Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:15

Ta còn kịp cảm thán bản thật lợi hại, thì một cơn đau xé toạc ập đến.

 

Chiếc ngà sắc nhọn của con voi còn xuyên thủng lồng n.g.ự.c trái của , gần như nhấc bổng lên cao.

 

Khoảnh khắc quật lên trung, Trấn Quốc Công và Thẩm Truy liên thủ hạ gục con voi.

 

Sau đó, rơi một vòng tay mảnh khảnh nhưng ấm áp.

 

đỡ lấy .

 

còn sức đầu là ai nữa.

 

Chỉ thều thào :

 

"Cảm ơn."

 

Cực kỳ lễ độ, cũng tự cảm thấy bản tuyệt.

 

đó hung dữ quát:

 

"Im miệng!"

 

Sau đó chuyện diễn hỗn loạn.

 

Ta đưa về doanh trướng.

 

Trấn Quốc Công, Thẩm Truy và Lư thần y đều chen chúc trong chiếc lều vải vốn rộng rãi gì, khiến áp lực vô cùng.

 

Thẩm Truy hiếm khi tỏ bụng, dặn dò Lư thần y:

 

"Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ về cung phục mệnh. Hắn nếu cần dược liệu quý giá gì, cứ một tiếng, sẽ cho đưa tới."

 

Nói xong, liền vươn tay cởi áo :

 

"Mau cởi áo chữa thương! Lề mề cái gì !"

 

Ta kinh hãi hét lớn:

 

"Anh hùng khoan !"

 

Gần như cùng lúc, từ phía vươn một bàn tay cầm quạt xếp, "chát" một tiếng gõ lên cổ tay của Thẩm Truy.

 

Một giọng quen thuộc vang lên:

 

"Buông móng vuốt ! Lư thần y, nữ đồ của ngươi ?"

 

Câu thốt , cả lều trại lập tức im bặt.

 

Cuối cùng, Trấn Quốc Công vung tay:

 

"Gọi nàng tới, cầm m-áu ."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, mắt tối sầm ngất .

 

Lúc tỉnh , vết thương băng bó cẩn thận.

 

Một tiểu cô nương dung mạo thanh tú đang sắc thuốc bên cạnh, thấy mở mắt thì lập tức mừng rỡ reo lên:

 

"Ai nha! Ngài tỉnh ? Để gọi sư phụ."

 

Ta nhớ nàng tên là Mộ Hà, bèn mỉm tiếng cảm ơn với nàng .

 

Mộ Hà rời , bên ngoài doanh trướng vang lên một tràng cãi vã.

 

"Tên thư sinh chếc tiệt! Thượng Kinh giải trừ nguy cơ , còn mau !"

 

"Hoà thượng ngươi , chờ thêm một chút."

 

"Chờ cái gì mà chờ? Còn chờ nữa là —"

 

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Lời còn dứt, cắt ngang.

 

Tiếp đó, rèm trướng khẽ lay động:

 

"Nhóc con? Ta chứ?"

 

Tim bỗng ngưng một nhịp, buột miệng thốt lên:

 

"Phu tử!"

 

Rèm trướng vén lên, một bóng cao ráo, tuấn tú ngược sáng ở cửa.

 

Dung mạo của Tiết Tụng hầu như chẳng đổi gì.

 

Năm tháng đổi , gặp cố nhân, kích động đến mức lắp bắp:

 

"Phu tử, ngươi ở đây?"

 

"Nghe mấy năm nay ngươi rời khỏi Thượng Kinh, những ?"

 

"Ta qua nhiều nơi. Cũng từng khỏi dãy núi Hạ Lan, chỗ đó thật sự giống y như những gì phu tử ..."

 

Lời còn dứt, ánh mắt chợt dừng cánh tay đang băng bó của :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-7.html.]

 

"Phu tử thương ..."

 

Giây tiếp theo, bỗng hiểu .

 

Khoảnh khắc voi quật mạnh, chính Tiết Tụng đỡ lấy .

 

chỉ là một thư sinh tay trói gà chặt, võ nghệ, cũng chẳng sức mạnh trời sinh.

 

Vậy nên khi đỡ lấy , bản cũng ngã xuống, còn thương.

 

Ta khỏi phần áy náy:

 

"Phu tử, xin ... Tất cả là tại ."

 

Một giọng hậm hực cắt ngang:

 

"Biết thế là ! Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài! Chia cắt cho giang hồ, từ nay gặp ! Cáo từ!"

 

Dứt lời, một hoà thượng hầm hầm chen giữa và Tiết Tụng, kín đáo dùng m.ô.n.g đẩy xa.

 

Ta nhíu mày:

 

"Là ngươi?"

 

Thì , thư sinh mà Thẩm Truy nhặt giữa đường chính là Tiết Tụng.

 

Còn hoà thượng , chính là "cao tăng" năm xưa từng đoán mệnh cho .

 

Ta cảnh giác hòa thượng Bất Thế.

 

Rõ ràng ông cũng chẳng thiện cảm gì với , cứ một mực lôi kéo Tiết Tụng rời .

 

Ta còn kịp hỏi gì thêm, Trấn Quốc Công, Thẩm Truy và Lư thần y bước .

 

Trấn Quốc Công nheo mắt :

 

"Tuy cảm kích vì ngươi cứu , nhưng vẫn hỏi rõ... Rốt cuộc ngươi là ai? Vì nữ cải nam trang trộn doanh trướng Huyền Cơ chúng ?"

 

Ta kịp đáp, hòa thượng Bất Thế châm chọc:

 

"Đây chẳng là truyền thống nhà họ Thẩm các ngươi ?

 

"Người nào cũng hề sợ chếc! Ta : Mệnh của Quận Chúa mỏng, khó thể trường thọ.  Chỉ nương nhờ khác, sống tầm thường một chút thì mới thể bình an.”

 

"Không chứ gì!"

 

Lời thốt , bốn phía lập tức chìm im lặng.

 

Ngoại tổ phụ , ánh mắt thể tin nổi, môi khẽ run lên, nhưng vẫn khó giấu nổi sự nghi ngờ.

 

Ông sợ đây là âm mưu của kẻ địch.

 

Cũng sợ đây chỉ là một giấc mộng hão huyền.

 

Hồi lâu, khẽ mỉm với ngoại tổ phụ:

 

"Năm đó, khi mẫu qua đời, ngoại tổ phụ trở về Thượng Kinh.

 

"Phụ vương cho ngoại tổ phụ gặp con. Người bèn ở bên ngoài vương phủ hát cho con …”

 

"Người hát: 【Quân phục oai nghiêm, giương cờ nước Quắc, khí thế hừng hực, thiên binh lẫm liệt, lửa đỏ luyện quân, Quắc công tháo chạy】.

 

"Người hát nhiều , cữu cữu cũng khản cả giọng hỏi con thấy , ? Sau cùng, khi , hai còn ném nhiều thỏi bạc xung quanh vương phủ. Chỉ mong gia nhân nào đó nhặt , thể đối xử với con một chút. khi con bệnh nặng, thật sự còn sức để đáp .”

 

"Ngoại tổ phụ, hát chẳng chút nào..."

 

Ngoại tổ phụ gì, chỉ ngây .

 

Một lúc lâu , ông bỗng khom xuống, nửa quỳ mặt đất, ngừng thở hổn hển.

 

Cữu cữu bấy lâu luôn lạnh lùng xa cách – đầu tiên lộ vẻ lúng túng, như xoa đầu , nhưng căng thẳng đến mức lau mồ hôi tay áo.

 

Sau đó ghét bỏ áo bẩn, dứt khoát lục tung hòm thuốc của Lư thần y, lấy rượu thuốc để lau tay.

 

Lau hoài lau mãi, đến mức suýt xước da.

 

Mãi đến khi cảm thấy đủ sạch, mới cẩn thận đặt tay lên đầu , nhẹ nhàng xoa vài cái.

 

"Tóc dày và cứng y hệt mẫu con, tính tình cũng chẳng khác gì. Nhiều năm qua, con với chúng một tiếng chứ?”

 

"Ta với ngoại tổ phụ, tuy gì, nhưng cũng thể bảo vệ con mà..."

 

Lời còn dứt, vị tướng quân bao giờ rơi lệ trong đời bỗng dưng bật nức nở.

 

Khóc vì Diệp Lệ Chi vốn tưởng hương tiêu ngọc vẫn nhưng giờ tìm .

 

Cũng vì Thẩm Bình Sương, âm dương cách biệt.

 

Dưới sự bức bách của ngoại tổ phụ và cữu cữu, những dược liệu quý giá của Lư thần y sử dụng tiếc tay cho .

 

Vết thương của chẳng những mau lành, mà cân nặng cũng tăng lên vèo vèo.

 

Loading...