Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sự Bất Công Của Thần

Chương 2



4

Tôi không còn nhớ được lần cuối được người khác đặt món ăn mình thích nhất trước mặt mình là khi nào.

Tôi và chị gái có cùng sở thích, những món chúng tôi thích ăn không khác nhau nhiều lắm, chỉ là tôi không thích rau thơm, nhưng vẫn có thể chịu được. Song chị gái lại cực kỳ thích rau thơm, cho nên trong những món mà tôi thích ăn, ít nhiều gì cũng sẽ có một chút mùi tôi không thích cho lắm.

Món tôm này lại không có. Màu sắc của thân tôm mượt mà tươi sáng, tỏa ra mùi thơm đặc trưng, là món mà tôi rất thích.

Không hiểu sao viền mắt tôi lại nóng lên, tôi càng cúi đầu thấp hơn nữa, tóc mái che khuất đôi mắt, không ai có thể nhìn ra biểu cảm của tôi. Tôi cứ như thế, mãi đến khi ăn xong bữa cơm, chúng tôi ra ngoài chờ xe.

Tôi chậm rãi nhích đến gần Thịnh Lãng, nói lời cảm ơn cậu ấy.

Cậu ấy có vẻ rất ngạc nhiên, nhướng mày lên rồi hắng giọng: “Không có gì đâu. Mẹ tôi làm tôm ngon hơn nhiều, lần sau đến nhà tôi, tôi sẽ bảo mẹ nấu cho cậu ăn.”

Tôi gật đầu, nhận lời.

Qua một lúc, cậu ấy đột nhiên rũ mắt xuống, nói với tôi: “Tại sao cậu lại phải che giấu bản thân?”

Tôi nhìn vào đôi mắt sáng trong của cậu ấy, chợt sửng sốt.

Cậu ấy bắt chước dáng vẻ của tôi: “Lúc nãy lúc ăn cơm, tôi cảm giác như cậu sắp trốn xuống dưới gầm bàn vậy.”

Cậu ấy bắt chước rất buồn cười, tôi nhỏ giọng phản bác lại, nhưng khí thế lại không đủ mạnh:

“Tôi nào có.”

Quả thật, tôi ẩn giấu rất nhiều tâm sự.

Khi tâm sự hiện lên trong ánh mắt, tôi sẽ lập tức cúi đầu che giấu, không muốn bị người khác phát hiện ra.

Nhưng lúc này đây, cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không thể cúi đầu, chỉ có thể dời mắt đi.

“Không có thì không có vậy.” Thịnh Lãng nhún vai: “Có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi.”

Tôi siết chặt nắm tay, câu nói này của cậu ấy khiến trong lòng tôi bỗng có được một chút can đảm, tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Vậy, cậu có thể tiếp tục nói chuyện với tôi được không?”

Thịnh Lãng mở to mắt, lúng túng sờ cổ mình, khuôn mặt đỏ bừng lên. Cậu ấy ấp úng đáp một câu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Tôi rất thích ở bên cạnh Thịnh Lãng, khi ở bên cậu ấy, dù không nói gì tôi vẫn thấy vô cùng thoải mái.

Mặc dù tôi và cậu ấy không học cùng lớp, bình thường chỉ chạm mặt vài lần trên hành lang, nhưng trên đường đi học hay về nhà, cậu ấy đều sẽ đi bên cạnh tôi, đưa tai nghe cho tôi, không ngại phiền phức mà lải nhải: “Cậu phải dám mở miệng ra nói.”

Chị gái nghe vậy, lập tức nói: “Thiện Thiện chịu nói rồi, giáo viên tiếng Anh còn nói em ấy đã tiến bộ rất nhiều, phát âm rất chuẩn.”

Gò má của tôi nóng bừng lên, tôi kéo góc áo của chị gái, chị trêu tôi: “Ngại hả?”

Thịnh Lãng cũng nhìn tôi mà cười, Thịnh Chu đi đằng trước, quay đầu lại nhìn ba người chúng tôi.

Được chú ý như vậy khiến tôi hơi bối rối.

Tôi không quen nói chuyện trước mặt người khác, tôi lo giọng mình sẽ chìm vào trong không khí và không có ai đáp lại, khiến tôi căng thẳng đến nín thở ở nơi không có ai chú ý đến.

Khi mới bắt đầu học tiếng Anh, tôi không dám nói chuyện, từ một người không quá xuất sắc biến thành một người vô hình. Tất nhiên môn tiếng Anh cũng không khá lên được, đến khi tôi học cấp hai, tiếng Anh đã trở thành môn học tôi yếu nhất.

Nhưng hôm nay, giáo viên tiếng Anh đã tìm tôi, hỏi tôi có muốn tham gia cuộc thi nói tiếng Anh của trường không, cô ấy sẽ bồi dưỡng cho tôi sau giờ học.

Cô ấy cho tôi thời gian để suy nghĩ. Trước khi Thịnh Lãng bước vào cửa, tôi níu lấy cặp sách của cậu ấy, nói: “Cô giáo bảo tôi tham gia cuộc thi nói tiếng Anh.”

Cậu ấy quay đầu lại, há miệng “A” một tiếng, rồi nhanh chóng nở một nụ cười: “Vậy chúng ta là đối thủ của nhau rồi, tôi sẽ không nhường cậu đâu.”

Nụ cười của cậu ấy rất dễ lây lan cho người khác, khiến ai nhìn thấy đều sẽ trở nên nhẹ nhõm, chút rụt rè của tôi cũng bị cậu ấy xua tan.

Tôi cố nén niềm vui nho nhỏ trong lòng, lúc ở trên bàn cơm lại nhắc đến chuyện này với bố mẹ.

Tôi nhìn thấy niềm vui chợt lóe lên trong mắt bố mẹ. Bọn họ vô thức liếc nhìn chị gái, sau khi yên tâm thì khen ngợi tôi: “Thiện Thiện giỏi quá.”

Tôi vẫn luôn tầm thường, không có điểm nào để cho bọn họ hãnh diện trước mặt người khác khi nhắc đến con gái nhỏ Thẩm Thiện. Nhưng giờ đây, có lẽ đã có một điểm để bố mẹ nhắc đến tôi khi trò chuyện với người khác.

Tôi nói với bọn họ, rằng cô giáo sẽ bồi dưỡng tôi sau giờ học. Mẹ lập tức hỏi tôi: “Có nghĩa là con không thể về nhà chung với chị à?”

Tôi chợt ngừng thở, giống như bị một cây kim nhỏ châm một cái, có thể chịu đựng được, nhưng vẫn thấy đau.

“Nếu xác nhận đăng ký, con sẽ về nhà trễ.” Tôi siết chặt đôi đũa, nhìn về phía bố mẹ: “Con có nên tham gia không?”

Bố mẹ đưa mắt nhìn nhau, không lập tức trả lời tôi, biểu cảm vui vẻ ban đầu cũng dần biến mất trên khuôn mặt bọn họ như thủy triều rút xuống, chỉ còn sót lại nếp nhăn sau khi cười.

Sắc mặt của chị gái sa sầm hẳn. Chị ấy đưa mắt nhìn bố mẹ, rồi nhẹ nhàng nói với tôi: “Nên chứ, sao lại không tham gia, em gái của chị giỏi giang như thế thì phải thể hiện ra cho mọi người biết chứ.”

Chị ấy nói với bố mẹ: “Thiện Thiện phải bồi dưỡng, không phải còn có Thịnh Chu và Thịnh Lãng đi cùng con sao. Nếu con thực sự gặp phải chuyện gì, một đứa con gái như em ấy…”

Mẹ cắt ngang lời chị: “Nói linh tinh gì đấy, sao con lại gặp chuyện gì chứ?”

Chị cũng cắt ngang lời mẹ: “Đúng vậy, con sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”

Chị ấy vỗ bả vai của tôi: “Ngày mai nói với cô giáo là em muốn tham gia nhé.”

5

Trong mắt chị gái có một tia sáng dịu dàng. Bố tôi đặt chén đũa trong tay xuống, trên mặt nở nụ cười: “Tham gia đi, sao lại không chứ, cùng lắm thì bố lại đưa đón Hoa Hoa đi học thôi mà, Thiện Thiện cứ đi thi đi.”

So với mẹ, bố quan tâm tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi lại rất sợ ông ấy.

Dù là lúc ông ấy đối xử tốt với tôi, tôi vẫn không thể gạt bỏ nỗi sợ lẩn quẩn trong lòng mình.

Đến tối, tôi và chị gái ngủ chung một giường, hai chúng tôi sóng vai nằm cạnh nhau, không ai ngủ trước.

Đột nhiên, chị gái thở dài: “Chị thật hâm mộ em, có thể học lớp thể dục, còn có thể đi thi. Chị thật vô dụng, chẳng làm được gì cả.”

Tôi quay đầu sang nhìn chị, không nói ra rằng tôi cũng rất hâm mộ chị ấy.

Hâm mộ chị ấy nhận được mọi sự chú ý và trân trọng.

Nhưng tôi không nói nên lời. Chị gái bị bệnh, mà tôi cứ khăng khăng bấu víu vào những tình cảm mà chị ấy nhận được, thế không phải là gây sự vô cớ ư?

“Nhưng chị cũng rất giỏi mà, nếu em học giỏi bằng một nửa chị thì tốt rồi.”

“Ừm, chị rất giỏi.” Chị ấy trở mình, nhìn thẳng vào tôi trong bóng đêm: “Cho nên, Thiện Thiện, nếu em có chuyện muốn làm thì cứ làm đi, chị sẽ không trở thành gánh nặng của em đâu.”

Trái tim tôi như bị đâ//m một nhát, đến mức nỗi chua xót lan tràn trong lòng, tôi phản bác lại không chút nghĩ ngợi: “Chị không phải là gánh nặng.”

Chị gái rất ưu tú, vẫn luôn đứng đầu lớp, không ngại phiền phức chỉ tôi làm bài tập, chị ấy không phải là gánh nặng.

Tôi nắm lấy bàn tay của chị trong chăn: “Em thích chị nhất.”

Bố mẹ sẽ luôn chú ý đến chị gái, nhưng lúc nào chị ấy cũng nhớ đến tôi. Vốn dĩ tôi phải chăm sóc chị, nhưng khi tôi bị mấy bạn nam trong lớp tiểu học gọi là nhóc người hầu, chị ấy đã đứng trước mặt tôi, không chịu nhượng bộ, cuối cùng tôi phải kéo chị ấy lại và nói: “Đừng tức giận mà, chúng ta cứ mặc kệ họ đi.”

Chị gái cầm quyển sách bên cạnh ném vào người bọn họ: “Em ấy là em gái của tôi, không phải là nhóc người hầu, nếu các cậu còn đặt biệt danh lung tung cho em ấy, tôi sẽ nói với giáo viên là các cậu chọc tôi nổi giận.”

Lúc nào chị gái cũng bảo vệ tôi.

Cô giáo dạy tiếng Anh bắt đầu bồi dưỡng tôi, việc đầu tiên cô ấy làm không liên quan gì đến tiếng Anh, mà chỉ bảo tôi đứng sát vào tường, còn vén tóc mái của tôi lên.

“Khi thuyết trình rất chú trọng đến phong thái, em không được nao núng hay rụt rè, sau này khi bước đi phải ngẩng đầu ưỡn ngực lên, biết chưa?’

Tôi ôm mớ tài liệu mà cô giáo đưa cho, lúc đi ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy một người đang đứng dựa vào tường. Lúc đầu cậu ấy nhìn ra ngoài sân, khi quay đầu lại thì nhìn thẳng vào mắt tôi.

Thịnh Lãng đứng thẳng lên, đi về phía tôi: “Tuần này tôi trực nhật, mình về nhà cùng nhau đi.”

Tôi đi theo sau cậu ấy, nhìn chằm chặp vào gót chân của cậu ấy, đầu óc chậm chạp xoay chuyển.

“Chẳng phải cô giáo không cho cậu cúi đầu sao?”

Không biết cậu ấy đã quay đầu lại rồi đột nhiên dừng bước, đứng sững trước mặt tôi từ lúc nào, khiến tôi giật nảy mình.

Tôi nhìn cậu ấy, vô thức muốn cúi đầu xuống, Thịnh Lãng đột nhiên đưa tay ra gõ lên đầu tôi: “Sao cậu giống con ốc sên quá vậy? Thấy cái gì là rụt ngay vào trong vỏ.”

Tôi đáp trả: “Con sên vác nhà trên lưng, bất cứ lúc nào cũng quay về nhà được, rất tốt.”

Hai tay cậu ấy đặt sau gáy, xoay người đi lên phía trước: “Tôi không nói làm ốc sên có tốt hay không, nhưng nếu cậu cứ cúi đầu như thế, chắc chắn cậu sẽ thua tôi trong cuộc thi.”

Tôi đứng sững tại chỗ, rồi vội đuổi theo.

Tôi không quan trọng chuyện thắng thua, chỉ là tôi giấu mình đã lâu, bỗng dưng được người ta tìm ra, mọi người đều đặt kỳ vọng vào tôi, và tôi thì không muốn khiến bọn họ thất vọng.

Thịnh Lãng liếc nhìn tôi vài lần: “Sao tôi lại cảm thấy cậu đột nhiên hào hứng hẳn lên nhỉ?”

Tôi không nói với cậu ấy, rằng sự tồn tại của cậu ấy đã khiến tôi cảm thấy ấm áp.

Trong hai tuần lễ bồi dưỡng, thời gian rảnh vốn không nhiều lắm của tôi đều bị nhồi kín bằng tiếng Anh, nhưng tôi không cảm thấy ghét tiếng Anh nữa.

Trước cuộc thi hai ngày, cô giáo bảo tôi cắt tóc mái, đừng để tóc che khuất mắt. Tôi ở nhà soi gương, tự cầm kéo cắ//t tóc từng nhát một.

Tóc rơi xuống, tôi tỉa lại tóc mái, bây giờ đã không còn che mắt nữa.

Có cúi đầu xuống cũng không che được, trái tim tôi đập dồn, không quá quen với khoảng không trống trải trước mắt.

Tôi đi ra khỏi phòng, vào phòng bếp tìm mẹ, hỏi xem bà có cần giúp gì không. Mẹ xoay lưng về phía tôi xào nấu: “Con đi làm bài tập hay luyện tập gì đi, không cần con giúp đâu.”

Tôi sờ tóc mái của mình, nghe thấy tiếng cửa mở. Bố đi làm về, nói rằng ông ấy mua được tôm sông tươi ở chợ.

Tôi chạy tới cầm lấy tôm, bố xoa đầu tôi: “Thiện…”

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng, tôi giật mình, bố tôi còn chưa kịp tháo giày ra đã chạy vội vào phòng chị gái.

Chị ấy ôm ngực, ngồi rũ rượi trên ghế, mặt mày trắng bệch, hít thở dồn dập.

Tiếng xe cứu thương làm náo động cả khu chung cư. Bố mẹ lo lắng vội đưa chị lên xe cứu thương, tôi muốn đi theo, nhưng vì vóc người quá nhỏ nên không theo kịp tốc độ của bọn họ, còn bị mọi người chen lấn. Khi tôi xuống lâu thì xe đã đi xa rồi.

Thịnh Chu kéo tay tôi, hỏi dồn dập: “Chị gái của em lên cơn à? Sao đột nhiên lại lên cơn?”

Thịnh Lãng đẩy anh ấy ra: “Anh hung dữ thế làm gì? Sao cậu ấy biết được chứ.”

Tôi lắc đầu, mím chặt môi, cũng chẳng màng lau nước mắt.

Thịnh Chu dịu giọng xuống, nói xin lỗi tôi. Nhưng tôi vẫn lắc đầu chạy về nhà, đứng canh bên chiếc điện thoại.

Tôi không kịp đóng cửa, Thịnh Lãng bước tới đứng bên cạnh tôi: “Thẩm Hoa sẽ không sao đâu, cậu đừng lo lắng quá, không phải cậu ấy đã nói sẽ đến xem cậu thi rồi à.”

Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống màn hình điện thoại, màn hình đen kịt phản chiếu khuôn mặt của tôi.

Không thể nào không lo lắng được, tôi vẫn luôn lo lắng, tôi rất sợ một ngày nào đó mình không còn chị gái nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...