Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài
Chương 4
15.
Ta muốn nghe lại những gì nàng ta nói, nhưng ta cảm thấy muốn đi tiểu gấp.
Ta nhanh chóng nhảy ra khỏi giường và lao tới bên hông nhà.
Nhưng ta lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
“Thiếu chủ, khi nào thì ngài lấy lại yêu đan của Ma Quân và Ma Hậu?”
“Tại sao không lấy lại luôn mà phải vất vả tổ chức hôn lễ này.”
Đó là cái đầu hói sáng chói là Tả Hộ Pháp.
“Ta có sắp xếp của riêng mình.” Giọng nói của Ân Ly vang lên.
Hơn nữa, người đứng đầu Ma Giới, sao lại không có đầu óc được.
Gió đêm ở Ma Giới thực sự lạnh như băng.
16.
Ta lại trốn trên giường, cuộn tròn, kìm nén một chút buồn bã trong lòng.
Quên đi, mạng sống này vốn là để trả lại cho Ân Ly.
Đột nhiên, một đôi bàn tay ấm áp vòng qua chân ta.
“Sao lạnh thế?” Ân Ly cẩn thận ôm lấy đôi chân lạnh ngắt của ta, rồi đặt lên bụng hắn cho ấm.
Ta đang không vui nên khi đụng phải cơ bụng hắn ta nảy sinh ý định trêu đùa, ta dùng chân chà sát vài cái lên bụng.
Ân Ly động đậy một chút, thân thể càng ngày càng nóng đến đáng sợ, ánh mắt lóe lên.
Nhìn vào mắt hắn, ta không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn.
Lẽ ra ta nên biết. Lần đầu tiên gặp hắn, Ân Ly đã nói với ta rằng đôi mắt của ta giống đôi mắt của mẹ hắn.
Hắn luôn biết.
Cái thứ xấu xí như ta chưa bao giờ nhận được sự chân thành nào trong đời.
Ta thực sự không muốn. Ban nãy, ta còn có ý định cảm nhận cảm giác được yêu thương trước khi chết.
“Chết tiệt, làm đi!” Ta tức giận đến mức đá vào bụng Ân Ly.
Trong một trăm năm qua, ta đã bị buộc phải nuốt những viên yêu đan và nuôi dưỡng cơ thể cho Ngọc Hành.
Thật vất vả mới có thể kết hôn, nhưng phu quân lại không đối với ta chân thành.
Ta không nhịn được muốn khóc.
Ân Ly mỉm cười.
“Nàng đúng là một nha đầu mạnh mẽ.”
Hình như từ lâu hắn đã nhìn thấu lớp vỏ bên ngoài đáng yêu của ta.
“Nàng ở trên Thiên Giới còn đuổi theo hạc của sư phụ mà nhổ lông, nào có được xem là ngoan ngoãn.”
Tiếng khóc của ta chợt ngừng lại: “Không phải ta đã dán hết lông lại rồi sao?”
Ta chợt nhớ ra rằng trong toàn bộ sư môn, ta là người duy nhất dám nhổ lông hạc của sư phụ mình.
Những ký ức đó dường như đã bắt đầu biến mất tan biến ngay khi ta rơi xuống Tru Tiên Đài.
“Điều Điều, nếu nàng không lừa dối ta, ta cũng sẽ không lừa dối nàng.”
“Trái tim ta là thật.”
Ta rưng rưng nước mắt, nửa tin nửa ngờ.
Ân Ly cúi đầu, như muốn hôn ta.
Cửa lớn ầm ầm đổ xuống.
Hữu Hộ Pháp và Tả Hộ Pháp vẫn đang đứng nghe lén.
Hữu Hộ Pháp liếc nhìn Tả Hộ Pháp phàn nàn, còn Tả Hộ Pháp thì tỏ ra xấu hổ.
“Lúc ngươi rơi xuống Tru Tiên Đài, thiếu chủ đã đứng ở phía dưới đợi.”
“Nếu không, ta làm sao có thể trùng hợp như vậy bắt được nàng chứ?”
“Vừa rồi mấy người không phải còn có âm mưu sao?” Ta tức giận trừng mắt nhìn tên Tả Hộ Pháp.
Quay lại cảnh vừa rồi.
Tả Hộ Pháp: Thiếu Chủ, người dự định khi nào sẽ lấy lại yêu đan của Ma Quân và Ma Hậu.
Tả Hộ Pháp: Tại sao không trực tiếp lấy mà phải vất vả tổ chức hôn lễ vậy? Không phải là thiếu chủ muốn lừa gạt tình cảm của Điều Điều đấy chứ?
Ân Ly: Ta có sự sắp xếp của riêng mình. Ngươi nói toàn điều vô nghĩa, ta sẽ không bao giờ làm hại thê tử của mình, ta sẽ tự tìm cách khác.
Ân Ly: Hay chúng ta làm theo kế hoạch cũ, bắt tất cả thân tiên đến dự hôn lễ lại.
Hữu Hộ Pháp: Đúng vậy, nhất là sư phụ của nàng, nhất định phải biết rõ bản thể của Điều Điều rốt cục là gì, biết được bản thể thì mới có thể tìm cách lấy yêu đan ra được.
Hữu Hộ Phải: Nhìn cái đầu phía bên phải kìa, có phải là Điều Điều không?
Tả Hộ Pháp: Xong đời, vốn dĩ Điều Điều đến Ma Giới đã thiếu sức sống rồi.
17.
“Điều Điều.”
Lại là giọng nói của Ngọc Hành.
Ta nhìn thấy hình bóng của nàng ta trong một đám mây.
“Điều Điều hãy phá hủy cơ thể ta.”
“Điều Điều, xin hãy phá hủy cơ thể của ta.”
Đó thực chất là một linh hồn còn sót lại của Ngọc Hành.
“Điều Điều, ta vạ vật đã mất trăm năm vẫn không thể đầu thai.”
“Tại sao ngươi lại muốn chết? Sư phụ không phải là đang muốn cứu ngươi ư?” Ta thắc mắc.
Nàng ta liếc nhìn ta và mỉm cười đầy cay đắng.
“Nếu muốn cứu ta, tại sao y chỉ lưu lại thân thể?”
Ta đột nhiên bị sốc. Quả thực, linh hồn của Ngọc Hành đã rời khỏi cơ thể và năm đó sư phụ cũng không cố gắng để lưu lại tàn hồn của nàng ta.
Ngược lại y chỉ nuôi dưỡng thân thể của Ngọc Hành, chẳng lẽ thứ su phụ muốn chính là linh cốt chi thân của nàng ta.
“Chẳng lẽ sư phụ muốn dùng thân thể của ngươi làm vật chứa?”
Ta chợt cảm thấy kinh hãi.
“Ngươi còn có thể quay về được không? Ta giúp ngươi lấy lại thân thể thì thế nào?”
Nhưng Ngọc Hành im lặng lắc đầu: “Ta chỉ còn lại một chút tàn hồn, lấy lại thân thể cũng không thể sống lại, xin ngươi hãy phá hủy thân thể giúp ta.”
“Đừng để kẻ xấu lợi dụng nó.” Bóng dáng của nàng ta dần mờ nhạt.
Ta biết rằng ngày tận thế của nàng ta sắp đến, nếu nàng ta không phá hủy cơ thể cũ của mình, nàng ta sẽ không thể đầu thai.
Nhưng ta không phải là bồ tát, đã trải qua rất nhiều khó khăn, ta không còn muốn liên quan gì đến sư phụ nữa, cho nên ta cảm thấy do dự.
“Hãy giúp ta, ta sẽ cho ngươi biết cách cứu phụ mẫu của Ân Ly.” Nàng ta thực sự đã thề một lời thề sống còn.
Ta không thể từ chối lời đề nghị này. Yêu đan còn trên người ra một ngày.
Là một ngày ta không thể thoải mái ở bên Ân Ly, mà hắn nhất định cũng không thể buông tay.
“Điều Điều.”
Ta mở mắt ra, Ân Ly đang lo lắng gọi ta.
Ta ngủ đến trưa, tú nương đã đợi ta rất lâu, muốn đo lại kích thước của ta xem có thay đổi gì không.
• Tú nương: thợ may
Hỷ phục được thêu và đính kết bằng ngọc và đá quý, vô cùng sáng sủa, chỉ vàng phác họa từng đám Tường Vân, vô cùng tinh xảo và cần rất nhiều công sức.
Đúng, năm ngày nữa sẽ là hôn lễ của ta và Ân Ly.
Ta nhìn thấy một vết đỏ trên cổ tay phải của mình, đó là dấu vết cho lời thề của Ngọc Hành.
Ta ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Ân Ly ngăn cản mọi người: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta kể cho Ân Ly về Ngọc Hành. Sau khi nghe điều này, Ân Ly cầm lấy tay ta để xem dấu ấn.
“Quả thực là một lời thề sống còn. Nếu lừa gạt, linh hồn của nàng ta sẽ biến mất.”
Đêm đó, hắn triệu tập năm trăm tinh anh từ Ma Giới và nói chuyện suốt đêm với Tả Hộ Phát.
18.
Trước khi đi, hắn ôm ta thật chặt và xoa tóc ta.
“Điều Điều, nếu có chuyện gì thì nàng cứ chạy đi, chúng ta sẽ tìm cách khác.”
Tả Hộ Pháp đội tóc giả và nói rằng hắn không muốn bị người ngoài chê cười.
Hữu Hộ Pháp mang theo một chiếc túi lớn, ta tưởng trong đó chứa vũ khí, nhưng hóa ra lại là một túi đồ ăn vặt.
“Điều Điều còn chưa ăn sáng, trẻ con đi đường thường hay đói bụng.” Nàng ấy vừa nói vừa nhét bánh đào vào miệng ta.
Ta căn bản là không cần ăn.
19.
Giống như mọi lần, Ân Ly lẻn vào Thiên giới một cách dễ dàng.
Ta lại đi đến cái hang nhỏ chứa đựng bao nỗi đau đớn trong mình.
Vết nứt trên mặt Ngọc Hành càng ngày càng lớn, đặc biệt rõ ràng.
Ta đưa tay định chạm vào, nhưng tay của ta đã bị cấm chế thiêu đốt. Đây là cấm chế độc nhất của sư phụ.
Chỉ có máu của ta mới có thể hóa giải, khó trách Ngọc Hành không những không thể nhập hồn vào xác mà còn bị tiêu hao đến chỉ còn một chút tàn hồn.
“Ngọc Hành, thực xin lỗi.” Ta hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi phá bỏ cấm chế.
Ân Ly đang đợi ta ở ngoài, ta cần phải nhanh lên.
Cấm chế bị kích thích mạnh mẽ, bắt đầu xuất hiện vết nứt, trên cơ thể Ngọc Hành cũng càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt.
Dường như nếu không có sự nuôi dưỡng của ta thì bản thân cơ thể này đã đi đến tận cùng.
“Điều Điều đấy à?” Giọng nói dịu dàng.
Ta chợt dừng lại: “Sư phụ?”
Y có vẻ đang vội.
Ta hiếm khi nhìn thấy sư phụ như thế này, với mái tóc đen xõa tung và bộ quần áo rộng thùng thình tung bay trong gió đêm.
Những cảm xúc kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của y, như gợn sóng trên sông, nhưng dần dịu xuống.
Khi y nhận thấy chuyển động của tay ta, sắc mặt y bỗng nhiên thay đổi.
Có sự tức giận và oán hận.
Những đường gân trên bàn tay mảnh khảnh của y nổi lên, cấm chế sắp vỡ dưới tay ta lại xuất hiện, ta phun ra một ngụm máu lớn.
Y cẩn thận đặt cơ thể của Ngọc Hành trở lại vị trí cũ, quan sát cẩn thận và sau đó nhìn ta ngã xuống đất.
“Điều Điều.” Thật lâu sau, y thở dài, đôi bàn tay lạnh lẽo đó đỡ ta dậy.
“Tại sao ngươi không thể chờ đợi lâu hơn nữa?”
“Ngọc Hành tới tìm ngươi sao?”
“Nàng ta vẫn chưa đi.”
Bàn tay của sư phụ để trên đầu ta, ta cảm thấy như linh hồn của mình đang bị xé nát, linh hồn còn lại mà Ngọc Hành lưu lại trên cơ thể ta đang bị hút ra khỏi cơ thể ta từng chút một.
Ta kêu lên đau đớn.
Ân Ly , Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp nghe tiếng kêu thì lập tức chạy vào.
“Thả nàng ra!” Ân Ly đâm thẳng kiếm về phía trước, lưỡi kiếm được bao bọc trong ngọn lửa với khí thế hung hãn.
“Dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa trẻ.” Sư phụ chỉ né tránh và không có hành động gì. Sư phụ ấn đầu ta vào ngực của y.
“Để xem phu quân tương lai của ngươi có năng lực gì.”
Y cười khẩy, dùng đầu ngón tay nhéo cằm ta, ép ta và Ân Ly nhìn nhau.
Ân Ly hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sát ý, nhưng hắn lại lo lắng cho ta, không dám thi triển sát chiêu.
Sư phụ nhìn ta và quan sát biểu hiện của ta, ta chỉ cảm thấy một sư phụ như vậy có chút xa lạ.
Ta cắn mạnh vào cổ y, răng nanh cắm vào thịt.
Sư phụ lạnh lùng nhìn ta.
Y vừa giơ tay lên, một thanh kiếm dài mang theo ánh sáng lạnh lẽo bay lên không trung, chỉ thẳng vào Ân Ly, để lại vết kiếm trên mặt Ân Ly.
“Nhìn cho kĩ, hắn không phải là đối thủ của ta đâu.”
Với ánh mắt tàn nhẫn, sư phụ gạt ta sang một bên và chiến đấu với Ân Ly.
Hữu Hộ Pháp lặng lẽ đến bên cạnh ta, lau vết máu trên khóe miệng ta.
Ân Ly cũng sư phụ so kiếm, nhưng có chút bất lực.
Sư phụ giống như mèo vờn chuột, để lại vết máu trên người Ân Ly nhưng không hạ sát.
Thấy Ân Ly đang vùng vẫy, Tả Hộ Pháp cởi bộ tóc giả ra và đưa cho ta, sau đó cầm chiếc búa sao băng lao về phía trước.
Trận chiến trở lại thế cân bằng, thanh kiếm trong tay sư phụ không còn sắc bén nữa, Ân Ly thậm chí còn cắt đứt một sợi tóc của sư phụ.
“Tốt.”
“Nhưng so với phụ thân ngươi thì còn tệ hơn nhiều.” Sư phụ vẫn nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng hất sợi tóc vừa bị đứt xuống đất.
Ân Ly nghe xong liền cắm cây kiếm trong tay xuống đất.
Cong eo biến thành một con Hỏa Kì Lân, những lưỡi kiếm trên mặt liên tục mọc lên biến thành những chiếc vảy sắc nhọn trên lưng.
Hắn nhìn lên trời và gầm, lửa lan tràn, đất và núi cùng nhau rung chuyển.
Khi sư phụ nhìn thấy điều này, y biết rằng Ân Ly đã thi biến về bản thế. Y cụp mắt xuống, một tia sáng lạnh lóe lên, thanh trường kiếm đột nhiên biến thành nhiều lưỡi băng.
Ta tiếp tục phá vỡ cấm chế của Ngọc Hành nhưng cấm chế lần này khiến ta bất lực. Thậm chí với hai lần cắt tay, máu từ vết cắt liên tục chảy ra.
Ta nghiến răng nghiến lợi biến thành hình dạng ban đầu, đè lên cấm chế, cấm chế dần bị ta hòa tan.