Ta Bị Thứ Muội Trà Xanh Và Vị Hôn Phu Hại Chết
Chương 1
1.
“Tỷ tỷ, thứ gì muội thích sẽ là của muội. Đời này tỷ không bao giờ có thể cướp được.”
Thứ muội Trình Uyển Nguyệt, khinh thường cười với ta, sau đó quay người nhảy xuống sông.
Ồ.
Gan thật.
Còn dám nhảy xuống sông vào mùa đông.
Ta còn chưa kịp thở dài vì xúc động thì Thẩm Khương, vị hôn phu của ta đã vội chạy tới lao xuống sông.
Thẩm Khương bơi rất giỏi và không lâu sau đã cứu được Trình Uyển Nguyệt.
Trình Uyển Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Thẩm Khương, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ: “Tỷ, muội không trách tỷ.”
Ta: “?”
“Nếu đầu óc cô không tốt thì có thể đi gặp đại phu.” Ta trả lời với vẻ mặt không nói nên lời.
Trình Uyển Nguyệt mím môi oan ức, trong mắt rưng rưng, trông thật đáng thương.
Ta không nuốt nổi cảnh này, nhưng một số người thì có.
Thẩm Khương nhìn ta với vẻ mặt thất vọng: “Trình Vãn Thanh, sao tâm địa cô có thể độc ác đến mức không chịu cứu chính em gái mình!”
Ta: “?”
Ta giúp được gì?
Trình Uyển Nguyệt vừa rơi xuống nước, Thẩm Khương đã tới.
Hơn nữa, ta không biết bơi, nhảy xuống rồi cùng Trình Uyển Nguyệt kêu cứu mạng sao?
Ta cảm thấy Thẩm Khương rất vô lý. Hắn nghe ta nói xong liền cảm thấy ta không thể nói lý.
“Trình Vãn Thanh, ta thật không ngờ cô lại là người như vậy!” Thẩm Khương vẻ mặt đau lòng.
Trình Uyển Nguyệt ho mấy tiếng, ra vẻ rộng lượng trả lời: “Thẩm ca, muội biết tỷ tỷ chưa bao giờ thích muội. Đây là lỗi của muội. Mọi chuyện đều là lỗi của Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt đáng bị như vậy.”
Ta thực sự muốn trợn mắt.
Đây chẳng phải là tự bản thân cô ta tự làm sao?
Nhưng Thẩm Khương nghe được lời này, lại cảm thấy vô cùng đau lòng: “A Nguyệt, ta nhất định sẽ thay muội làm chủ chuyện này.”
Lần này ta thực sự đã trợn mắt.
“Thẩm Khương, ngươi nên hiểu rõ tình huống. Ta mới là hôn thê của ngươi, ngươi muốn vì ai quyết định?”
Tuy ta không thích Thẩm Khương, nhưng hắn là hôn phu của ta, chẳng lẽ muốn ta mất mặt sao?
Ta đang định nói, tại sao chúng ta không hủy hôn trước và ta sẽ không ngăn cản bọn họ đến với nhau, nhưng Trình Uyển Nguyệt đã cướp lời.
“Tỷ tỷ, muội thực sự không có ý tranh giành Thẩm ca ca với tỷ. Muội… muội thích Thẩm ca, nhưng sẽ không tranh giành. Thật đấy, tỷ tỷ, tỷ phải tin muội.”
Thẩm Khương: “Đủ rồi! Trình Vãn Thanh, lần này cô sai rồi, xin lỗi A Nguyệt đi.”
Ta: “?”
Có bệnh à?
Thẩm Khương bệnh thật rồi, bệnh nặng rồi.
Sau khi nghe điều ta nói, hắn tức giận và nói: “Vì cô không chịu xin lỗi nên cô đáng bị đối xử như cách cô đã làm với người khác.”
Nói xong, hắn ta đá thẳng ta xuống sông.
Ta: “?”
“Trình Vãn Thanh, nghĩ kỹ đi.” Thẩm Khương quăng lại một câu rồi bỏ đi.
Và ta không kịp phản ứng gì cả.
Ta không biết bơi!
Lúc này ta không muốn quan tâm đến việc Thẩm Khương có đầu óc hay không, bản năng của ta là phải cầu cứu.
Nhưng Thẩm Khương ôm Trình Uyển Nguyệt bỏ đi không thương tiếc. Giờ phút này xung quanh lại không có ai, hắn cũng không lo lắng ta sẽ bị chết đuối.
Cả đời này ta chưa từng im lặng như vậy.
Ta trăm triệu lần không nghĩ tới, ở tuổi thanh xuân tốt đẹp của mình, ta lại chết đuối…
Quan trọng hơn, ta đã chết, nhưng dường như không chết.
2.
Ta thấy xác mình đang dần chìm xuống đáy sông.
Về phần ta, trong trạng thái linh hồn, ta từ từ nổi lên và lơ lửng trên mặt nước.
Có phải ta… đang biến thành ma không?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu thì ta nhìn thấy một vầng sáng rực rỡ ở phía chân trời, và một cô nương mặc trang phục sặc sỡ đi tới.
“Trời ơi, tiên nữ.” Ta nói với vẻ xúc động.
Tiên nữ đáp xuống trước mặt ta và loạng choạng khi nghe những lời của ta.
“Tiểu tiên nữ, cô không sao chứ?” Ta vội vàng đi tới đỡ cô ấy.
Tiên nữ vội vàng đứng dậy, cúi chào ta một cách kính cẩn và nói: “Cung nghênh tiên quân trở về.”
Ta sửng sốt một chút, chỉ vào chính mình: “Ta? Tiên quân?”
Tiên nữ gật đầu giải thích: “Tiên quân tu hành có trở ngại, cho nên hạ phàm lịch kiếp. Kiếp này là kiếp cuối cùng. Thẩm Khương là tình kiếp của tiên quân. Hiện tại, tình kiếp đã phá, tiên quân đã cắt đứt tình yêu nên người có thể phi thăng trở về tiên giới.”
“Thẩm Khương là tình kiếp của ta?” Sắc mặt ta trông cực kỳ khó coi.
Ta bị mù bao lâu?
Tiên nữ liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tiên quân trở về tiên giới sẽ lấy lại toàn bộ ký ức, lúc đó sẽ hiểu.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Tiên nữ lại nói: “Kính xin tiên quân cùng tiểu tiên hồi tiên giới.”
“Đợi đã.” Ta nói.
Tiên nữ bối rối hỏi ta: “Tiên quân còn có chuyện gì?”
“Ta phải báo thù.” Ta trả lời.
Thẩm Khương và Trình Uyển Nguyệt, đôi cẩu nam nữ này đã khiến ta mất mạng, không dạy cho bọn họ một bài học sao ta chịu được.
Tiên nữ sửng sốt một lát, sau đó vội vàng khuyên nhủ: “Tiên quân không thể. Đoạn tuyệt tình ái, vứt bỏ thất tình lục dục, trong đó bao gồm cả hận thù. Tiên quân không được làm tổn hại đến công đức của chính mình.”
Ta trợn mắt.
“Có nghĩa là ta bị bắt nạt nhưng không thể trả thù? Vậy ta làm tiên quân làm gì?”
Tiên nữ bị hoảng hồn trước lời nói thẳng thắn của ta.
Không đợi cô ấy trả lời, ở bờ sông cách đó không xa có động tĩnh xảy ra.
Ta ngước mắt lên và nhìn qua.
Là người của Trình Phủ.
Mẫu thân ta đi phía trước, khóc bù lu bù loa, theo sau là một đám đông mấy gã sai vặt.
Sau khi tới sông, họ bắt đầu lần lượt xuống nước, không bao lâu sau thi thể của ta đã được vớt lên.
Mẫu thân ôm xác ta khóc không kìm được: “Con ơi, sao con lại bỏ mẫu thân mà đi? Ai độc ác đến nỗi cướp đi mạng sống của con mẫu thân?”
Vừa nghe lời này, ta đã biết mẫu thân ta có lẽ đã không biết về “việc tốt” mà Thẩm Khương đã làm.
Ta đang nghĩ cách nói cho mẫu thân biết sự thật về vụ giết người thì Thẩm Khương vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy xác ta, hắn chợt giật mình.
“Làm sao… Trình Vãn Thanh chết như thế nào?”
Mẫu thân ta kêu lên: “Thẩm Khương, con phải giúp mẫu thân tìm ra kẻ sát hại Vãn Thanh!”
Thẩm Khương đứng ở nơi đó không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Tiên nữ nói với ta: “Trên mệnh thư của tiên quân có viết, người Thẩm Khương yêu sâu đậm chính là tiên quân, nhưng Trình Uyển Nguyệt nhảy ra cản trở. Thẩm Khương hiểu lầm tiên quân và cái chết của tiên quân cũng là Thẩm Khương lầm tin lời Trình Uyển Nguyệt rằng tiên quân biết bơi.”
Ta im lặng hồi lâu sau khi nghe xong.
Có quá nhiều sai sót mà ta không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Khương thích ta?
Còn có hiểu lầm gì nữa không? Não có bị lừa đá không?
Ta hỏi tiên nữ: “Đoạn sau thế nào? Hai người bọn họ có gặp báo ứng gì không?”
Tiên nữ im lặng, có vẻ như đang do dự không muốn nói.
Ta biết ngay rằng có điều gì đó không ổn.
“Nói.” Ta lạnh lùng nhìn cô ấy.
Có lẽ là bởi vì thân phận của ta quả thực có chút lợi hại, tiên nữ nghe giọng lạnh lùng của ta liền cúi đầu giải thích mọi chuyện.
“Sau cái chết của tiên quân, Thẩm Khương trầm mê một thời gian dài. Trình Uyển Nguyệt an ủi Thẩm Khương, động viên Thẩm Khương đi ra ngoài. Thời gian trôi qua, Thẩm Khương đã bị Trình Uyển Nguyệt làm cảm động, vượt qua nỗi buồn. Sau cái chết của tiên quân, hắn được phong hầu bái tướng, thành thân với Trình Uyển Nguyệt.”
Ta: “?”
Cái chết của ta trở nên vô nghĩa vậy sao?
Ta đã bắt đầu xắn tay áo lên.
“Không ai có thể ngăn cản ta! Ta sẽ giết cặp đôi này!”
Sắc mặt tiên nữ lập tức sợ hãi thay đổi: “Tiên quân, không được đâu!”