Ta Bị Thứ Muội Trà Xanh Và Vị Hôn Phu Hại Chết
Chương 3
Nếu đúng như vậy…
Ta nhiệt tình nắm tay Đàm Nguyên Thấm: “Tỷ tỷ! Tỷ muội chúng ta hợp sức giúp nhau đi nha.”
Đàm Nguyên Thấm bối rối trước sự nhiệt tình đột ngột của ta, dù sao trước đây mối quan hệ của chúng ta thực ra chỉ ở mức bình thường.
Nhưng…
“Được.” Đàm Nguyên Thấm đơn giản đồng ý, không chút do dự.
6.
Việc hợp tác của ta với Đàm Nguyên Thấm rất đơn giản.
Tỷ ấy dạy ta bùa chú, và sau khi học được chúng, ta đã giúp tỷ ấy trả thù.
Đàm Nguyên Thấm có rất nhiều oán hận, sau khi chết liền biến thành quỷ. Trong khi ta thì oán khí không đủ, chỉ có thể ở giai đoạn sau bù đắp.
Sau khi Đàm Nguyên Thấm dạy ta một số kỹ thuật đơn giản, tỷ ấy vỗ vai ta và nói: “Vãn Thanh, ta không ngờ rằng muội tài giỏi đến thế. Chỉ trong ba ngày, muội đã thành thạo nhanh như vậy!”
Ta cười “ha ha”: “Tỷ tỷ Nguyên Thấm, chúng ta có thể đi xa hơn rồi.”
Không biết quỷ tu là như thế nào, nhưng ta đoán bởi vì vốn là thần tiên nên thân thể ta có nền tảng tốt, nói đến tu luyện thì quả thực khá tốt, nhưng khẳng định không phải quá giỏi như Đàm Nguyên Thấm nói.
Sau khi bị ta vạch trần, Đàm Nguyên Thấm cũng rất bình tĩnh.
Lời nàng nói rất có lý, có cơ sở: “Tuy muội mới học ba ngày, nhưng đối thủ của muội đều là phàm nhân bình thường. Sợ cái gì? Nhất định phải báo thù càng sớm càng tốt, Vãn Thanh.”
Ta đồng ý với điều này.
Dù sao còn có tiểu tiên nữ sắp đến thúc giục ta.
Nhắc đến tiểu tiên nữ, ta mỉm cười với Đàm Nguyên Thấm, dùng giọng điệu dịu dàng nhất: “Nguyên Thấm tỷ tỷ.”
Đàm Nguyên Thấm loạng choạng, trong nháy mắt bay cách ta thật xa: “Tỷ không biết, tỷ không giúp được, đừng tìm tỷ.”
Ta: “…”
Ta bất lực: “Là chuyện chúng ta báo thù…”
Ta chưa kịp nói xong, Đàm Nguyên Thấm lập tức quay lại ngay.
“Nói đi.” Đàm Nguyên Thấm vẻ mặt nghiêm túc.
Ta vẫy vẫy tay chào tỷ ấy, Đàm Nguyên Thấm lập tức bay tới.
Ta nói điều này điều nọ với tỷ ấy, Đàm Nguyên Thấm có vẻ khiếp sợ, không nói nên lời, lắc đầu một lúc, cuối cùng mới gật đầu với vẻ mặt cam chịu.
“Trình Vãn Thanh, nhớ kỹ, ngươi nhất định phải báo thù cho tỷ!”
Ta gật đầu với tỷ ấy bằng vẻ mặt trang trọng: “Yên tâm!”
7.
Vào ngày thứ năm sau khi ta chết, tiểu tiên nữ lại đến gặp ta.
Tiên nữ vẫn thành khẩn nói: “Tiên quân, nếu người ở phàm trần quá lâu, thân thể sẽ bị tổn hại. Tốt nhất là tiên quân nên đi theo tiểu tiên và sớm trở về thiên giới. ”
Lần này ta gật đầu với cô ấy: “Có lý đấy, nhưng trước khi đi, ta phải gặp một người bạn cũ.”
Tiên nữ vô cùng vui mừng khi thấy ta đồng ý.
Chỉ là gặp lại bạn cũ thôi, không sao đâu, tiên nữ vui vẻ theo ta đến nghĩa địa tập thể mà không hề để ý có chuyện gì.
Khi đến khu mộ tập thể, tiên nữ vẫn có chút bối rối: “Tiên quân, bạn cũ của người có ở đây không?”
Ta nói với vẻ mặt đầy cảm xúc: “Ừ, nhìn này, cô không thấy à?”
Trước khi tiên nữ kịp phản ứng, Đàm Nguyên Thấm đã lao ra và nhốt tiểu tiên nữ trong trận pháp.
Tiên nữ này ở trong tiên giới hẳn là không có năng lực lắm, mặc dù là tiên nữ, nhưng pháp thuật cũng ở mức trung bình. Đàm Nguyên Thấm dù sao cũng là một ác quỷ, tỷ ấy đã chuẩn bị từ trước, tiên nữ lập tức bị Đàm Nguyên Thấm gài bẫy.
“Tiên quân?” Tiên nữ vẻ mặt kinh hãi, bắt đầu phản kháng.
Đàm Nguyên Thấm nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Nàng dù sao cũng là tiên nữ, ta không thể nhốt nàng lâu, nhiều nhất chỉ có một canh giờ. Trình Vãn Thanh, nhớ kỹ lời muội đã hứa!”
“Một canh giờ là đủ rồi.”
Ta bỏ lại những lời này và lập tức bay đi.
Nếu không có năng lực thì chỉ có thể cố gắng từ từ tìm hiểu, còn bây giờ đã có năng lực nên xin lỗi, ta là người thích giải quyết một lần gọn gàng.
Ta bay đến Thẩm gia trước.
Thẩm Khương mặc dù bị Trình Uyển Nguyệt lợi dụng, nhưng hắn chính là người đá ta xuống nước, cho nên hắn là mục tiêu đầu tiên của ta.
Theo kế hoạch của ta, trước tiên ta sẽ đến Thẩm gia để giết Thẩm Khương, sau đó đến nhà chồng Đàm Nguyên Thấm để giết họ, cuối cùng trở về nhà ta để giết Trình Uyển Nguyệt. Nếu có nhiều thời gian hơn, ta sẽ nói lời tạm biệt với mẫu thân.”
Bất quá, Trình Uyển Nguyệt thật sự là quá suy nghĩ cho ta.
Cô ta chắc là sợ ta bay tới bay lui không kịp thời gian nên thực tế đã đưa thẳng đến cửa. Hiện tại, cô ta đang ở trong phòng Thẩm Khương, toàn tâm toàn ý với Thẩm Khương.
Khi ta còn sống, Thẩm Khương không hề tỏ ra quan tâm, bây giờ ta đã chết, anh ta bắt đầu có tình cảm sâu đậm với ta.
Mấy ngày nay ta bận tu luyện, không để ý tới bọn họ, gặp lại thì ta thấy Thẩm Khương sa sút hơn nhiều.
Bên trong có một người đang ngồi, phòng nồng nặc mùi rượu.
Về phần Trình Uyển Nguyệt, cô ta vẫn ở bên cạnh Thẩm Khương với vẻ mặt đau khổ, chân thành nói: “Thẩm ca, nếu tỷ tỷ còn sống nhất định không muốn nhìn thấy huynh sa sút như thế này.”
Thẩm Khương cười khổ, đẩy Trình Uyển Nguyệt ra: “Cô biết cái gì? Cút ra ngoài, để cho ta yên.”
Trình Uyển Nguyệt bị đẩy ngã xuống đất, như vô tình, tay cô chạm vào vò rượu, vò rượu rơi xuống vỡ thành từng mảnh, tay Trình Uyển Nguyệt tấn vào mảnh vỡ, máu lập tức đầm đìa.
Cô ta không kêu đau, chỉ rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm Khương: “Thẩm Khương mà ta biết có tinh thần rất hăng hái. Thẩm ca, sao huynh có thể trở nên như thế này?”
Thẩm Khương im lặng, tiếp tục uống rượu.
Thấy vậy, Trình Uyển Nguyệt tiếp tục cố gắng, thấy sự dịu dàng của cô ta vô dụng liền thay đổi giọng điệu, nghiêm nghị hỏi: “Thẩm Khương, tỷ tỷ của muội tốt như vậy, sao có thể thích huynh, một kẻ sa đọa và vô dụng như vậy? Sau khi chết làm sao huynh còn mặt mũi gặp mặt tỷ tỷ của muội?”
Thẩm Khương tựa hồ bị thuyết phục, bình rượu trong tay không rót thêm nữa, cuối cùng bật khóc.
Trình Uyển Nguyệt thở dài, bước tới ôm Thẩm Khương, nhẹ nhàng an ủi: “Thẩm ca, muội biết huynh rất đau buồn trước cái chết của tỷ tỷ, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục bước, tỷ tỷ cũng không muốn thấy huynh sống như thế này, muội sẽ luôn thay mặt tỷ ở bên huynh.”
Thẩm Khương dường như bị thuyết phục, ôm lấy Trình Uyển Nguyệt, khi nhìn thấy bàn tay bị thương của Trình Uyển Nguyệt, hắn tỏ vẻ cảm động: “Tay của muội?”
Trình Uyển Nguyệt mỉm cười ôn hòa duyên dáng: “Chỉ cần Thẩm ca có thể vui vẻ, muội không sao.”
Thẩm Khương vô cùng cảm động.
Và ta thấy ghê tởm.
Hai người muốn sống hay chết, muốn yêu đương thế nào cũng được, nhưng có thể đừng mượn danh nghĩa của ta, được không?
Quên nó đi, tốt nhất các ngươi nên đi chết đi.