!”
Hàn Dịch bật , ghé sát tai .
“Em còn nhớ sinh nhật năm em mười bốn tuổi , trèo tường ký túc xá nữ mang bánh kem cho em, bảo vệ đuổi suốt ba con phố.”
“Còn do bôi kem lên sổ đăng ký của quản lý ký túc xá ?”
Tôi véo tay .
26
Khi chụp hình, nhiếp ảnh gia nhắc: “Lại gần chút.”
Hàn Dịch bất ngờ nghiêng đầu, hôn lên má .
lúc đèn flash lóe lên, thì thầm bên tai .
“Lần chụp một cách đường đường chính chính .”
Âm thanh con dấu đóng xuống vang lên rõ ràng.
Khi chúng bước khỏi Cục Dân chính, tay ôm quyển sổ đỏ nhỏ.
Gió đầu hè mang theo hoa ngô đồng lướt qua má.
Hàn Dịch bất ngờ quỳ một gối bậc thềm, móc từ túi áo trong một chiếc nhẫn.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời đổ đầy trong đôi mắt lấp lánh đang mỉm .
“Tường Tường, đời còn , nhờ em chăm sóc.”
Tiếng rao kem que vang lên từ xa, khiến bỗng nhớ mùa hè năm mười bảy tuổi.
Khi , chúng sân thượng trường học, chia một cây kem que.
rạng rỡ như thể cả thế giới.
27
Tôi kéo dậy, hai quyển sổ hôn thú nhỏ xíu xếp cạnh nắng.
“Nhìn ,”
Anh đắc ý lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn.
“Chúng hợp pháp .”
Trên đường về, xe chạy ngang qua trường cấp ba cũ.
Trên sân bóng rổ nhóm nam sinh đang chơi bóng.
Hàn Dịch đột nhiên chạy gần, hàng rào lưới thép gọi lớn.
“Em trai! Chụp giúp tấm hình!”
Và thế là trong bức ảnh kết hôn của chúng , thêm một bóng lưng mờ ảo phía lớp lưới sắt.
Ánh sáng phản chiếu từ kính chiếu đúng đôi tay đang nắm chặt .
Chiếc nhẫn ngón tay lấp lánh ánh bạc.
Trong ảnh, rạng rỡ như một thiếu niên trộm viên kẹo ngọt.
Còn khóe mắt lấp lánh những giọt lệ kịp khô.
“Hàn Dịch.”
“Ừ?”
“Lần để lạc mất nữa.”
Anh siết chặt vòng tay quanh eo , cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu .
“Anh lấy giấy đăng ký kết hôn thề.”
Khi đêm buông xuống, hai quyển sổ đỏ nhỏ yên tủ đầu giường.
Ánh trăng xuyên qua rèm mỏng, lấp lánh chảy qua từng chữ mạ vàng.
Năm tháng cuối cùng cũng bằng lòng dừng vì chúng một khoảnh khắc.
Ngoại truyện: Góc của Hàn Dịch – Bảy năm đêm dài
1
Lần đầu tiên gặp Diệp Tường là trong buổi tiệc tái hôn của cha .
Cô bé mặc một chiếc váy đỏ rộng thùng thình, nép lưng dì.
Đôi mắt như con nai nhỏ hoảng sợ.
Tôi cố tình làm đổ lon coca lên quần .
Khi lớn luống cuống lau dọn, cô bé lén , khẽ mỉm .
Năm đó, chúng mười bốn tuổi.
2
Ngày dì chôn cất.
Trời mưa như thể ông trời khoét thủng một lỗ lớn.
Tường Tường quỳ mưa, váy đen thấm nước mưa nặng trĩu, trông như một đóa cúc mực nhàu nát.
Tay run run khi cầm ô, khung sắt chọc lòng bàn tay phát đau.
Cha cách đó ba bước, vạt áo vest loang lổ vết rượu.
Ánh mắt ông dính chặt gáy Tường Tường, như một con rắn đang lè lưỡi.
Cha bắt đầu gõ cửa phòng cô giữa đêm.
Lần đầu tiên, giả vờ dậy vệ sinh, cầm gậy bóng chày dọc hành lang.
Ông lảo đảo mắng : “Đồ con hoang.”
Lần thứ hai, xông , thấy ông đang đè Tường Tường xuống giường.
Dây áo ngủ cô đứt mất một bên.
Tôi cầm chai rượu, giáng xuống.
Tiếng thủy tinh vỡ đục ngầu, như tiếng dưa hấu rơi từ tầng mười.
Cuối cùng, ông cũng gục xuống.
3
Đêm mưa dột trong xưởng dệt.
Tường Tường sốt đến 39 độ.
Tôi dùng khăn quấn đá, lau nách cho cô .
Cô mơ màng nắm lấy cổ tay .
“Tiểu Dịch… đừng …”
Lòng bàn tay cô nóng hừng hực như than, để dấu cháy rát da ba ngày tan.
Nửa đêm, cô khát nước tỉnh dậy.
Thấy vẫn quỳ bên mép đệm, rời nửa bước.
Ánh trăng nghiêng nghiêng qua ô thoáng, bóng mi cô hắt xuống mu bàn tay như một hàng rào nhỏ.
“Đồ ngốc.”
Giọng cô khàn khàn, nhưng vẫn vén chăn lên một góc.
Tôi chui chỗ ấm áp đó, rõ tiếng tim đập như sấm.
4
Khoảnh khắc Lâm Yên nhào ngực .
Tôi đã ngửi thấy mùi dầu gội hoa cam của Tường Tường.
Đẩy cô thì thấy tiếng “cạch” nhỏ ở hành lang.
Giày vải của Tường Tường vẫn còn ở cửa, dây buộc rũ xuống như tai thỏ mềm oặt.
Tôi lao ngoài, mưa dứt.
chẳng còn thấy bóng cô nữa.
Sau đó, cô như biến mất .
Không một dấu vết.
Tôi biết cô đã hiểu lầm.
tìm cô.
5
Bảy năm .
Cuối cùng cũng tin tức về cô.
Tôi dám xuất hiện, chỉ dám lặng lẽ theo phía .
Đêm hôm đó.
Tôi thấy cô quấy rối.
Tôi nổi giận.
Tôi đã đánh thê thảm.
Tường Tường trong vòng tay nóng như lửa.
Khi cô tháo thắt lưng , móng tay cào xước bên trong đùi chính .
“Em biết là ai ?”
Tay siết lấy eo cô mà run rẩy.
Đôi mắt ướt át của cô bỗng nhiên rõ.
“Hàn Dịch.”
Bảy năm.
Lần đầu tiên, tên từ miệng cô.
Lý trí sụp đổ.
6
Nếp gấp ga giường khách sạn trông như mặt biển qua giông bão.
Khi thắt cà vạt, hàng mi cô khẽ rung trong ánh sáng buổi sớm.
Tôi biết cô đang giả vờ ngủ.
Tôi để danh tủ đầu giường.
Ba ngày.
Tất cả cuộc gọi đều chuyển hộp thư thoại.
Đến lần thứ bảy câu “Vui lòng để lời nhắn”, đập nát điện thoại cửa kính căn hộ.
Tôi dùng mọi mối quan hệ tiếp cận cô.
Dù thế nào nữa.
Lần , tuyệt đối để mất cô thêm một lần nào nữa.
7
Giờ đây, cô trong vòng tay .
Chiếc nhẫn ngón áp út của cô cấn nhẹ ngực .
Ánh trăng qua rèm rơi hàng mi cô, vẫn như một dãy rào chắn mảnh mai.
lần thể vượt qua, hôn lên đôi môi khẽ hé trong giấc mộng.
Trên tủ đầu giường hai ống tiết kiệm đặt song song.
Cái mới là men sứ màu lam ánh cực quang, cái cũ thì hàn vá bằng sơn vàng.
Cô : “Khi nào đủ tiền, chúng ngắm cực quang.”
Tôi khẽ chạm vết sẹo màu hồng nhạt lưng cô.
Là vết bỏng năm mười bốn tuổi, khi cô chắn đầu thuốc đang cháy vì .
Vết thương, bí mật và tình yêu của chúng .
Cuối cùng, bảy năm.
Cũng đã khâu liền thành ánh rực rỡ của tình yêu.
(Kết thúc)