Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:09
"Hơn nữa con bé sợ nhất là gặp những vị võ tướng thô kệch, nhạc phụ vẫn nên gặp thì hơn."
Phụ vương cố ý .
Ông hận ngoại tổ phụ, bởi vì dù ông cưới mẫu , nhưng ngoại tổ phụ vẫn chịu ủng hộ ông tranh đoạt ngai vàng.
Ngoại tổ phụ sụp đổ.
Bệ hạ chỉ cho phép ông rời Nhạn Môn Quan trong vòng mười ngày.
Ông ngủ nghỉ, cố gắng chạy nhanh hết mức thể, nhưng cuối cùng vẫn chẳng kịp níu giữ điều gì.
Ngoại tổ phụ lưng ngựa rống, liều mạng chạy về Nhạn Môn Quan.
Kết quả là gió thổi cả quãng đường, nấc cục suốt dọc đường .
Phụ vương coi đây là một chuyện , kể cho Bạch Trắc Phi và con gái của họ — Diệp Minh Châu , chọc cho hai họ duyên ngừng.
Ta thể chịu nổi nữa:
"Ta hận các đến chếc!"
Kết quả, khi cái tát của phụ vương rơi xuống mặt , Bố ma ma thần kỳ xuất hiện bên trong nhà, cây thước nhỏ "bốp" một tiếng rơi xuống lòng bàn tay :
"Quận Chúa, cẩn trọng lời .
"Quận Chúa, thể."
Ta: "..."
Hiểu , luôn kẻ gánh chịu thứ gọi là “ thể.”
Sau khi mẫu mất, chính là đứa trẻ xui xẻo chọn.
Sau khi mãn thất (49 ngày), phụ vương chờ nổi mà nâng Bạch Trắc Phi lên Chính Phi.
Thân phận của Diệp Minh Châu cũng nước lên thì thuyền lên, trở thành đích nữ của phủ Yến Vương.
Mà thì bệnh .
Thuốc đắng từng chén từng chén uống , nhưng vẫn ngày một suy yếu hơn.
Trong kinh thành đồn rằng, mẫu nỡ xa con , đưa cùng.
Cho đến một ngày khi kết thúc buổi lâm triều, bệ hạ thản nhiên :
"Chữa trị thì đưa cung.
"Trẫm sẽ chữa."
Kể từ ngày đó, bắt đầu hết bệnh.
Ta , chính bệ hạ cho một con đường sống.
cũng chỉ là một con đường sống mà thôi.
Không bao lâu , kế mẫu gióng trống khua chiêng mời cao tăng Bạch Mã Tự phủ.
Vừa thấy , cao tăng liền giật kinh sợ:
“Mệnh của Quận Chúa mỏng, khó thể trường thọ.”
“Chỉ nương nhờ khác, sống tầm thường một chút thì mới thể bình an.”
Ta mặt cảm xúc:
"Vậy ? ngài còn xem đường chỉ tay của mà?"
Kế mẫu ho khan dữ dội bên cạnh:
"Đại sư, ngài quá lời !"
Sau đó, kế mẫu cho dâng lên vạn lượng hoàng kim.
Cao tăng chỉ nhận một thỏi, liền tiêu sái rời .
Sau đó, kế mẫu vin cớ “sợ c-h-ế-t yểu” mà giáng xuống thứ nữ.
Thân phận của trở nên vô cùng khó xử.
Vốn dĩ ngay khi đời, bệ hạ nể mặt mẫu mà ban cho danh hiệu Quận Chúa.
Còn con gái của kế mẫu — Diệp Minh Châu, đến giờ bệ hạ vẫn nhớ nổi nàng tên gì.
khi kế mẫu lên Yến Vương Phi, Diệp Minh Châu trở thành đích nữ.
Còn , dù danh hiệu Quận Chúa, chỉ hưởng đãi ngộ của thứ nữ.
Kế mẫu luôn vẻ một hiền đức mặt ngoài:
"Lệ Chi , con lời.
"Đại sư , chỉ sống một cuộc đời bình thường thì con mới thể bình an.”
"Mẫu chỉ mong con thể sống sót thôi."
Vậy nên, bà cho sách chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-2.html.]
Cầm kỳ thi họa, cũng học.
Rõ ràng là nuôi thành một kẻ vô dụng.
Còn Diệp Minh Châu, trái ngược .
Kế mẫu mời cho nàng nữ phu tử nhất, bồi dưỡng nàng thành tài nữ nổi bật nhất kinh thành.
Người ngoài , cũng thấy kế mẫu đúng là một vị mẫu nhân từ.
Chỉ trong phủ Yến Vương mới sống một cuộc đời còn thua cả con chóa.
Vào ngày giỗ đầu của mẫu , lén đốt giấy tiền trong sân cho .
Diệp Minh Châu dẫn xông , đá văng chậu lửa :
"Phụ mẫu còn sống sờ sờ, ngươi đốt giấy gì?
"Chẳng lẽ nguyền rủa bọn họ chếc ?!"
Ta đè chặt xuống đất, trơ mắt nàng chỉ huy lũ nô tài phá hoại khắp sân.
Xích đu mẫu từng tự tay buộc cho đập nát.
Giàn nho do bà đích dựng lên cũng xô đổ.
Cuối cùng, Diệp Minh Châu tìm thấy Lê Hoa Thương của Mẫu .
Mắt đỏ ngầu:
"Lê Hoa Thương của mẫu từng c.h.é.m rơi thủ cấp của Khả Hãn Khuyển Nhung! Ngươi dám động nó?!"
Diệp Minh Châu nghiêng ngả:
"Thì ?
"Người cũng chếc , chẳng qua chỉ là một món đồ bỏ xó trong kho. Ta sẽ giúp nó chỗ hữu dụng hơn!”
"Nghe cán xẻng dọn phân ở nhà xí phía Đông gãy, mà cây thương đúng độ dài."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Ta điên cuồng vùng vẫy.
còn nhỏ, chẳng bao nhiêu sức lực.
Huống hồ lũ nô tài nịnh hót Diệp Minh Châu, tay vô cùng tàn nhẫn, suýt chút nữa bẻ gãy cả xương .
Lê Hoa Thương cướp , cán thương buộc chiếc xẻng dọn phân bẩn thỉu.
Diệp Minh Châu sai áp giải đến nhà xí phía Đông, để bọn nô tài múc một gáo nước phân hắt lên .
Mùi hôi thối xộc lên tận óc.
Ta dám mở miệng, sợ hé môi sẽ nuốt thứ ghê tởm .
Diệp Minh Châu chỉ tay rộ lên:
"Người , mang giấy bút đến đây. Bản tiểu thư mới học vẽ, vẽ cảnh tượng đặc sắc mới !"
Có lẽ vì quá hôi thối, nô tài giữ chặt cũng nới tay.
Ta nhân cơ hội dồn lực, lao thẳng về phía Diệp Minh Châu.
Nàng thét chói tai:
"A a a! Ta giếc ngươi!"
Ta mặc kệ nắm đ.ấ.m của lũ nô tài, chỉ một lòng ôm chặt lấy nàng , trét hết những thứ bẩn tưởi sang nàng .
Diệp Minh Châu lóc thảm thiết.
Sau khi kế mẫu tin, bèn sai dọn hết chậu than và chăn đệm trong phòng .
Bà với vẻ từ ái:
"Lệ Chi, con mệnh mỏng. Chịu khổ một chút mới sống lâu ."
Đêm đó, lạnh run cầm cập.
Bố ma ma ôm lò sưởi của , lạnh lùng trào phúng:
"Vì một món đồ, khiến bản thê thảm đến mức ."
Ta nhịn mà lên tiếng phản bác:
"Đó là món đồ bình thường, đó là di vật duy nhất của mẫu ..."
Bố ma ma từ cao xuống :
"Người là , liên quan gì đến vật? Chấp niệm quá sâu, thể tiến xa ?"
Từ hôm đó, bắt đầu học cách một trong suốt.
Dù Diệp Minh Châu nhiều khiêu khích , cũng chỉ đờ đẫn mặc kệ.
Lâu dần, kế mẫu và Diệp Minh Châu cảm thấy thú vị, cũng còn để ý đến nữa.