Sự Trừng Phạt Của Anh Trai Kế
Chương 1
01
Phó Thời Uyên tựa vào sô pha, đôi mắt đen nặng nề nhìn tôi chăm chú.
Nguy hiểm lại mập mờ.
Tôi bám sát vào cửa.
Vừa cố gắng xoay tay nắm cửa, vừa run lẩy bẩy giải thích:
“Phó Thời Uyên, không phải tôi làm…”
“Thật sự không phải tôi.”
Người này thờ ơ.
Vẻ mặt không hề có gợn sóng, rõ ràng là không tin.
Cửa phòng khách sạn bị khóa từ bên ngoài.
Tôi đang gấp gáp mở khóa cửa thì Phó Thời Uyên tháo cà vạt ra đứng dậy đến gần tôi.
Giờ phút này tôi hận không thể xuyên qua tường, trực tiếp biến mất.
Cũng may.
Phó Thời Uyên chỉ lướt qua tôi rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho chị em tốt, sụp đổ nói:
“Tại sao cậu lại cho Phó Thời Uyên uống thứ này?”
“Ninh Ninh, không phải cậu nói anh ta lúc nào cũng đối đầu với cậu sao, cậu ngứa mắt anh ta lâu rồi sao?”
“Không phải mình đang giúp cậu sao?”
Tôi nhắm mắt lại.
Đi tới bên bàn trà rót cho mình một ly nước, một hơi uống xong, cố gắng đè nén cơn giận.
Nói: “Nhưng cậu nhốt mình ở chung một phòng với anh ta.”
Chị em tốt: “……”
Trầm mặc vài giây sau nói: “Mình lập tức sai người đến mở khóa!”
02
Cúp điện thoại, tôi không hiểu sao cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại uống một ly nước.
Lúc Phó Thời Uyên từ phòng vệ sinh đi ra, tôi đang định uống ly thứ ba.
“Mạnh Ninh.”
Hắn không có cảm xúc liếc tôi.
“Cô uống cái gì đấy?”
Tư duy của tôi bắt đầu chậm chạp.
Nhìn hắn, tôi chậm rãi “A” một tiếng.
Phó Thời Uyên im lặng đi tới trước mặt tôi, nghiêng người giữ tôi ở giữa hắn và sô pha.
Nhìn tôi từ trên cao xuống.
“Cô cố ý?”
Hắn chậm rãi hỏi ra tiếng: “Cô muốn ngủ với tôi?””
Tôi trừng to mắt, đứng dậy đẩy hắn ra.
“Phó Thời Uyên, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tôi ghét anh đến mức nào, anh không biết sao?”
Tôi đỏ mặt ấn hắn xuống sô pha, ngồi lên đùi hắn.
Ánh mắt sáng quắc vuốt ve ngũ quan của hắn.
Tầm mắt rơi ở đâu, tay liền theo tới đó.
“Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin?”
“Anh cũng không phát hiện sao? Thật ra bộ dạng anh vô cùng khó coi.”
Tôi nghiêm túc phân tích với hắn:
“Anh không cảm thấy mũi của anh quá thẳng sao, còn có mắt…”
Giọng nói càng ngày càng trầm, trầm đến mức tôi không dám nói chuyện.
Bởi vì mặt Phó Thời Uyên quá gần tôi, gần đến mức tôi vừa mở miệng sẽ hôn hắn.
Phó Thời Uyên khẽ nhéo mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Vì sao ghét tôi như vậy?”
Tôi hơi lui về phía sau một chút.
Ngượng ngùng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh thích Tần Vi Vi.”
Ba Tần Vi Vi và ba tôi ở cùng một công ty.
Nhưng vị trí giám đốc cao hơn ba tôi một chút.
Tần Vi Vi từ nhỏ đến lớn ỷ vào chuyện này, chế nhạo tôi không ít.
Cô ta cũng trở thành người tôi ghét nhất.
Phó Thời Uyên như nghe không hiểu, khẽ nhíu mày hỏi ngược lại: “Tôi thích ai?”
Nhiệt độ trong phòng vô tình lại tăng lên một chút.
Buồn bực đến mức làm cho người ta hoảng hốt.
Tôi chịu đựng khó chịu, hợp tình hợp lý tố cáo hắn.
“Năm nhất đại học, tôi từng thấy xe của anh tới cổng trường đón cô ấy.”
Càng nghĩ càng tức giận, tôi vừa nói vừa tát bốp một cái lên mặt hắn.
“Tần Vi Vi nói! Là anh đuổi theo cô ấy! Cầu xin được tới đón cô ấy!”
Phó Thời Uyên lấy tay tôi ra, giải thích rất có lệ.
Chỉ nói chiếc xe kia trước khi về nước đã cho bạn mượn lái một thời gian, cũng chưa từng thích Tần Vi Vi.
03
Tôi chậm rãi gật đầu, làm bộ hiểu rõ.
“Bộ dạng anh quá xấu, cô ấy chướng mắt anh cũng rất bình thường.”
Phó Thời Uyên như cười như không, cũng không phản bác.
Tôi cảm thấy hắn không tin, nghiêm túc nói với hắn: “Ví dụ như ánh mắt của anh…”
Tôi nhìn chằm chằm lông mi rung động của hắn, ngập ngừng ra lệnh: “Đừng cử động nữa…”
Ma xui quỷ khiến, tôi nâng mặt hắn hôn mí mắt hắn một cái.
Trong nháy mắt đó, trong lòng được trấn an trong chốc lát.
Tôi mềm giọng cùng hắn thương lượng: “Di chuyển chỗ nào hôn chỗ đó, được không?”
Phó Thời Uyên chuyển động yết hầu, ánh mắt dần tối tăm.
Thấy thế, tôi cúi đầu lại hôn lên yết hầu hắn một cái.
Phó Thời Uyên nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào sô pha.
Phát ra một tiếng hừ nhẹ rầu rĩ.
“Mạnh Ninh.”
“Hả?” Tôi không nghiên cứu yết hầu của hắn nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng Phó Thời Uyên khàn khàn.
“Ai dạy cô mê hoặc người khác như vậy?”
Tôi chỉ cảm thấy cả người choáng váng, nghe không hiểu lời của hắn.
Người đàn ông ngồi dậy, nắm tay tôi đặt lên cổ áo sơ mi lộn xộn của hắn.
Mân mê nút áo.
“Di chuyển chỗ nào thì hôn chỗ đó, đúng không?”
Tôi sờ sờ lỗ tai đỏ bừng của mình, gật đầu.
Phó Thời Uyên vừa bị chóp mũi tôi châm chọc cọ cọ.
Hướng dẫn từng bước: “Miệng chuyển động thì sao?”
Tôi lại gần, khẽ chạm vào.
Giọng nói giống như kẹo mềm sắp tan chảy, có chút thanh ngọt.
“Cũng phải hôn một cái.”
Mỗi lần Phó Thời Uyên thấp giọng nói một câu, tôi hôn hắn một cái như gà mổ thóc.
Cho đến khi Phó Thời Uyên nhận được một cú điện thoại.
“Phó tổng, tôi đã đến dưới lầu khách sạn rồi.”
“Lập tức dẫn người đi lên mở khóa, đưa thuốc giải dược cho anh.”
Nghe được hai chữ mở khóa, tôi có chút kháng cự.
Ánh mắt mông lung nhìn về phía Phó Thời Uyên.
“Không thể hôn nữa sao?”
Hắn nhấn nút tắt tiếng.
Không chút để ý vuốt ve cằm tôi.
“Hôn thì cô chịu trách nhiệm với tôi sao?”
Tôi trông mong nhìn chằm chằm môi hắn, có thể so với thạch trái cây ướp lạnh, kiên định gật đầu.
“Tôi chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm.”
Phó Thời Uyên bỏ chế độ im lặng, dặn dò bên kia: “Không cần lên đây.”
“Vì sao…… Phó tổng?”
Hắn ôm ngang tôi, giọng nói khàn khàn không nói nên lời.
“Có thuốc giải dược rồi.”
Lập tức cúp điện thoại.
04
Phó Thời Uyên nói hắn chỉ uống nửa ly.
Tôi không nghĩ ra tại sao tôi uống hai ly lại hết tác dụng sau một giờ.
Bộ dáng hắn vẫn chưa được giảm bớt chút nào.
Tôi chơi xấu giả chết hoặc là chịu thua cầu xin tha thứ.
Hắn đều bỏ mặc, thậm chí còn bỏ chút thời gian để cười nhạo tôi.
“Không phải nên tự trách mình hay sao?”
“Bây giờ mệt mỏi cũng phải chịu đựng cho tôi.”
Mặc kệ tôi giải thích thế nào là không phải tôi làm, hắn cũng không tin.
05
Ngày hôm sau.
May quá tôi chưa chết, có thể là liều lượng quá lớn.
Sau khi tỉnh dậy, tôi như bị gãy xương.
Chỉ nhớ sau khi uống hai ly nước, cả người liền mơ mơ màng màng, bị Phó Thời Uyên ôm vào phòng ngủ.
Tôi nghiêng đầu nhìn Phó Thời Uyên đang ôm tôi vào lòng, còn đang ngủ say.
Nhanh chóng kết luận!
Tên khốn này nhất định là lừa gạt tôi, lấy tôi làm công cụ giải dược.
Đúng lúc Phó Thời Uyên đột nhiên tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn ôm tôi thật chặt, cằm đè lên cổ tôi.
Trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Xin lỗi, tối qua…”
Tôi đã có thể đoán được nửa câu sau là “Chỉ là một tai nạn”.
“Không sao.”
Tôi bình tĩnh ngắt lời hắn.
Ngồi dậy thản nhiên trả lời:
“Tôi không để tâm chuyện đó, Phó Thời Uyên.”
Hắn giật mình một giây, chợt mặt không chút thay đổi nhìn tôi.
Ngữ điệu lạnh lẽo.
“Có ý gì?”
Nhớ tới chuyện hắn còn đang theo đuổi Tần Vi Vi, tôi chỉ cảm thấy mất mát khó hiểu dâng lên tận tim.
Thở ra một hơi, miễn cưỡng duy trì thể diện.
Lưu loát nhặt quần áo lên, bình tĩnh nói:
“Ý tôi là đi ra khỏi căn phòng này, hy vọng chúng ta đều quên chuyện tối hôm qua.”
“Tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến anh.”
Phó Thời Uyên ngồi dậy, cứ như vậy không chớp mắt nhìn tôi, mặc cho chăn đắp bên hông.
“Mạnh Ninh.”
“Cô chơi tôi?”
Tôi chăm chú mặc quần áo, không quá nghe lọt lời hắn nói.
Chỉ là trước khi rời đi còn không quên hời hợt chế nhạo hắn.
“Phó tổng yếu đuối quá, nhớ dặn dò bạn gái tương lai quản tốt miệng, không nên nói loại chuyện này ra, để tránh quá khó xử, trở thành trò cười trong giới.”
Tôi đã nắm bắt thời cơ rất tốt.
Dứt lời trong nháy mắt, liền đóng cửa lại.
Không cho hắn bất cứ cơ hội phản bác nào.
06
Trước cửa khách sạn, tôi đụng phải Tần Vi Vi và chị em của cô ta.
“Đây không phải là Mạnh Ninh sao? Sáng sớm từ khách sạn đi ra, thật là không biết kiềm chế.”
Vốn tôi còn có chút chột dạ, muốn lén lút rời đi.
Nhưng cô ta vừa mở miệng chính là lời vô cùng chói tai.
Khiến tôi tức giận nở nụ cười, vì thế cố ý nâng cao âm lượng hỏi ngược lại cô ta.
“Tần Vi Vi, cô nói gì?”
“Cô ở khách sạn này cũng không biết kiềm chế?!”
Trong nháy mắt, mọi người trong đại sảnh khách sạn đều chăm chú nhìn tới.
Như kim tiêm tỉ mỉ đâm vào người Tần Vi Vi.
Cô ta thở hổn hển trực tiếp tiến lên đẩy tôi một cái.
“Mạnh Ninh, cô có bệnh không?”
Tôi lảo đảo lùi lại vài bước, bất ngờ đập mạnh vào cánh cửa kính ở một bên của khách sạn.
Chân trái cũng vì trọng tâm không vững mà bị trẹo sang một bên.
“A – -”
Tôi đau đớn thở ra.
Không đợi tôi phản kích, Tần Vi Vi đã bị tiếng bước chân sau lưng tôi làm dời đi sự chú ý.
Chị em tốt của cô ta liên tục cảm thán.
“Vi Vi, cậu có biết anh chàng đẹp trai kia không? Hình như là đang đi thẳng đến đây.”
Tần Vi Vi khẽ nhún vai, ra vẻ bất lực.
“Anh ta theo đuổi mình đã lâu.”
“Gần đây mình đã suy nghĩ có nên cho anh ta cơ hội hay không.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tôi nhịn đau chân, vịn cửa vội vàng rời đi.
Không dám quay đầu lại một lần.
Nhưng tiếng đối thoại của mấy người vẫn quanh quẩn bên tai.
“Anh đẹp trai, tôi có một nghi vấn, anh không cần để ý……”
“Anh nhìn thế nào thì cũng là quần áo không chỉnh tề, so với người phụ nữ vừa rồi có chút hợp nhau đó.”
Giọng Phó Thời Uyên quá thấp, tôi không nghe rõ.
Sau đó lại là giọng nói của người phụ nữ kia.
“A a trách không được, suốt một đêm làm việc, không có thời gian để ý chính mình là bình thường!”
Tôi chớp chớp đôi mắt khô khốc, hé ra một nụ cười nhẹ nhàng.
May mắn vừa rồi chủ động vạch rõ giới hạn với Phó Thời Uyên.
Rõ ràng rồi.
Hắn cũng hoàn toàn không muốn dính dáng đến tôi.
Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
👉 https://zalo.me/g/oegfon933