Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:10

Ta nhân cơ hội học cách chui qua lỗ chó.

 

Mỗi ngày khi gà gáy, lẻn ngoài, chạy đến Quốc Tử Giám lén phu tử giảng bài.

 

Tứ thư ngũ kinh, lục nghệ của quân tử, chọc mua vui, ba hoa khoác lác.

 

Gặp gì nấy.

 

Từ ban đầu chẳng hiểu gì, đến dần dần cảm thấy thú vị.

 

Cuối cùng lá gan ngày càng lớn, bắt đầu lẻn Tàng Thư Các để sách.

 

Cho đến một ngày, lỡ đụng đổ giá nến, tia lửa bén trang sách.

 

Ta sợ đến ngây .

 

lúc đó, một bàn tay từ phía vươn , dập tắt lửa giúp .

 

"Tiểu nha đầu, cẩn thận kẻo bỏng gương mặt xinh của ngươi bây giờ."

 

Ta cứ ngỡ Tàng Thư Các ai, giọng đột ngột vang lên khiến giật nảy .

 

Ta đầu , thấy một vị phu tử mặc áo đen đang mỉm .

 

Ta cảnh giác lùi về :

 

"Ngươi là ai?"

 

Người đó nhanh chậm đáp:

 

"Ngươi từng giảng bài mà, nhận ?"

 

Ta ngẩn một lát, bất chợt tỉnh ngộ:

 

"Ngươi là Tiết Tụng?"

 

Đại danh của Tiết Tụng, vang dội như sấm bên tai.

 

Hắn là một văn nhân, nhưng đương kim thánh thượng coi như tri kỷ.

 

Được phép tự do hoàng cung, còn ban thánh chỉ: "Khẩu vô già lan, bách vô cấm kỵ (Muốn gì thì , chẳng điều gì cấm kỵ).”

 

, thánh thượng từng đích cắt một miếng thịt nai nướng mời trong một buổi tiệc rượu:

 

"Tiết Tụng , chức quan trong triều tùy ngươi chọn, ngươi triều ."

 

Tiết Tụng chút do dự trả lời:

 

"Thần nhát gan như chuột, dám triều ạ."

 

Thánh thượng cầm d.a.o cắt thịt, tùy ý vung một nhát giữa trung, đùa:

 

"Ai dám bắt nạt ngươi, trẫm sẽ chống lưng cho ngươi."

 

Tiết Tụng ôm bình rượu, say như chếc, chữ chữ :

 

"Vậy thì… thần… … càng… dám. Đế vương vung đao, đao đao thấy m-áu."

 

Nói xong, đặt bình rượu xuống, lăn ngủ.

 

Cả triều văn võ câm như hến, ai dám hó hé một câu nào.

 

Thánh thượng lặng im một lúc, đó bật ha hả:

 

"Cả triều bá quan văn võ, chỉ duy nhất Tiết Tụng mới là tri kỷ của trẫm."

 

Sau đó, Tiết Tụng Quốc Tử Giám phu tử.

 

Ta quả thật từng qua vài buổi giảng của , nhưng lén từ bên ngoài cửa sổ, bao giờ rõ mặt của .

 

Tiết Tụng tiện tay lật lật quyển sách đang :

 

"Tiểu nha đầu, ngươi là con nhà ai ?"

 

Ta im lặng trả lời.

 

Hắn cũng chẳng thèm để tâm:

 

"Nếu ngươi học, thể tiến cử ngươi Quốc Tử Giám."

 

Ánh mắt sáng lên, nhưng chút mất mác.

 

Tiết Tụng thấy thú vị, bèn truy hỏi:

 

"Sao ?"

 

Ta buồn bã đáp:

 

"Ta thể để nhà phát hiện ."

 

Tiết Tụng suy nghĩ một chút:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-3.html.]

 

"À... Thì ..."

 

Ta tưởng sẽ gặng hỏi, ai ngờ chỉ đưa cho một tấm lệnh bài:

 

"Nếu thời gian, cứ đến Tàng Thư Các. Ta nguyện ý dạy ngươi."

 

Từ đó về , mỗi ngày Tiết Tụng đều dành hai canh giờ giảng bài cho .

 

Hắn hỏi tên , chỉ gọi là ‘nhóc con’.

 

Những điều dạy nhiều, rộng.

 

Từ câu "Thiên mệnh chi vị tính, suất tính chi vị đạo, tu đạo chi vị giáo" (bản tính con là do trời định, thuận theo bản tính mà hành động là đạo lý, tu dưỡng đạo lý chính là giáo hóa con ), giảng đến chuyện con trai Thượng Thư Bộ Lại để mắt đến một quả phụ trẻ tuổi, còn mặt dày cướp nàng về nhà.

 

Từ câu "Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần" (đất đai trời đều thuộc về vua, đều là bề của vua), kể đến chuyện nếu khỏi dãy núi Hạ Lan thì đừng tùy tiện hỏi tên khác, vì đó là vùng đất ai quản lý, hỏi tên ai ở đó cũng chẳng khác nào đang hỏi mạng sống của họ.

 

Thỉnh thoảng, cũng lớp của những phu tử khác, khiến Tiết Tụng nổi giận thất khiếu bốc khói:

 

"Có dạy ngươi , ngươi còn cần mấy kẻ đó ba hoa ?"

 

Ta hùng hồn đáp :

 

"Không kén chọn, học chút nào chút .”

 

Những ngày như kéo dài suốt hai năm, cuối cùng Tiết Tùng thể kết thúc việc học.

 

Ta nửa tin nửa ngờ , nghi ngờ tiền đóng học phí nên dạy nữa .

 

Tiết Tụng như thấu suy nghĩ của , liền duỗi tay búng một cái trán :

 

"Cái đầu bé xíu , học bao nhiêu thứ cho đủ? Ngươi ngươi xem, càng nhiều sách, đầu óc càng trở nên hạn hẹp."

 

" là cái đồ nhóc con bụng hẹp hòi."

 

Trên đường về nhà, cứ lặp lặp suy nghĩ về lời .

 

Mải nghĩ ngợi, vô tình đ.â.m sầm đoàn xe nghi trượng của Thái Tử.

 

Thị vệ phản ứng cực nhanh, lập tức rút đao đè xuống đất:

 

"To gan! Điêu dân từ tới dám đụng nghi trượng của Thái Tử?!"

 

lúc đang cấp tốc nghĩ cách ứng phó, ánh mắt vô tình chạm Thái Tử.

 

Hắn sửng sốt một lúc.

 

Sau đó Thái Tử đích bước xuống kiệu, vươn tay về phía :

 

"Có là Lệ Chi ?"

 

Ta lỡ miệng bừa:

 

"Không, là phụ của Thổ Đậu."

 

Khoé mắt Thái Tử giật giật, nhưng vẫn cố nén vẻ ghét bỏ, dịu dàng :

 

"Lệ Chi hoảng sợ . Để giếc tên thị vệ , đòi công bằng cho nhé?"

 

Thị vệ trợn to mắt, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu như điên với và Thái Tử:

 

"Tiểu nhân mắt tròng, cầu xin Thái Tử và Diệp tiểu thư tha mạng!"

 

lúc , như thể sợ thứ vẫn đủ hỗn loạn…

 

Diệp Minh Châu cũng ngang qua nơi .

 

Nàng mặc bộ váy lụa Tứ Xuyên màu xanh biếc mới cắt may, chiếc trâm vàng cài tóc đính một viên hồng ngọc to bằng quả trứng bồ câu. Vừa e lệ ngoái đầu tìm kiếm:

 

"Lan Thảo, xem xem khăn tay của đánh rơi ở ? … Thái Tử điện hạ? Thật là trùng hợp… Lệ Chi! Sao ngươi ở đây?!"

 

Ta lặng lẽ đỡ trán.

 

Lệ Chi , tiêu đời

 

Dĩ nhiên, Diệp Minh Châu tình cờ ngang qua, mà là cố ý tìm cách để gặp Thái Tử cho ‘tình cờ’ nhất.

 

Chuyện , phụ vương chắc chắn .

 

Lần náo loạn như , Thái Tử đành đích đưa và Diệp Minh Châu về phủ.

 

Khi chuyện, phụ vương - luôn coi Diệp Minh Châu là hòn ngọc quý tay - nổi trận lôi đình:

 

"Con gái của bổn vương, thể gả cho Thái Tử?!

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

“Cả đời Diệp Bắc Thần đè đầu cưỡi cổ, lẽ nào con gái cũng con trai kẻ đó chèn ép?!"

 

Lời thì cẩu thả nhưng lý lẽ hề cẩu thả chút nào.

 

Chẳng qua… mấy lời cũng phần bất kính đấy.

 

Loading...