Sự Bất Công Của Thần
Chương 1
1
Đây có lẽ là thời khắc huy hoàng nhất của tôi trong sách – h..y s..inh vì nữ chính.
Tôi là một người nhát gan, trước khi đẩy chị ấy ra, tôi không hề biết rằng mình lại có thể bộc phát một lực lớn đến như vậy. Tôi đẩy chị ấy ngã xuống lề đường, nhìn Thịnh Chu ôm chặt lấy chị ấy.
Còn tôi lại bị một chiếc ô tô không kịp phanh lại đâm trúng.
Cả cuộc đời thoáng hiện qua trong đầu tôi.
Điều kỳ diệu là tôi lại có thể nhớ được cảnh tượng lúc tôi còn ở trong bụng mẹ. Tôi như cưỡi ngựa xem hoa nhìn lại từng thời kỳ trong đời mình, từ khi còn là một đứa trẻ, một bé gái, đến khi trưởng thành. Thì ra, tôi đã bị xem nhẹ rất nhiều lần.
Khi còn nhỏ, bố mẹ nói với tôi: “Thẩm Thiện, sức khỏe của chị không tốt, con nhường nhịn chị một chút nhé. Con muốn gì thì cứ nói với bố mẹ, đừng giành với chị.”
Tôi biết chị muốn gì, nhưng tôi lại không biết bản thân mình muốn gì, hoặc có lẽ là tôi muốn bố mẹ khen mình ngoan ngoãn hơn: “Thiện Thiện thật hiểu chuyện.”
Khi tôi mới biết yêu, Thịnh Chu áy náy nói với tôi: “Thẩm Thiện, em rất tốt, nhưng… xin lỗi em, người anh thích là Thẩm Hoa.”
Tất cả mọi người đều nói tôi rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều sẽ chọn chị gái, trước khi thổ lộ, tôi đã đoán trước được kết quả này rồi.
Tuổi trẻ… cuộc đời của tôi dừng lại ở năm hai mươi hai tuổi, khi vừa bước ra khỏi ngôi trường đại học.
Tôi như được thoát ra khỏi cơ thể, trở nên nhẹ bẫng.
Tôi nhìn thấy chị gái không dám nhìn cơ thể của tôi, mà vùi đầu trong lồng ngực của Thịnh Chu, nước mắt rơi lã chã.
Bố mẹ giống như vẫn chưa thể hoàn hồn lại, hành lý trong tay đã rơi xuống đất cũng không biết. Một lúc lâu sau, tiếng hét chói tai mới phá tan bầu không khí náo nhiệt:
“Thiện Thiện!”
Bọn họ không nhìn thấy tôi, tôi cũng không thể khống chế được chính mình, cứ trôi nổi như thế. Không biết tôi đã trôi về đâu, ngay giây tiếp theo, tôi đã tiến vào một khoảng không trắng xóa.
Một vị thần tuấn tú cúi đầu nhìn tôi: “Thẩm Thiện, nữ phụ trong “Bạch Dương*”, vì cứu nữ chính mà ch//ết, bình thường, phù hợp với điều kiện… Ta có thể thỏa mãn một điều ước của cô.”
(*Cây bạch dương trong tiếng trung là Bạch Hoa)
Thần nói, tôi là một nữ phụ, nhiệm vụ của tôi chính là làm nền bên cạnh nữ chính, để cho nữ chính càng tỏa sáng hơn, đợi đến khi hết tác dụng thì lui ra sau màn.
Tôi nhẩm lại tên của quyển sách này, “Bạch Dương”.
Tên của chị gái tôi là Thẩm Hoa, bố tôi hy vọng rằng chị ấy sẽ kiên cường và dẻo dai như cây bạch dương.
Thì ra đây chính là quyển sách mà chị gái tôi làm nữ chính, thảo nào, thảo nào…
Ngay sau đó, tôi lại không kìm được mà bật cười, thần hỏi tôi cười cái gì.
Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng cổ họng lại như nghẹn ứ: “Tôi đã biết nguyên nhân mà mọi người đều thích chị rồi, không phải là vì tôi không đủ tốt.”
Tôi có thể cảm nhận được tình thương của mọi người dành cho mình, nhưng đối với bọn họ mà nói, tình thương này rất dễ bị bỏ quên, bị phớt lờ, chỉ cần bất cẩn là tôi sẽ không tìm thấy nữa.
“Ta biết trong lòng cô có bất mãn, ta có thể đưa cô quay trở lại trong sách, có thể trả thù bất cứ ai, buông bỏ chấp niệm, bước vào luân hồi.”
Tôi suy nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu: “Mọi người đều tốt với tôi, tôi không có thù gì cần trả.”
Tôi nhìn thần: “Nếu có thể, xin ngài hãy giúp tôi, để tôi có thể biết được cảm giác được người khác yêu thương bằng cả trái tim là thế nào.”
Thần than khẽ một tiếng, lúc đưa tôi rời đi, giọng nói của thần vọng đến từ phía xa: “Buông bỏ được chấp niệm, sẽ bước vào luân hồi.”
2
Tôi tên là Thẩm Thiện, bố đặt cho tôi cái tên này vì hy vọng tôi sẽ trở thành một cô gái xinh xắn.
Chị gái tên là Thẩm Hoa, bởi vì khi chị sinh ra đã mắc bệnh tim, bố hy vọng chị ấy sẽ kiên cường như cây bạch dương.
Tôi và chị gái chưa từng rời xa nhau, sinh ra cùng lúc, lớn lên cùng nhau, sáu năm tiểu học đều học cùng một trường, cùng một lớp, vì bố tôi cố ý nhờ cậy, giáo viên còn sắp xếp cho chúng tôi ngồi cùng bàn, để tiện cho tôi chăm sóc chị gái.
Có mấy bạn nam đặt biệt danh cho tôi và chị gái, chị gái là công chúa nhỏ, còn tôi là nhóc người hầu.
Mỗi lần nghe thế, chị gái đều sẽ mắng trả, đương nhiên, giọng nói rất nhỏ nhẹ, cơ thể của chị ấy không cho phép chị ấy có dao động cảm xúc quá lớn.
Chị ấy rất kiên cường, cho dù rất đau đớn, đau đến mức toàn thân túa mồ hôi, chị ấy cũng sẽ không khóc.
Tiếc thay, tôi không nhận được lời chúc từ cái tên, tôi trông rất bình thường, còn chị gái lại vô cùng xinh đẹp, đôi mắt như biết nói, làn da trắng ngần, hệt như một con búp bê đáng yêu.
Có đôi khi tôi lại nghĩ, bố mẹ, thầy giáo, mọi người đều chú ý đến chị nhiều hơn là vì bệnh của chị, hay là vì chị xinh đẹp.
Nhưng tôi không hỏi. Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ của chị khi lên cơn đau tim, tôi biết thật ra chị ấy không thích mọi người vây quanh lo lắng cho mình, lại càng không thích người khác nhắc đến bệnh của chị ấy.
Khi tôi còn rất nhỏ, nhỏ đến mức ký ức không được trọn vẹn, tôi đã thường nghe bố mẹ nói với mình: “Mặc dù con là em gái, nhưng con phải nhường nhịn chị nhé, đừng để chị phải tức giận.”
Tôi rất ngoan ngoãn, bố mẹ có thể dùng bốn chữ “nghe lời, hiểu chuyện” để kể về tôi với người khác. Nhưng về chị gái, dường như bọn họ nói thế nào cũng không hết chuyện.
Mặc dù sức khỏe của chị rất yếu, nhưng lại rất can đảm, chị ấy đã từng làm ra rất nhiều chuyện mà tôi cũng không ngờ đến. Có một lần, chị ấy ngồi trên sân thượng vẫy tay với tôi, tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, nghẹn ngào nói: “Chị ơi, chị xuống đi, cao lắm.”
Chị ấy lại cười rất rạng rỡ: “Em đừng sợ, ngồi ở đây gió thổi mát lắm.”
Lúc không tìm thấy chị gái, tôi đã lập tức gọi điện thoại cho bố. Ông ấy quay lại, chạy lên sân thượng, thấy chị gái chậm rãi bước xuống thì vội vàng chạy đến ôm lấy chị ấy, không dám thở mạnh một hơi.
Ông ấy ôm chị gái xuống lầu, lúc đi ngang qua tôi còn không liếc nhìn tôi một lần nào. Mắt tôi nhòe nước, không thấy rõ đường đi, tôi vấp phải mớ dây lộn xộn trên sân thượng, đau lắm, nhưng bố tôi vẫn không hề ngoảnh lại chờ tôi.
Về đến nhà, mẹ tôi đã ở nhà chờ sẵn. Bố mẹ đưa chị gái vào phòng, có lẽ là dỗ chị ngủ rồi, họ mới đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cánh tay của tôi bị trầy xước, máu trên miệng vết thương đã đông lại, khi thấy bố mẹ nhìn sang đây thì cảm giác càng đau hơn. Tôi cứ tưởng mẹ sẽ dẫn tôi vào phòng, hỏi tôi có đau không, còn bố sẽ đi lấy hòm thuốc cho tôi.
Nhưng không, một cái tát đột ngột của bố khiến tôi ngã nhào trên mặt đất. Vết thương trên cánh tay không đau bằng trên má, cả khuôn mặt tôi nóng bừng lên vì đau, trong tai còn có tiếng kêu ong ong.
Chờ tôi hết choáng váng quay đầu lại, tôi nghe mẹ khóc kêu: “Mẹ chỉ đi ra ngoài một lúc, bảo con trông chừng chị cho tốt, có một chút chuyện như vậy mà con không giúp bố mẹ được ư?”
“Nếu chị gái của con xảy ra chuyện gì, làm sao mẹ sống nổi đây?”
Tôi chưa từng bị ai đánh, mà rõ ràng bố tôi vẫn luôn hiền từ. Cảnh tượng khác thường này khiến tôi không dám khóc thành tiếng, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, toàn thân run lẩy bẩy.
Sau đó mẹ ôm tôi vào lòng, nói xin lỗi tôi, nói bố không cố ý đánh tôi, bọn họ chỉ quá lo lắng cho chị gái mà thôi.
Lúc đó, có lẽ tôi mới sáu tuổi, còn chưa học xong tiểu học nên không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mình đã trốn trong chăn khóc suốt mấy ngày.
Rồi sau đó, tôi đã hiểu được, tôi phải chăm sóc chị gái thật tốt, không phải là chuyện tôi có thể thuận tay làm mà là chuyện tôi phải làm, nhất định phải chăm sóc chị gái thật tốt.
3
Lúc lên cấp hai, có một gia đình chuyển đến nhà đối diện. Nhà họ có hai anh trai, anh lớn Thịnh Chu lớn hơn chúng tôi hai tuổi, ít nói, nhưng rất chín chắn; anh nhỏ Thịnh Lãng chỉ lớn hơn chúng tôi vài ngày, rất sáng sủa, mỗi khi cười trông cực kỳ đẹp trai.
Sau khi bọn họ chuyển đến đây, bố không đưa tôi và chị gái đến trường nữa. Chị muốn tự mình đến trường, đúng lúc có hai bạn nam, có bọn họ ở đây, bố tôi cũng bớt lo một chút. Nhưng tôi biết, ông ấy đã len lén đi theo sau chúng tôi chừng nửa tháng.
Thịnh Chu sẽ cố ý bước chậm lại, chờ chị ấy đuổi kịp. Còn Thịnh Lãng lại đeo tai nghe đi đường, tôi nhìn cậu ấy thêm mấy lần, cậu ấy sẽ lập tức nhận ra tôi đang nhìn, đôi mắt cong lên, tháo tai nghe một bên ra: “Cậu gọi tôi à?”
Tôi vội vàng cúi đầu xuống rồi lắc đầu, sau đó lại cảm thấy trong tai hơi ngứa.
Cậu ấy nhét một bên tai nghe cho tôi: “Chúng ta học cùng năm, nghe chung đi.”
Trong tai nghe phát ra bản ghi âm của môn tiếng Anh.
Tôi sửng sốt, vô thức cúi gằm mặt xuống… tôi không thích môn tiếng Anh, sao lại có người nghe ghi âm trên đường đi học chứ…
Tôi đau khổ nghe hết cả quãng đường, không ngờ sau đó, ngày nào Thịnh Lãng cũng đưa tai nghe cho tôi. Tôi bảo tôi muốn trông chừng chị, cậu ấy lại nói: “Anh trai tôi có thể trông chừng được mà, cậu mặc kệ đi.”
Không trông chừng chị gái là một suy nghĩ sâu kín nhất, ích kỷ nhất mà chính tôi cũng không biết nó đã có từ lúc nào. Tôi chưa từng nói ra, cũng chưa từng làm thế, nhưng tôi đã từng nghĩ đến rồi.
Một câu nói nhẹ hẫng của Thịnh Lãng như nói trúng tim đen của tôi. Tôi xòe ngón tay ra, nhận lấy tai nghe.
Nhưng sự áy náy lại dâng trào trong lòng, đè ép đến mức tôi không thể thở nổi.
“Tiếng Anh là phải luyện nghe nhiều, luyện nói nhiều, cậu không thể cứ cắm đầu chép sách mãi như thế được…”
Thịnh Lãng nói bên tai tôi. Cậu ấy đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói không dễ nghe cho lắm, cho nên mỗi lần nói chuyện cậu ấy đều cố ý nói thật chậm, kiểm soát giọng nói của mình một chút, hệt như lúc bí thư ở khu phố phát biểu trong cuộc họp vậy.
Tôi không nhịn cười nổi, cậu ấy lập tức ngậm miệng lại, mím môi, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hôm nay, cậu ấy đến lớp tôi để tìm tôi, đưa cho tôi một quyển sách bài tập, nhưng lại chẳng nói với tôi một câu nào.
Trong sách bài tập có trọng tâm cậu ấy đã vạch ra, còn có cả phương pháp học tập mà cậu ấy đúc kết được. Tôi nhớ lại lúc thi nhập học, điểm tiếng Anh của cậu ấy đứng đầu khối, nhưng môn ngữ văn lại không tốt lắm, tổng điểm bị kéo xuống tận vị trí thứ mười.
Buổi tối sau khi tan học, tôi đi bên cạnh Thịnh Lãng, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ lạ, song chỉ “ừm” một tiếng.
Lúc đó tôi hoàn toàn ko nhận ra vấn đề là gì, mà những ngày tiếp theo, Thịnh Lãng vẫn yên lặng đưa tai nghe cho tôi. Chờ đến khi tôi nhận ra Thịnh Lãng không còn nói chuyện với mình nữa, tôi thật sự rất sốt ruột.
Tại sao cậu ấy lại không nói chuyện với tôi nữa, không phải là cậu ấy ghét tôi đấy chứ? Hay là tôi đã làm gì khiến cậu ấy tức giận?
Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi không nghĩ là cậu ấy ghét tôi.
Nhưng tôi nhát gan, tôi không dám chủ động tìm cậu ấy.
Để cảm ơn Thịnh Chu, Thịnh Lãng đã chăm sóc tôi và chị gái khi đến trường, bố mẹ đã mời gia đình họ đi ăn tối. Trên bàn ăn, tôi ngồi đối diện với Thịnh Lãng, nhưng cậu ấy không nói một câu nào, cũng không nhìn tôi.
Bố tôi nói chuyện với chú Thịnh, mẹ vừa nói chuyện vừa gắp đồ ăn cho chị gái, chị ấy không cần phải đứng lên.
Tôi gạt cơm trong chén, ăn như nhai sáp.
“Thiện Thiện, cậu muốn ăn gì?”
Đó là giọng nói mà tôi đã quen từ lâu, là giọng nói hơi khó nghe lúc vỡ giọng. Tôi nhìn về phía Thịnh Lãng, tai cậu ấy đỏ ửng lên: “Cậu không gắp tới bên này, cậu có muốn ăn món nào không?”
Bố mẹ cũng hỏi tôi muốn ăn gì, nhưng vì không muốn khiến bọn họ phải bận tâm, tôi thường lắc đầu.
Nhưng lần này, tôi nhìn từ khuôn mặt của Thịnh Lãng đến đĩa tôm ở trước mặt cậu ấy, vì muốn nói chuyện với cậu ấy, tôi đã nói: “Tôi muốn ăn tôm.”
Mẹ tôi không muốn làm phiền người khác, bà liếc mắt nhìn tôi, nói: “Con bé có thể tự gắp, đứng lên một chút là được.”
Tôi lập tức cúi thấp đầu, gật gật, tôi muốn nói rằng tôi có thể tự gắp được.
Nhưng Thịnh Lãng đã trực tiếp đứng lên, khom lưng bưng dĩa rau cần trước mặt tôi, đổi thành đĩa tôm kia, đĩa sứ va vào ly thủy tinh, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tôi cảm giác mình đã run lên, rồi chợt đờ người ra trong phút chốc.
Dì Chu đang trách cậu ấy không lễ phép, nhưng tôi không nghe thấy gì.
Chỉ có âm thanh lanh lảnh kia vang vọng bên tai tôi, vang đến mức muốn đi//ếc cả tai.