Sư phụ tự tay đẩy ta xuống Tru Tiên Đài
Chương 6
26.
“Sao lại để ta nhớ tới y?”
Ta đã niêm phong căn phòng tối này.
“Ân Ly, chàng không ghen tị sao?”
“Ghen chứ.” Hắn trả một câu chắc nịch.
“Nhưng tất cả những người nàng yêu thương đều xứng đáng được ghi nhớ.”
Ân Ly đặt một nụ hôn lên trán ta.
“Dù vụng về và ích kỷ nhưng y vẫn cố hết sức để yêu nàng.”
“Nếu nàng nhớ đến hắn, tình yêu của hắn sẽ không bao giờ chết.”
“Hơn nữa, Điều Điều.”
“Ta hy vọng nàng nhớ rằng dù trước hay sau, sẽ luôn có một người yêu nàng.”
“Nàng không bao giờ một mình.”
(Hết)
Phiên ngoại của sư phụ:
Ta vốn là Hỗn Độn Thú, không có mặt không có tâm, lẻ loi một mình, trải qua ngàn năm tu luyện mới hóa hình.
Tuy nhiên, Hỗn Độn Thú đã phạm trọng tội nên trong suốt cuộc đời nó phải hấp thụ yêu đan để duy trì sự sống.
Ta đã giết vô số người, nhưng ta cảm thấy mình trông thật kinh tởm và cuộc sống thật nhàm chán.
Cho đến khi ta có được một linh cốt chi thân, thanh lọc linh hồn sống và hấp thụ linh lực của tự nhiên.
Ta đã nghĩ mình sẽ luôn cô đơn cho đến khi gặp được Điều Điều.
Một con Hỗn Độn Thú khác, Điều Điều, đã đi ngược lại bản chất của nó, không chịu ăn yêu đan ngay cả khi nó sắp chết.
Ta đã cứu Điều Điều và cho nàng uống máu của Ma Quân.
Nhưng thân thể Điều Điều bị tổn thương nghiêm trọng, vì vậy ta đã cố gắng hết sức để xin lấy yêu đan của phụ mẫu Ân Ly, trợ giúp Điều Điều tu hành.
Điều Điều biến thành một tiểu cô nương dễ thương và nghịch ngợm, nhưng nàng bắt đầu chống lại việc hấp thụ yêu đan.
Ta rất sợ khi nghĩ đến một ngày Điều Điều sẽ không còn ở bên ta nữa.
Dù trước đây nàng ấy có nghịch ngợm thế nào đi chăng nữa, ta cũng chưa bao giờ trách móc nàng ấy.
Nhưng lần đó ta tức nên đã yêu cầu nàng dán lại những chiếc lông hạc và nàng ấy đã nhổ.
Vì Điều Điều không chịu uống yêu đan nên đầu óc nhỏ bé của nàng bắt đầu quên đi mọi thứ.
Lúc này, ta phát hiện ra Ngọc Hành, một linh cốt chi thân có thể thanh lọc tội lỗi và chứa đựng linh hồn của chúng ta một cách tốt nhất.
Có một cách Điều Điều được sống.
Vì thế ta đã phá vỡ linh hồn của Ngọc Hành, dự định tạo dựng cho Điều Điều một thân thể thích hợp nhất với nàng.
Nhưng Ngọc Hành chỉ sinh ra một nửa linh cốt, phần còn lại có thể được nuôi dưỡng bằng máu của Hỗn Độn Thú.
Nhưng ta đã trọng sinh, cho nên chỉ có thể ủy khuất Điều Điều chịu đựng gian khổ, lấy máu của nàng ấy nuôi dưỡng cơ thể.
Tôi không thể nói rõ ràng với nàng ấy vì nàng ấy sẽ không bao giờ đồng ý nếu biết sự thật.
Ta đã quen với sự cô đơn và không biết cách yêu thương người khác.
Gần đây tiểu quỷ của Ma Giới lén lút nhìn trộm.
Yêu đan của hắn rất hữu ích.
Lần cuối cùng ta tự nhủ, lần cuối cùng ta sẽ để nàng đau khổ.
Nàng ấy đã phá hủy cơ thể mà ta đã dày công xây dựng cho nàng, cho nên nhất định phải có yêu đan của Kì Lân.
Điều Điều, lần cuối cùng, nàng sẽ không bao giờ phải vất vả nữa.
Nàng ấy thực sự đã yêu Ân Ly đó, tại sao?
Ta đã ở bên nàng ta hàng trăm năm, vậy mà tại sao?
Ta ghen tị đến nỗi đã theo họ đi tới Nhân Gian và tặng đèn lồng cho Điều Điều.
Ta cũng biến thành hồ y nhỏ ở cạnh nàng ấy nhưng nàng ấy vẫn không nhận ra ta.
Ta nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của Điều Điều và thậm chí còn bắt đầu học nấu ăn.
Nhưng ta đã phạm sai lầm, linh hồn Ngọc Hành vẫn còn sót lại.
Điều Điều thà chết còn hơn làm Ân Ly chịu khổ.
Nàng ấy chết rồi, nàng ấy thà chết chứ không đi theo ta nữa.
Điều Điều, ta sẽ không bao giờ ép buộc nàng nữa, xin nàng hãy quay lại.
Nàng ấy ghét ta cho nên ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Chỉ cần ta có thể âm thầm bảo vệ nàng.
Phiên ngoại Ân Ly:
Ngươi nghĩ sở thích lớn nhất của ta là khiêu khích Thiên Giới sao?
Thực ra, ta đang bí mật điều tra sự thật đằng sau cái chết của phụ mẫu ta.
Trong quá trình điều tra này, ta tìm thấy một nữ tử.
Nàng đang tập trung nhổ lông hạc rồi đeo một chiếc đai lưng màu đỏ tươi lên cho hạc.
Khuôn mặt của nàng mũm mĩm và trông giống như một quả đào.
Sau đó nàng bị một nam nhân mặc đồ trắng bế lên và mắng.
Nàng có vẻ không phục và phải dán từng chiếc lông hạc dưới sự giám sát của nam nhân đó.
Vẻ ngoài hung dữ nhưng thật đáng yêu.
Ta đã nghĩ đến việc dỗ dành nàng và đi theo nàng ấy suốt chặng đường.
Kết quả là ta thấy nàng biến thành một thứ gì đó kỳ lạ, ta không sợ nàng ấy, nhưng cú sốc này quá lớn.
Ta trợn mắt, biến thành hình dạng ban đầu và ngã xuống đất.
Ta cảm thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng ấy đưa lên trước mũi ta.
Ta hồi hộp đến mức không thể không nín thở.
Nàng ấy thực sự đã kéo và chôn ta xuống đất.
Chôn ta?
Ta cũng được thắp cho hai cây nhang.
Chuyện này… ôi trời ơi.
Nó rất phù hợp với thẩm mỹ của ta.
Ta nghe nói nàng ấy đã phạm sai lầm nào đó và sắp bị đẩy vào Tru Tiên Đài.
Hơn nữa, ngày hôm đó là sinh nhật của ta.
Ta đã đợi bên dưới rất lâu, sinh nhật của ta cũng sắp kết thúc nhưng nàng ấy vẫn không ngã xuống.
“Mau ước nguyện đi, thời gian sắp trôi qua rồi.” Tả Hộ Pháp thúc giục ta.
Ta nhìn lên bầu trời và thở dài.
“Ta cầu nguyện Ông Trời ban cho ta một phu nhân.”
Nàng ấy ngã vào vòng tay ta.
Cảm ơn Ông Trời.
Nàng ấy luôn khoe với người khác rằng nàng ấy đã dọa chết một con mãnh thú.
Nàng ấy không biết rằng ta chính là con mãnh thú ấy.
Nàng ấy có đầu óc đơn giản nhưng tâm hồn lại bị vẩn đục nên ta đã tìm Thanh Tâm Ngọc cho nàng ấy.
Giống như con rồng đó, nam nhân mặc đồ trắng càng khó đối phó hơn. Hắn ta cũng muốn có Thanh Tâm Ngọc.
Thật là khó chịu, nếu như hắn không đến cướp, ta đã không bị thương, Điều Điều cũng sẽ không lo lắng.
Gần đây, Tả Hộ Pháp và Hữu Hộ Pháp đều rất giỏi nấu ăn.
Điều Điều đã có một thời gian ăn uống tuyệt vời,
Ta cảm thấy ngứa ngáy muốn động thủ.
Nhưng Hữu Hộ Pháp đã khéo léo khuyên ta không nên hành động.
Nàng ấy quá nhu thuận, ngoan ngoãn đến không bình thường.
Chắc chắn trên Thiên Giới nàng ấy đã bị đối xử rất tệ.
Ta muốn trở thành gia đình của nàng ấy.
Ta muốn cưới nàng ấy.
Mặc dù ta biết rằng yêu đan của phụ mẫu ta đang ở trong cơ thể nàng ấy.
Đôi mắt đẹp đó thuộc về mẹ ta.
Ta thường nghĩ.
Có phải nàng ấy đến đây để làm người thân mới của ta thay cho mẫu thân của ta không?
Nàng ấy đã đồng ý.
Ta đã đưa nàng đi thật xa để du ngoại ở Nhân Giới.
Điều này sẽ khiến hôn lễ bị trì hoãn.
Ta muốn tìm một cách thích hợp để loại bỏ yêu đan ra khỏi cơ thể Điều Điều.
Một vị khách bất ngờ đã theo dõi bọn ta.
Đầu tiên là một thiếu niên trẻ tuổi.
Sau là một con hồ ly.
Thiếu niên và con hồ ly có mùi rất giống nhau.
Nhưng ta thấy kẻ đó không có ác ý nên chỉ giả vờ như không biết mà thôi.
Điều Điều chỉ quen biết duy nhất một người, đó chính là sư phụ của nàng ấy.
Ta hơi bối rối.
Tại sao vị sư phụ này lúc gần lúc xa như thế?
Về chuyện tìm hiểu bản thể của Điều Điều, vẫn không có tiến triển.
Ta cũng đã làm cho Điều Điều hiểu sai ý ta.
May mắn thay, bọn ta có mối quan hệ sâu sắc và nàng ấy sẵn sàng tin tưởng ta.
Ngọc Hành vẫn còn lưu lại một tia linh hồn.
Ta và Điều Điều quyết định thử liều một phen.
Nhưng ta có chút nghi hoặc, tàn hồn cần phải ở bên trong, làm sao có thể đột nhiên rơi vào mộng?
Trước đây nàng ta đã từng cư trú ở đó.
Không phải là tàn hồn này luôn bám theo Điều Điều đấy chứ?
Sư phụ của nàng có pháp lực thâm hậu, công pháp hỗn độn, rất kì quái.
Trận chiến này rất nguy hiểm.
Tả Hộ Pháp bị thương, lành ít dữ nhiều.
Điều Điều vì ta mà tự hủy đan điền.
Ta gần như không thể giữ được bình tĩnh.
Sư phụ của nàng ấy đã mạnh mẽ rút linh cốt của mình.
Thân thể và tu vi của hắn đều được truyển cho Điều Điều.
Trước khi biến mất, hắn phong ấn ký ức của Điều Điều.
Hắn thực sự có tình cảm sâu sắc với Điều Điều.
Điều Điều của ta, việc tốt sẽ được đền đáp bằng việc tốt.
Vận may luôn ưu ái những kẻ ngốc.
Kể từ bây giờ ta sẽ ở bên nàng ấy thật lâu dài.
Phụ mẫu ta đã sống lại.
Tả Hộ Pháp cũng tỉnh dậy.
Tả Hộ Pháp cũng có được mái tóc dày.
Âu cũng là trong họa có phúc.
Điều Điều của ta luôn được người khác yêu mến.
(Hoàn)