Sự Bất Công Của Thần
Chương 3
6
Đèn trong phòng khách sáng cả đêm, Thịnh Lãng cũng ngồi bên cạnh tôi suốt cả đêm.
Đầu óc tôi choáng váng, nhưng vẫn bắt máy ngay khi chuông điện thoại reo lên, tôi lo lắng hỏi: “Chị sao rồi ạ?”
Giọng nói của bố đầy mỏi mệt: “Không sao rồi, chị con không sao, bố và mẹ đều không về được, con tự ăn sáng rồi đi học được không?”
Tôi vội vàng gật đầu, một lát sau mới nhận ra, lại lên tiếng đáp lời.
Tôi cúp điện thoại, trong phút chốc toàn thân đã rã rời, như có một ngọn núi lớn đè ép lên người mình. Tôi dựa lưng vào ghế sô pha, chớp chớp mắt, đôi mắt đã khô khốc ứa ra một giọt nước mắt.
Thịnh Lãng nói: “Hay là hôm nay cậu xin nghỉ đi?”
“Không cần đâu.”
Tôi nói, giọng khàn khàn rất khó nghe.
Tôi đi thu dọn sách vở. Đi ra khỏi phòng, Thịnh Lãng kéo tôi đến nhà cậu ấy, dì Chu đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi.
Cả ngày hôm đó tôi vẫn luôn thẫn thờ. Sau khi tan học tôi không về nhà, mà đi cùng Thịnh Chu và Thịnh Lãng đến bệnh viện.
Chị gái nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ thở oxy.
Chị ấy đã tỉnh, thoáng cái đã nhìn thấy tôi. Chị vẫy tay với tôi, tôi đi đến bên cạnh chị ấy: “Chị ơi, chị còn đau không ạ?”
Đôi mắt chị ấy cong lên, miệng mấp máy, hơi nước tụ lại bên trong mặt nạ.
Bỗng nhiên chị ấy nâng tay lên, sờ tóc mái của tôi, rồi lại sờ hai hàng lông mày đã lộ ra của tôi.
Trong nháy mắt, tôi khóc òa lên như nước tràn bờ đê.
Rõ ràng là chị đau ốm, nhưng lúc nào tôi cũng khóc nhiều hơn chị.
Bố mẹ nhờ Thịnh Chu chăm nom tôi, anh ấy nói anh ấy xem tôi như em gái, nhất định sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi đi theo bọn họ về nhà, dọc đường đi cứ ngơ ngác ngờ nghệch. Thịnh Chu sờ trán tôi: “Không phải em sốt rồi đấy chứ?”
“Trong nhà có thuốc ạ.”
Trong nhà tôi thường chuẩn bị sẵn đủ loại thuốc.
Tôi ăn cơm ở nhà Thịnh Lãng rồi trở về nhà. Thịnh Lãng cầm cặp sách sang đây, làm xong bài tập với tôi, thúc giục tôi uống thuốc và đi ngủ.
Sau khi uống thuốc, tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cả đêm tôi ngủ rất say, giấc mơ liên tục thay đổi, có chị gái, có bố mẹ, có cả cuộc thi ngày mai.
Ngày hôm sau, chuông báo thức vừa vang lên là tôi tỉnh dậy ngay. Tôi thay bộ quần áo mà mẹ đã chuẩn bị cho tôi khi đi thi.
Cô giáo có nói toàn bộ quá trình đều sẽ được ghi hình lại, đến lúc đó có thể đưa cho bố mẹ xem sau. Còn bây giờ, chắc hẳn bọn họ cũng không có tâm trạng đến xem tôi thi đấu đâu.
Thịnh Lãng đang chờ trước cửa nhà tôi, nhắc tôi uống thuốc và mang theo ô, có hơi dông dài.
Tôi cười trêu cậu ấy: “Cậu còn chú ý hơn cả mẹ tôi đấy.”
Hai má cậu ấy đỏ ửng lên, giọng nói cũng yếu đi hẳn: “Không phải cậu bảo tôi tiếp tục nói chuyện với cậu sao?”
Tôi gật đầu: “Ừm, tôi thích nghe cậu nói chuyện với tôi.”
Tôi nói cảm ơn cậu ấy, sắc đỏ trên mặt cậu ấy lan đến tận cổ, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ lên.
Bên ngoài đang mưa, trời càng lúc càng lạnh, tôi cảm giác mình mặc hơi ít, gió thổi vù vù, lùa vào trong quần áo, cổ họng cũng hơi ngứa.
Cũng may là cuộc thi được tổ chức vào buổi sáng, tôi có thể kìm được tiếng ho.
Tôi trình bày bản thảo đã luyện tập vô số lần trước mặt giáo viên và bạn bè, ngay khi cúi đầu chào, tôi thấy người mình nhẹ hẫng đi, nhưng đầu lại rất nặng, nặng đến mức tôi suýt ngã quỵ.
Tôi không đợi được đến lúc công bố kết quả, cũng không thể xem Thịnh Lãng trình bày. Tôi được giáo viên đưa đến phòng y tế, giáo viên trong phòng y tế đo nhiệt độ cho tôi rồi nói: “Thầy viết giấy xin nghỉ cho em, em gọi bố mẹ đưa em đến bệnh viện đi.”
Thầy đưa điện thoại cho tôi. Tôi giơ tay lên, khi còn đang do dự thì điện thoại đã bị một người khác cầm mất.
Thịnh Chu cúi đầu xuống, ngón tay nhanh chóng bấm một dãy số: “Để anh gọi mẹ anh đến.”
Tôi chợt căng thẳng: “Không cần làm phiền dì đâu ạ, em có thể tự đến bệnh viện.”
Anh ấy đưa điện thoại lên tai, liếc mắt nhìn tôi: “Bây giờ em cần có người chăm sóc, đừng bướng nữa.”
Tôi dẫn anh ấy đến phòng học của tôi, anh ấy đứng bên ngoài chờ, còn tôi đi vào thu dọn đồ đạc. Lúc ra về, anh ấy thuận tay cầm lấy cặp sách của tôi.
Tôi và Thịnh Chu im lặng đi ra cổng trường, đột nhiên anh ấy lên tiếng: “Nếu em gọi điện cho chú dì, chắc chắn họ cũng sẽ đến đây.”
“Em còn nhỏ, không cần phải chín chắn đến vậy.” Trên đỉnh đầu chợt nặng trĩu, Thịnh Chu xoa đầu tôi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Trong phút chốc, tôi không nói nên lời, cũng không biết phải nói cái gì.
Dì Chu đưa tôi đến một bệnh viện gần trường học, chạy tới chạy lui treo bình dịch truyền, rót nước cho tôi, còn lấy một tấm chăn đắp lên người tôi.
Tôi nói cảm ơn dì, sau đó dựa lưng vào ghế nằm để chợp mắt. Đầu óc tôi quay cuồng, mệt đến ch..ết đi được, chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn ở đó khiến tôi không thể ngủ được, toàn thân đều rã rời.
Trong lúc mơ màng, dường như tôi nghe thấy giọng nói của mẹ, mẹ đang nói chuyện với dì Chu. Một lúc sau, dì Chu ra về, mẹ lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.
Tôi hé mắt nhìn, xác nhận mẹ thật sự đang ở đây: “Mẹ?”
Mẹ gật đầu, quần áo hơi ẩm ướt, hỏi tôi có khát nước không.
Tôi lắc đầu, bà lại thở dài: “Sao đến con cũng không khiến bố mẹ bớt lo được vậy? Hai chị em, hết đứa này đau ốm lại đến đứa kia.”
Ba chữ “xin lỗi mẹ” đã đến bên miệng, mẹ lại nói: “Con phải học cách tự chăm sóc chính mình đi, mẹ không thể chăm con mãi được. Con vẫn luôn ngoan ngoãn, đừng để mẹ phải lo lắng nữa nhé.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Con biết rồi.”
Chờ truyền nước xong, mẹ đưa tôi về nhà, để tôi nằm trên giường rồi lại dém kín chăn: “Con ngủ một chút đi, lát nữa mẹ sẽ gọi con dậy ăn cơm với uống thuốc.”
Truyền nước xong, tôi đã tỉnh táo hơn nhiều, bây giờ không ngủ được, đành ngây người ra nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì cả.
Mãi đến khi mẹ đẩy cửa tiến vào, mở đèn lên, gọi tôi ra ăn cơm, tôi mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Trên bàn cơm chỉ có tôi và mẹ. Tôi mới ăn được một nửa, mẹ đã vội vàng đứng lên gói ghém: “Mẹ đi đưa cơm cho bố và chị gái con, ngày mai bố con sẽ về, ở nhà một mình đừng sợ nhé.”
Mẹ đi rồi, tôi cũng không ăn nữa, đứng lên cất hết số đồ thừa vào trong tủ lạnh. Tôi mở đèn lên, lại quay về giường nằm, tự nói cho mình nghe:
“Sau này đừng đau ốm nữa.”
Phiền phức lắm.
7
Thịnh Lãng mang phần thưởng của giải khuyến khích về cho tôi. Cậu ấy nói các giáo viên trong ban giám khảo nhận xét về tôi rất tốt, khen ngợi rất nhiều, cậu ấy hỏi thăm sức khỏe tôi thế nào, nói khi đó cậu ấy muốn đưa tôi đến phòng y tế, nhưng bị giáo viên cản lại.
Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có biết chơi bóng rổ không?”
Cậu ấy sửng sốt, không hiểu ra sao.
Tôi tha thiết cầu xin cậu ấy:
“Thịnh Lãng, cậu dạy tôi chơi bóng rổ được không? Rèn luyện sức khỏe cho tốt, tôi sẽ không dễ bị ốm như vậy nữa.”
Bị bệnh thật sự quá cực khổ, chị gái bị bệnh nhiều năm như thế, chắc chắn là cực kỳ đau khổ.
Cậu ấy lập tức đồng ý không chút do dự.
Tôi nhìn Thịnh Lãng, thấy vành tai cậu ấy lặng lẽ đỏ ửng lên.
Dường như cậu ấy chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi, cũng không bỏ qua bất cứ câu nói nào của tôi.
“Thịnh Lãng, cảm ơn cậu nhé.”
Còn câu tôi nói với cậu ấy nhiều nhất chính là “cảm ơn”.
Sau khi chị xuất viện, sức khỏe của chị ấy sa sút rất nhiều. Bố không dám để cho chị cùng đến trường và về nhà với chúng tôi nữa, muốn đưa đón chúng tôi mỗi ngày.
Tôi nói xen vào một câu: “Con muốn chơi bóng rổ với Thịnh Lãng sau giờ học.”
Bố mẹ lập tức nhìn về phía chị với ánh mắt lo lắng. Sắc mặt của chị ấy vẫn tái nhở, chị không nhìn bố mẹ, chỉ nói với tôi: “Được đấy, chơi bóng rổ có thể cao lên đó.”
Mặc dù bố mẹ đã đồng ý, nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự trách móc thoáng qua trong ánh mắt của bọn họ. Mẹ lén kéo tôi xuống phòng bếp: “Chị con vừa mới xuất viện, không được chạy không được nhảy, tại sao con lại nhắc đến chuyện chơi bóng rổ trước mặt nó, nhỡ đâu nó đau lòng thì sao?”
Tôi nhìn mẹ, cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, ngơ ngác gật đầu: “Lần sau con sẽ không nói nữa.”
Lúc nào mẹ cũng suy xét chu đáo hơn tôi nhiều.
Tôi nào có chín chắn như lời Thịnh Chu nói.
Không hiểu sao, tôi lại nói với mẹ lần nữa: “Mẹ, con muốn chơi bóng rổ.”
Mẹ xoa đầu tôi: “Chơi đi chơi đi, bớt nói trước mặt chị là được.”
Tay bà chạm vào tóc mái của tôi, tôi hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy con cắ//t tóc mái rồi không?”
Mẹ sửng sốt, đưa mắt nhìn lên trán tôi, ngập ngừng nói: “Ừ nhỉ… con tự cắ//t à? Đẹp đấy.”
Ánh mắt của tôi và bà đối diện với nhau, cuối cùng tôi dời mắt trước, nhìn chằm chằm mặt đất, thì thào nói: “Đúng ạ, là con tự cắ//t.”
Phòng bếp quá nhỏ, hình như không đủ không khí. Tôi đi vòng qua mẹ ra khỏi phòng bếp, lúc đến cửa, tôi lại không nhịn được mà nói với mẹ: “Chị sẽ không để ý đâu ạ.”
Chị cực kỳ hy vọng tôi sẽ làm được việc mà mình muốn làm, chị ấy hy vọng tất cả mọi người xung quanh đều làm được điều mà họ thích.
Sau khi lên cấp ba, chị gái thường xuyên xin nghỉ, tôi lại càng ra sức học tập, học xong sẽ đến bệnh viện giảng lại cho chị. Chị ấy thật sự thông minh hơn tôi rất nhiều, có những định lý bị tôi giải thích một cách lộn xộn, vậy mà chị chỉ nghe qua một lần là hiểu ngay.
Tôi học tập rất vất vả, may là có Thịnh Lãng giúp đỡ tôi. Bất kể cậu ấy đang làm gì, mỗi khi tôi đến tìm cậu ấy, Thịnh Lãng sẽ luôn hỏi tôi tìm cậu ấy có chuyện gì.
Thịnh Lãng đối xử với tôi rất tốt, nhưng dần dà tôi lại có chút lo sợ, tôi cứ không kìm lòng được mà suy nghĩ, sau này tốt nghiệp rồi, có thể chúng tôi sẽ không học cùng một trường đại học, cậu ấy sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa, mà tôi lại không thể quen được với cuộc sống không có cậu ấy bên mình.
Suy nghĩ đó khiến tôi dần nảy sinh sự đề phòng chưa từng có. Bắt đầu từ bây giờ, tôi phải bớt phụ thuộc vào cậu ấy, sau này chia xa thì sẽ không quá khó chịu.
Tôi bắt đầu giảm dần tần suất đi tìm cậu ấy, từ hai lần một ngày thành một lần một ngày, rồi lại thành hai ngày một lần…
Sau đó cậu ấy đến tìm tôi, đi tới lớp của tôi để tìm tôi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi một cách tự nhiên. Chị không ở đây, chỗ ngồi bên cạnh vẫn luôn trống không.
“Thẩm Thiện, gần đây cậu không có câu hỏi nào à?”
Tôi đang học từ vựng, sự xuất hiện của cậu ấy làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi vô thức trả lời: “Tôi đã hỏi lớp trưởng rồi.”
Lớp trưởng ngồi ngay đằng sau tôi, nghe tôi gọi tên mình thì đáp lại một tiếng rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Lãng. Bọn họ quen biết nhau, thường chơi bóng rổ với nhau.
Thịnh Lãng nói: “Thành tích của cậu ấy không tốt bằng tôi, giải thích không rõ bằng tôi đâu.”
Lớp trưởng lườm cậu ấy một cái, lại gục đầu xuống.
“Cậu thấy chưa, cậu ta không lo học hành, còn lén chơi điện thoại.” Thịnh Lãng cầm sách luyện đề trên bàn tôi, lật ra: “Tôi biết rõ điểm yếu của cậu hơn cậu ta, cậu hỏi tôi chính là làm ít được nhiều.”
“Cậu chê bai tôi đủ chưa?”
Lớp trưởng đạp lên lưng ghế của Thịnh Lãng một cái, Thịnh Lãng chao đảo, hai người họ lại bắt đầu cãi nhau.
Tôi thử cách xa Thịnh Lãng, nhưng cậu ấy lại tự mình đến tìm tôi, cũng không hỏi lý do tôi xa cách, chỉ yên lặng kéo mối quan hệ của chúng tôi trở lại như trước đây.
Tôi không nỡ đẩy cậu ấy ra, làm sao tôi nỡ đẩy một người vẫn luôn tốt với mình ra xa được?
Thịnh Chu theo học tại một trường đại học y khoa hàng đầu. Anh ấy gọi điện thoại cho bố mẹ tôi, nói rằng anh ấy có quen biết với một giáo sư có thể chữa được bệnh cho chị. Bố tôi lập tức thay chị xin nghỉ học, chẳng lâu sau đã chuyển viện cho chị.
Hôm chị đi là chủ nhật, tôi cũng đi theo, nói với chị ấy: “Nhất định chị sẽ khỏi bệnh thôi.”
Mẹ tôi đi theo đến thành phố để chăm sóc cho chị, tôi với bố ở nhà, nhưng tôi không có lời nào muốn nói với bố, có lẽ bố tôi cũng vậy. Ngày nào gặp nhau ông cũng chỉ bảo tôi ăn cơm đi, hoặc là hỏi tôi gần đây học hành thế nào.
Sau đó, càng ngày càng cần nhiều tiền để chữa bệnh cho chị, nên tôi hiếm khi nhìn thấy bố ở nhà.
Gia đình bốn người, dường như chỉ còn mỗi mình tôi.