Sự Trừng Phạt Của Anh Trai Kế
Chương 2
07
Sau ngày đó, Phó Thời Uyên gọi điện thoại cho tôi.
Tôi theo bản năng trốn tránh, trực tiếp cúp máy rồi cho vào danh sách đen.
Đề phòng là trên hết, thậm chí lập tức đổi số điện thoại di động.
Nhưng ba ngày sau, tôi vẫn gặp được hắn.
Là…… ở nhà tôi……
Đối tượng tái hôn của ba tôi – – Dì Hướng chuyển đến ở cùng chúng tôi.
Đi theo bà ấy còn có Phó Thời Uyên.
Dì Hướng dịu dàng vỗ vỗ tay tôi, giới thiệu Phó Thời Uyên với tôi.
“Ninh Ninh, trước đây chưa từng nhắc tới với con, đây là con trai dì Phó Thời Uyên, con gọi nó là anh trai cũng được.”
“Anh trai vừa về nước không lâu, phòng ở còn chưa sửa sang xong, Ninh Ninh con xem, có thể cho thằng bé ở đây một thời gian ngắn không?”
Tôi rất muốn nói… hắn giàu như vậy, không thể thuê phòng sao???
Nhưng đối diện với ánh mắt ôn hòa thỉnh cầu của dì, lời từ chối liền nghẹn lại ở cổ họng.
Biến thành: “Dì Hướng, không thành vấn đề.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn Phó Thời Uyên.
Giọng điệu nghe rất cứng nhắc.
“…… Anh….. Không cần khách sáo với em……”
Phó Thời Uyên cười nhạo không rõ ý tứ.
Cũng không có nói tiếp.
08
Cả ngày, vẻ mặt Phó Thời Uyên vẫn như thường.
Tựa hồ đã sớm quên chuyện ba ngày trước.
Cho đến bữa tối, ba đột nhiên mở miệng hỏi tôi.
“Ninh Ninh, ngày mai có thời gian không?”
“Con trai của chú Lê cũng bằng tuổi con, cũng đang học năm ba đại học. Nó đã xem ảnh của con, muốn hẹn gặp con một lần, con thấy thế nào?”
Trưởng bối vô cùng trắng trợn giới thiệu xem mắt.
Tôi rầu rĩ chọc cơm trong bát, đang rối rắm không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Thời Uyên bỗng nhiên lên tiếng: “Em ấy không có thời gian.”
Tiếp theo hắn không nhanh không chậm giải thích với hai vị trưởng bối:
“Em gái nói tối nay nhờ con giúp em ấy sửa luận văn.”
Hắn chậm rãi liếc mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Có thể sẽ xong rất muộn.”
Ba tôi không nghĩ nhiều.
Gật gật đầu: “Được, vậy hẹn ngày khác.”
Tôi cả kinh đến nỗi đũa đều rơi trên bàn.
Ba nhìn tôi, tiếp lời hỏi: “Làm sao vậy Ninh Ninh?”
Phó Thời Uyên dáng vẻ thành thạo.
Dưới ánh mắt hoài nghi của ba và dì Hướng, tôi gật đầu, trả lời từng câu từng chữ:
“Anh trai….. Nói đúng……”
09
Tôi đợi đến 11 giờ tối, Phó Thời Uyên cũng không tới.
Không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cầm váy ngủ đi vào phòng tắm.
Khi sấy khô tóc từ phòng tắm đi ra, cửa phòng bị gõ vang.
Là người không muốn gặp nhất.
Tôi mở cửa ra một khe nhỏ, khách khí nở nụ cười với Phó Thời Uyên.
“Anh, đêm nay quá muộn rồi.”
“Luận văn ngày mai sửa cũng được.”
Hắn mỉm cười một tiếng, âm lượng không có ý đè thấp.
“Mạnh Ninh, đừng giả vờ với tôi.”
“Hoặc là cho tôi đi vào, hoặc là chúng ta ở chỗ này tính toán rõ ràng.”
“Tôi không ngại để cho hai người họ biết được là tôi bị cô chơi đùa đâu.”
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn người đàn ông này.
Phòng của ba cũng ở tầng hai, hơn nữa cách nhau không xa.
Tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động từ phòng ông ấy.
Không hề do dự, mở cửa kéo Phó Thời Uyên vào.
Một giây sau, tiếng bước chân quen thuộc của ba liền truyền ra.
Trong mắt Phó Thời Uyên mang theo sự tức giận mơ hồ.
Một tay ôm tôi ngồi trên bàn, nghiêng người hôn tôi.
“Ưm……”
Một nụ hôn cực kỳ chiếm hữu, không cho tôi bất cứ đường sống nào.
Ba tôi dừng lại trước cửa phòng tôi.
“Ninh Ninh, ngủ chưa?”
Tôi bất đắc dĩ cắn Phó Thời Uyên một cái, hắn mới buông tha cho tôi.
“Sao… sao vậy ba?”
Tôi cố gắng hít thở sâu, tinh thần căng thẳng đến cực hạn.
Nhưng Phó Thời Uyên đã cởi cà vạt, từng vòng từng vòng quấn quanh tay tôi.
Tư thế thanh thản.
Nụ hôn trượt từ trán đến chóp mũi tôi.
Người làm loạn lại hoàn toàn không quan tâm bên ngoài có người hay không.
Thanh âm thấp giọng, khàn khàn.
“Em gái, yếu đuối là có ý gì?”
“Hai giờ cũng gọi là yếu đuối, vậy hôm nay anh trai phục vụ em gấp đôi vậy.”
Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của ba.
“Không ngủ sao, ba có thể vào không?”
Tôi giữ chặt tay Phó Thời Uyên, vội vàng nói vài tiếng về phía cửa:
“Đừng!”
“Ba ba chờ một chút!”
Tôi giơ tay đẩy lồng ngực Phó Thời Uyên đang tới gần.
“Anh… anh có thể để tôi nói chuyện trước được không…”
Phó Thời Uyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi cổ tôi, vẻ mặt giễu cợt nhếch môi.
“Hôm đó cô có cho tôi thời gian để nói không?”
Trong mắt hắn có lửa giận, như lập tức muốn cháy đến trên người tôi.
Ba vẫn đang chờ ở cửa, tôi đành phải thỏa hiệp.
Dụ dỗ Phó Thời Uyên trước.
“Chờ ba tôi đi rồi, tôi sẽ nghe anh một lần nữa được không?”
“Lần này tôi nhất định sẽ nghiêm túc nghe!”
Tôi trịnh trọng cam đoan với hắn.
Phó Thời Uyên vẫn thản nhiên đáp lại.
Hai tay chống ở trên bàn, vây tôi ở trước người hắn, hơi cụp mắt liếc tôi.
“Hôn tôi.”
Đây là điều kiện hắn nhượng bộ.
Ba ở cửa lại thúc giục gọi tên tôi một tiếng.
Tôi khẩn cầu nhìn Phó Thời Uyên.
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, tôi không còn cách nào khác.
Ngẩng đầu chạm nhẹ lên môi hắn.
Phó Thời Uyên hôn theo khẽ cắn đầu lưỡi tôi rồi mới buông tha cho tôi.
10
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra một khe nhỏ.
Chỉ thò đầu ra.
“Tìm con có chuyện gì sao, ba?”
Ba tôi thở dài, thấm thía nói:
“Hôm nay ba đã nhìn ra con và Thời Uyên nói buổi tối muốn sửa luận văn là nói dối.”
“Vậy tại sao đến bây giờ nó lại không tới tìm con?”
Nghe đến tên Phó Thời Uyên tôi vô cùng nhạy cảm.
Trong lòng căng thẳng.
Ba tôi dùng giọng điệu nhấn mạnh, tiếp tục hỏi:
“Ninh Ninh, có phải con không muốn đi xem mắt không?”
Phó Thời Uyên dường như hết kiên nhẫn, lúc tôi nói chuyện với ba đã đi ra sau cửa.
Tay nắm lấy thắt lưng của tôi, hôn nhẹ lên vai tôi.
Dùng giọng nói vô cùng thấp vô cùng sâu kín nói:
“Nói.”
“Không phải đang hỏi em có muốn xem mắt không hay sao, em gái?”
Lúc này tôi khẩn trương đến tư duy hỗn loạn, động cũng không dám động.
Dù sao ba và Phó Thời Uyên chỉ cách nhau một cánh cửa.
Bây giờ ông ấy chỉ cần đẩy cửa về phía trước một chút là có thể nhìn thấy người đàn ông đang hôn vai tôi.
Tôi giả bộ trấn an.
Chỉ muốn lừa gạt ba nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, liền tùy tiện nói cho có lệ:
“Con cũng có thể mà ba.”
Một giây sau, Phó Thời Uyên cắn vai tôi.
Tôi nhịn không được hừ ra tiếng.
Ba tôi dường như không chú ý tới sự bất thường chỉ nói.
“Vậy là tốt rồi.”
“Ba cũng sẽ nghiêm túc chọn đối tượng cho con.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, ba tôi rốt cuộc trở về phòng.
11
Khi cửa đóng lại, Phó Thời Uyên liền trở tay đè tôi lên cửa.
Hai tay ấn vai tôi, sức lực không tính là nhẹ.
Bên môi hắn vẫn mỉm cười, nhưng áp suất xung quanh càng ngày càng thấp.
“Mới vừa đem lần đầu cho tôi, liền muốn cùng người khác thân mật rồi sao?”
“Tôi đối với cô mà nói là có thể buộc tội cô vô trách nhiệm, đúng không?”
Vừa dứt lời chuông điện thoại di động của hắn vang lên.
Lúc Phó Thời Uyên nghe điện thoại, suy nghĩ của tôi đang bay loạn.
Đây coi như là thổ lộ trá hình sao……
Tôi cúi đầu luống cuống siết chặt mép váy.
Phó Thời Uyên kết thúc cuộc gọi, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua.
Trước khi hắn mở miệng, tôi còn chưa suy nghĩ rõ ràng đã thốt ra:
“Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!”
Phó Thời Uyên dường như được thái độ tích cực của tôi trấn an, sự lạnh lẽo trong mắt dịu đi một chút.
Hắn vừa định nói gì đó, di động lại vang lên.
Hắn nhìn màn hình, khẽ nhéo vành tai tôi, thấp giọng dặn dò:
“Hiện tại tôi có cuộc họp khẩn cấp, xử lý xong trở về tìm cô, hửm?”
Tôi gật đầu, vành tai dưới đầu ngón tay hắn đỏ bừng không thôi.
Phó Thời Uyên khẽ hôn lên trán tôi, giọng nói dịu dàng nâng cao bầu không khí kiều diễm trong phòng.
“Thật ngoan.”
12
Mãi cho đến sáng hôm sau, Phó Thời Uyên vẫn còn ở công ty chưa về.
Ba thấy tôi dậy sớm như vậy, phát hiện tôi không thức khuya.
Vẫn sắp xếp cho tôi xem mắt với con trai chú Lê.
Vốn tôi định đến nhà hàng sẽ nói với đối phương chuyện tôi có bạn trai, sau đó rời đi.
Nhưng khi đẩy cửa phòng ra, tôi mới phát hiện, trong phòng không chỉ có đối tượng xem mắt của tôi.
Còn có……
Phó Thời Uyên khí chất âm trầm như Tu La.
Hắn bắt chéo chân, đầu ngón tay gõ đầu gối.
Đối diện với ánh mắt của tôi, hắn chậm rãi mím môi dưới.
“Em gái, lại đây gặp bạn trai em.”
Người đàn ông đối diện ngượng ngùng gãi đầu.
“Còn chưa phải là bạn trai đâu…… Chúng tôi cũng mới gặp lần đầu tiên.”
Phó Thời Uyên cười cười, cũng không đáp lại lời hắn.
Tôi bước đi với những bước chân cứng nhắc, mỗi bước đều khó khăn.
“Anh……”
Phó Thời Uyên không đáp lời, nụ cười bên môi không hề dừng lại.
Nhưng tôi lại càng cảm thấy, tôi xong rồi.
Chỉ có thể kiên trì ngồi bên cạnh Phó Thời Uyên, nghe người đối diện mỉm cười tự giới thiệu, bỗng nhiên bất thình lình hỏi:
“Mạnh Ninh, anh có thể liều lĩnh hỏi một chút được không, em đã từng yêu đương bao giờ chưa?”
“Hoặc là… Anh đổi cách hỏi khác, em còn lần đầu tiên không?”
Tôi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.
Người đàn ông ngoài miệng nói liều lĩnh nhưng vẻ mặt không hề có ý xin lỗi.
Phó Thời Uyên vẫn trầm mặc, lần đầu tiên xen vào.
Quan sát hắn, hỏi ngược lại: “Của anh vẫn còn sao?”
Vị Lê công tử này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, Phó tổng.”
“Tôi chỉ có một điều kiện chính là hy vọng một nửa kia của tôi đủ sạch sẽ.”
Phó Thời Uyên cũng lễ phép mà không ném đũa.
Rất nể mặt vị Lê công tử này.
Hắn nhẹ nhàng nói:
“Em gái tôi cũng chỉ có một điều kiện.”
“Hy vọng tìm người mà không phải chó.”
“Thật xin lỗi anh không đủ điều kiện, đi thong thả không tiễn.”
Sắc mặt người kia xanh mét, nhưng không dám chọc Phó Thời Uyên, đành phải nhịn tức rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu giơ ngón tay cái lên với Phó Thời Uyên.
Cười híp mắt tán dương hắn: “Anh thật sự là rất biết ăn nói!”
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn không đáp lại lời của tôi mà là dùng ánh mắt so với vừa rồi càng âm u nhìn tôi.
“Bây giờ.”
Hắn dịu dàng tuyên án: “Đến lúc chúng ta tính sổ rồi, bảo bối.”