Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài
Chương 5
20.
Sư phụ chú ý tới động tĩnh bên này, sát khí bộc phát.
Một thanh kiếm xuyên qua trái tim của Tả Hộ Pháp, Tả Hộ Pháp ngã xuống đất.
Sư phụ từng bước tiến về phía ta.
“Điều Điều, nghe lời, ngươi đã quên.”
“Chúng ta mới là người chung đường.”
Ân Ly đang cố gắng trì hoãn thời gian cho ta.
Hữu Hộ Pháp đánh rơi chiếc túi, bất chấp lưỡi băng chạy đến bên cạnh Tả Hộ Pháp lúc này đã hỗn độn thành một mảnh, hai mắt ngấn lệ.
“Điều Điều cố lên, chúng ta tới ngăn cản y!”
Mọi người cùng nhau tấn công sư phụ.
Ân Ly gần như kiệt sức. Sư phụ không còn thoải mái như trước nữa, khóe miệng chảy máu.
Hữu Hộ Pháp nhân cơ hội rút ra một cây roi dài, quấn vào mái tóc dài của sư phụ, giật đứt.
Sư phụ nhìn ta thật sâu, nhắm mắt lại và tập trung.
Mái tóc dài bị cắt ngắn của y trong nháy mắt trở nên giống như thác nước, những vết sẹo trên cơ thể y cũng đang dần lành lại.
Hấp thụ linh lực tự nhiên để sử dụng cho riêng mình?
Sư phụ, y cũng sinh ra có linh cốt rồi sao? Chẳng trách tu vi của y lại tốt như vậy.
Cấm chế dần dần bị phá vỡ.
Cơ thể của Ngọc Hành dần dần được phơi bày trong không khí, trên tay nàng ta xuất hiện một chút dấu vết thối nát.
Sư phụ không còn ý chí chiến đấu nữa, lao đến bên cạnh ngăn cản ta.
“Ngươi không cần dược đan nhưng ta cần!” Y đột nhiên nổi điên, đỏ hoe hai mắt nhìn ta, khàn giọng hét lên.
“Sao ngươi dám làm như vậy!” Y điên cuồng tấn công Ân Ly, mỗi chiêu đều là sát chiêu, rất nguy hiểm.
Kỹ năng của sư phụ rất phức tạp, có cả của Ma Giới và Yêu Giới.
Đột nhiên, y nhận ra mình không thể lãng phí thời gian, quay lại tóm lấy cổ ta.
“Đưa ta yêu đan cho ta, bằng không ta sẽ giết nó!”
Hơi thở của sư phụ rất nhanh và sức mạnh linh cốt của y đã cạn kiệt, y sẽ không thể chiếm thế thượng phong khi chiến đấu nữa.
Móng tay y bấm vào da ta, y nhìn ta, bóng tối trong mắt y dày đặc, giọng nói trở nên căng thẳng.
“Điều Điều, có chịu thêm chút nữa.” Y thì thầm, từng chữ một, giọng run run.
21.
“Thả nàng ra.” Ân Ly hóa thành hình người, quỳ gối trên mặt đất.
“Đừng chạm vào nàng ấy, ta sẽ đưa cho ngươi yêu đan.”
“Ta sẽ yêu đan cho ngươi.”
Hắn chậm rãi đặt tay lên đan điền của mình.
“Điều Điều, đừng sợ.” Môi hắn trắng bệch nhưng vẫn an ủi ta.
“Lấy của ta đi!”
Hữu Hộ Pháp nắm chặt lấy tay của Ân Ly, khóc lớn.
Lời thề trên cổ tay ta lóe lên, là Ngọc Hành, nàng ta có lời muốn nói.
Những lời đó hiện lên trong tâm trí ta và ta cảm thấy thoải mái.
“Điều Điều, có người rất yêu ngươi.” Ta cười lớn, nước mắt lưng tròng.
“A Ly, chàng yêu ta nhiều như vậy, ta làm sao có thể bằng lòng để chàng bị thương?”
Đan Điền của ta bắt đầu phát ra một nhiệt độ đáng sợ, sư phụ cau mày.
“Điều Điều, không! Điều Điều!”
Sư phụ đột nhiên hoảng sợ, ôm mặt ta cực kỳ cẩn thận, đôi vai thậm chí còn khẽ run lên.
“Điều Điều!” Ân Ly lao về phía ta.
Chỉ có tụ hủy đan điền của mình, ta mới có thể trả yêu đan cho phụ mẫu của Ân Ly, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ chết, ta đáng chết.
Tiếng nổ mạnh làm rung chuyển thung lũng.
22
Yêu đan của phụ mẫu Ân Ly cùng nhau bay ra và bay vào tay Ân Ly.
Gân trên trán Ân Ly nổi lên. Hắn buồn đến mức đứng không vững, không nói nên lời.
Sắc mặt của sư phụ tái nhợt đến đáng sợ. Y bước đi từng bước một, hoàn toàn mất đi sức sống.
Y bước đến bên xác Ngọc Hành và dùng một lòng bàn tay đập nát cái xác thối rữa.
Hữu Hộ Pháp chế nhạo: “Tại sao, không phải trước đây chúng ta nói phải bảo vệ lẫn nhau cho đến chết sao?”
“Ân Ly.” Sư phụ ngồi khoanh chân bên cạnh Ân Ly.
“Ta đã sớm mệt mỏi rồi.” Mái tóc của y đã bạc trắng.
“Ban đầu ta vốn muốn đồng hành với Điều Điều cả đời.”
“Nhưng con đường sau này, phiền ngươi chăm sóc cho nàng.”
23.
Ma Giới trăng đèn kết hoa, tràn ngập niềm vui và hòa bình.
Hôm nay là thành hôn của Ân Ly và ta.
Hữu Hộ Pháp bắt đầu giày vò ta từ lúc ta còn đang ngái ngủ.
Bà mối mặc hỉ phục cho ta, váy thêu Giao Châu, khiến ta bước đi trông thật lung linh.
Mẫu thân của Ân Ly cài cho ta một đầu đầy những chiếc trâm vàng và tự tay vẽ lông mày cho ta.
Hữu Hộ Pháp tô son đậm cho ta vì môi ta vẫn hơi nhợt nhạt.
Trong trí nhớ của ta, ta bị thương nặng. Hữu hộ pháp nói rằng ta được Thần bảo vệ, sinh ra đã có linh hồn nên mới sống sót.
Thật ư? Ta luôn cảm thấy có một số ký ức quá mơ hồ.
Tả Hộ Pháp cũng bị thương rất nặng, nhưng như có thần may mắn ở bên, bằng cách thần kì nào đó hắn đã mọc tóc và trở nên nho nhã lễ độ hơn.
Ta cũng có một con chim rất xấu xí với thân hình trần trụi. Tả Hộ Pháp cho biết đây là thú cưng của ta.
Thẩm mỹ của ta cũng thật độc đáo.
Ân Ly cũng mặc một chiếc áo choàng màu đỏ. Những vết sẹo trên mặt đã mờ đi và trông rất ưa nhìn.
Bên hông có một chiếc đai mây cát tường màu đỏ sậm buộc chặt, mái tóc đen được cố định bằng một chiếc vương miện mạ vàng, vô cùng đắt giá.
Hắn đã tổ chức cho ta một hôn lễ hoành tráng và yêu cầu thú cưng của ta cài những bông hoa lớn màu đỏ để đi cùng khi ta kết hôn.
Không biết khi nào lông nó mới mọc lại.
Đã lâu lắm rồi ta mới nhổ tóc nó.
Chờ đã? Nhổ lông?
Lông của nó là do ta nhổ sao?
Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt của một tiểu cô nương đang tức giận, lông mày nhíu lại, nhảy lên nhảy xuống sau một con hạc.
Tiểu cô nương này.
Hình như đó là ta.
24.
Trong phong tân hôn, dưới ánh nên lung linh, phía sau tấm lụa đỏ phủ đầy chà là đỏ, đậu phộng, nhãn và hạt sen.
Ta muốn lén ăn một ít.
Trong đầu ta chợt hiện lên những hình ảnh vừa lạ vừa quen.
Ta nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng.
Y cau mày.
“Đừng ăn bừa.” Trong lời nói của nam nhân có chút chiều chuộng.
Là ai?
25.
“Uống rượu giao bôi đi.”
Ân Ly khoác áo choàng cho ta và nói sẽ đưa ta đi đâu đó.
“Điều Điều, đến đây với ta.”
Hôm nay hắn uống rất nhiều rượu, trên người tràn ngập mùi thơm êm dịu của rượu.
Hắn đưa ta đến một cái hang đổ nát, bừa bộn.
Chắc hẳn đã lâu lắm rồi không có ai đến đây.
Bên cạnh có một cánh cửa bí mật.
Các tấm vải lanh và cửa ra vào đầy những vết nứt nhỏ, rêu mọc trong các vết nứt giữa các viên gạch lộ ra.
Đẩy ra.
Những bức tường được bao phủ bởi những bức chân dung của ta.
Trong bức ảnh đầu tiên, tiểu cô nương đang ôm một con cá chép khổng lồ trên tay và cười toe toét.
Một dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải: Điều Điều thay răng, rất xấu nhưng lại rất thích cười.
Ở bức ảnh thứ hai, tiểu cô nương tóc bù xù, nằm trên chiếc giường nhỏ đọc sách.
Ở góc dưới bên phải cũng có dòng chữ nhỏ tương tự: Điều Điều gần đây đã biết chữ, thích đọc truyện tranh và nói nhảm.
Bức tranh thứ ba: Mặt ta đầy giận dữ, như thể ta đang rất tức giận.
Dòng chữ nhỏ: Điều Điều nói muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng ta đã nói dối rằng ta cũng chưa ăn.
…
Bức ảnh cuối cùng nguệch ngoạc và dính đầy máu. Cô gái mặc váy cưới và mỉm cười duyên dáng.
Chữ nhỏ: Sau ngần ấy thời gian, Điều Điều đã trở nên xinh đẹp.
Bất giác nước mắt ta rơi.
Sư phụ, y ác thật, đến khi ta quên y rồi ta mới phát hiện ra: Y yêu ta.
Y chưa bao giờ bỏ lỡ sự trưởng thành của Điều Điều mà lại cứng rắn yêu Điều Điều với sự lạnh lùng.
Lão già bướng bỉnh.
Điều Điều hóa ra luôn có người yêu mình.
26.
Ân Ly nói rằng sư phụ đã rút linh cốt của y và chuyển giao tu luyện của y cho ta, điều này cũng giúp Ngọc Hành có thể đầu thai.
Ân Ly nói rằng Ngọc Hành ở kiếp sau sẽ vô cùng nổi bật và tài năng. Đây là tai họa và cơ hội của Ngọc Hành.
Ân Ly cũng nói rằng sư phụ đã hoàn toàn biến mất và sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào của y trên thế giới nữa.
Vì thế khi hấp hối, sư phụ đã phong ấn ký ức của ta về y.
Ta chợt nhớ rằng ở Nhân Giới, vị sư phụ cầm cây kẹo hồ lô cũng vẫy tay và biến mất trong đám đông.
“Ân Ly, ta còn chưa biết tên sư phụ.”
“Ân Ly, sư phụ tên là gì?”
“Không có ai đặt tên cho sư phụ sao?”
Ân Ly lau nước mắt cho ta mà không nói một lời.
Ta cúi đầu xuống và lẩm bẩm.
“Đúng vậy, ai sẽ đặt tên cho kẻ xấu như y chứ?”