Ta Bị Thứ Muội Trà Xanh Và Vị Hôn Phu Hại Chết
Chương 2
3.
Mặc dù ta là tiên quân, nhưng bây giờ ta là một tiên quân không có trí nhớ, cũng chẳng có tiên pháp.
Ta dễ dàng bị tiên nữ chặn lại.
Tiên nữ tha thiết nói: “Tiên quân không thể giết bọn họ, tiên quân sớm trở về tiên giới quan trọng hơn.”
Vì ta không thể đánh bại cô ấy nên ta sẽ lừa cô ấy.
Không thể không trả thù.
Ta liếc nhìn cô ấy và nói: “Ta sẽ không làm khó bọn họ, nhưng ta không thể rời đi bây giờ. Ta phải từ biệt mẫu thân ta.”
Tiên nữ do dự một chút: “Nhưng…”
“Cái gì? Cô muốn làm chủ thay ta sao?” Ta cố tình lạnh lùng.
Tiên nữ sợ hãi: “Tiểu tiên không dám.”
“Được rồi, đừng lải nhải bên tai ta nữa, ồn ào lắm, ta hứa sẽ không động đến bọn họ. Vài ngày nữa cô có thể quay lại đón ta.” Ta giả vờ không kiên nhẫn.
Tiên nữ còn có chút do dự, nhưng khi ta lạnh lùng liếc nhìn nàng, nàng nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Chậc.
Có vẻ như ta có chút quyền lực ở tiên giới.
Tiên nữ quay lại ba lần rồi mới rời đi.
Khi ta đang nói chuyện với tiểu tiên thì mẫu thân ta, Thẩm Khương và nhóm người hầu đã mang xác ta rời đi.
Và ngay khi tiểu tiên rời đi, ta lập tức bay về nhà mình.
Nếu không giết chết cặp đôi khốn kiếp này, khi trở lại tiên giới ta sẽ để mặt ở đâu?
Ta, Trình Vãn Thanh, không phải là người rộng lượng!
Ta đến gặp phụ thân, mẫu thân trước.
Hai người họ nắm tay nhau và khóc, tiếng khóc của họ gần như khiến ta điếc tai.
Không thể chịu nổi, không thể chịu nổi.
Ta nhanh chóng đổi chỗ và chuẩn bị đi tìm Thẩm Khương.
Thẩm Khương không ở trong phòng mà nửa đêm trèo vào cửa sổ phòng Trình Uyển Nguyệt.
“Trình Vãn Thanh căn bản không biết bơi, phải không?”
Thẩm Khương mặt lạnh lùng hỏi Trình Uyển Nguyệt.
Trình Uyển Nguyệt nằm ở trên giường, dung mạo đẹp đẽ, nghe Thẩm Khương nói, rơi nước mắt không nói nên lời.
“Thẩm ca, huynh đang nghi ngờ muội à? Muội chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn hại đến tính mạng của tỷ tỷ. Huống chi, từ đầu đến cuối, muội chưa bao giờ làm tổn thương tỷ ấy. Uyển Nguyệt cũng rất đau buồn trước cái chết của tỷ tỷ. Thẩm ca bây giờ đến thẩm vấn muội, là muốn muội đi chết sao?”
Trình Uyển Nguyệt nói rất đáng thương, chắc là vì cái chết của ta mà đầu óc Thẩm Khương cuối cùng cũng nhanh nhạy được một lúc.
Hắn không tin ngay lời nói của Trình Uyển Nguyệt, mà nghi ngờ nhìn Trình Uyển Nguyệt: “Tại sao cô không ngăn ta lại khi ta đẩy Trình Vãn Thanh rơi xuống nước?”
“Muội không biết tỷ ấy không biết bơi, hơn nữa xung quanh tỷ ấy luôn có người, sẽ đến cứu tỷ ấy.” Trình Uyển Nguyệt nói xong, cô ta tỏ ra vô cùng oan ức.
“Thẩm ca không tin muội, dù muội có nói cũng không ích gì? Thế thôi, huynh cứ xem như muội đã giết tỷ ấy đi, muội sẽ dùng cái mạng hèn này để trả lại cho tỷ ấy.”
Trình Uyển Nguyệt nói xong liền từ trên giường bò dậy, đâm thẳng vào cây cột trong phòng.
Động tác của Trình Uyển Nguyệt rất nhanh.
Nhưng Thẩm Khương lại đứng ở cột bên cạnh, Trình Uyển Nguyệt muốn đâm vào cột, tất nhiên phải vượt qua Thẩm Khương.
Thẩm Khương thật sự có thể để Trình Uyển Nguyệt tìm chết sao?
Vẻ mặt của hắn thay đổi đáng kể và ngay lập tức muốn ngăn cô ta lại.
Ta sờ cằm suy nghĩ một lúc, dựa theo dấu hiệu này, ta đoán là Trình Uyển Nguyệt trực tiếp nhào vào trong ngực Thẩm Khương.
Chậc chậc chậc chậc.
Trình Uyển Nguyệt tính toán chẳng phải có chút tinh ranh sao?
Đương nhiên, ta không muốn thấy Trình Uyển Nguyệt thành công.
Tiếc là ta mới thành ma nên chưa thành thạo làm ma lắm, lại không có phép thuật nên không làm được gì nhiều.
Ta chỉ thử kéo Thẩm Khương qua một bên.
Không ngờ ta thật sự đã tóm được Thẩm Khương.
Thẩm Khương hiển nhiên là choáng váng.
Hắn sửng sốt đến mức bỏ lỡ việc ngăn cản Trình Uyển Nguyệt
Vì thế…
Khung cảnh chuyển sang cảnh Thẩm Khương bất lực nhìn Trình Uyển Nguyệt đập đầu vào cột.
Trình Uyển Nguyệt diễn xuất thực sự rất tốt, lúc này cô ta đập đầu vào một cây cột, bản thân mơ hồ, không thể tin được nhìn cây cột trước mặt.
Sau đó, cô ta ngã xuống đất với một tiếng “bịch” vang dội.
Trán bị sưng tấy sau khi va vào cột và một vết sưng khác ở phía sau đầu khi chạm đất.
Cái chính là phía trước và phía sau đều bị thương.
Ta im lặng vỗ tay và cổ vũ cho Trình Uyển Nguyệt.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, Trình Uyển Nguyệt ngã xuống ầm ĩ đến mức báo cho những người đang đợi ngoài sân, người giúp việc và bà tử vội vàng chạy vào nhìn thấy Trình Uyển Nguyệt trong bộ đồ ngủ đang bất tỉnh trên mặt đất, còn Thẩm Khương thì đứng bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác.
Mọi người đều im lặng.
Toi rồi!
Xác của đại tiểu thư còn chưa lạnh, vị hôn phu của đại tiểu thư lại cùng nhị tiểu thư ở cùng nhau.
4.
Nửa đêm, Trình gia đèn đuối sáng trưng.
Sau khi đâm đầu vào cột, Trình Uyển Nguyệt không chết, nhưng đó là một cú đụng đầu rất nghiêm trọng.
Phụ thân ta nhìn Trình Uyển Nguyệt, có chút đau lòng: “Đi tìm đại phu cho Nhị tiểu thư trước đã.”
Mẫu thân ta hừ lạnh: “Mời đại phu làm gì, xác con ta còn lạnh, lại dám thông đồng với vị hôn phu của tỷ tỷ. Đôi cẩu nam nữ này nên bị dìm xuống sông!”
Nói xong, mẫu thân ta cầm ấm trà ở một bên đổ thẳng vào mặt Trình Uyển Nguyệt, bất kể nóng hay lạnh, khiến Trình Uyển Nguyệt bất tỉnh bị dội nước làm cho tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, cô ta vẫn còn có chút bối rối, nhìn thấy một đám người đang đứng trong phòng, sắc mặt cô ta thay đổi rõ rệt, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại và giả vờ đau khổ.
“Phụ thân, mẫu thân, con bị sao vậy?”
Mẫu thân ta cười lạnh: “Cái gì cũng không biết, chẳng lẽ là Thẩm Khương chính mình bò qua cửa sổ phòng ngươi, muốn thừa dịp ngươi ngủ mà ra tay?”
Thẩm Khương cũng không hiểu tại sao sự việc lại phát triển đến mức này.
Nhưng nghe lời mẫu thân ta, hắn liền vội vàng nói: “Cháu cùng Trình Uyển Nguyệt không có quan hệ gì.”
Mẫu thân ta trợn mắt: “Không có gì, sao cháu không trèo qua cửa sổ phòng ta đi?”
Trình Uyển Nguyệt vội vàng nói: “Con và Thẩm ca có chút hiểu lầm, không có tư tình, xin phụ thân và mẫu thân minh giám.”
Mẫu thân ta cười lớn: “Tối đêm hai đứa ở với nhau mà lại nói với mẫu thân là không có tư tình gì? Nếu bắt được hai người các ngươi nằm ở trên giường, ngươi còn có thể nói với ta hai người các ngươi đang nghiên cứu sinh mệnh hài hòa hả?”
Trình Uyển Nguyệt: “…”
Ta thực sự muốn dành cho mẫu thân ta một tràng pháo tay.
“Phu nhân à.” Phụ thân ta kéo tay áo mẫu thân ta nhằm ngăn bà lại.
Mẫu thân ta lúc này tức giận: “Cút đi, Vãn Thanh của ta xảy ra chuyện thì các ngươi đừng ai được yên ổn.”
Trình Uyển Nguyệt khóc lớn: “Mẫu thân, chuyện của tỷ tỷ thật sự không liên quan gì con.”
Thẩm Khương nghe vậy, cau mày nói: “Thật sự không liên quan tới cô sao?”
Trình Uyển Nguyệt kêu lên: “Thẩm ca, ngươi thật sự muốn ta chết để chứng minh sao?”
Thẩm Khương có lẽ là nhớ lại Trình Uyển Nguyệt đâm đầu vào cột, trong lòng có chút xúc động.
Mẫu thân ta trực tiếp hơn.
“Tốt nhất là ngươi nên chết rồi hãy nói chuyện.”
Trình Uyển Nguyệt cắn môi khóc nói: “Nếu mẫu thân không tin con, con chỉ cần chết là được!”
Nói xong, Trình Uyển Nguyệt đứng dậy từ trên mặt đất, chuẩn bị đập vào cây cột.
Người hầu theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng vừa động chân, liền vang lên giọng nói lạnh lùng của mẫu thân ta: “Người ta một lòng muốn chết, các ngươi cứu làm gì?”
Đám người hầu nghe vậy, đều không dám động đậy.
Mẫu thân ta nói tiếp: “Này, đụng không chết được thì đụng thêm mấy vài nữa, nếu không ta cho ngươi thuốc độc hoặc một mảnh lụa trắng, ngươi muốn chết quá, ta phải thỏa mãn ngươi phải không?”
Trình Uyển Nguyệt đã lao tới cây cột, dù có va chạm hay không, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đập mạnh một cái rồi ngất đi tại chỗ.
Mẫu thân ta vốn muốn giội nước cô ta, nhưng Thẩm Khương đột nhiên nói: “Đủ rồi, Trình phu nhân muốn bức chết Nhị tiểu thư sao?”
Mẫu thân ta nói: “Thẩm Khương, thân phận của cháu tôn quý, ta không có biện pháp gì với cháu. Nhưng tốt nhất là đừng để ta phát hiện cháu có liên quan đến cái chết của Vãn Thanh, nếu không, ta có chết cũng phải giết cháu.”
Nói xong mẫu thân ta phẩy tay áo, gọn gàng rời đi.
Thẩm Khương vẻ mặt thâm trầm liếc nhìn Trình Uyển Nguyệt đang bất tỉnh, sau đó xoay người rời đi.
Tình huống đại khái chính là vậy.
Ta đã chết.
Trình Uyển Nguyệt giở trò quỷ, Thẩm Khương động thủ.
Mẫu thân ta không có bằng chứng.
Thẩm Khương đã tin phân nửa là Trình Uyển Nguyệt lấy cái chết làm minh chứng.
Ta sờ cằm và bắt đầu nghĩ cách thực hiện kế hoạch trả thù của mình.