Ta Biết Trước Thiên Mệnh, Nhưng Lại Chẳng Thể Thay Đổi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:18:17
Cữu cữu cũng thêm một đối tượng để càu nhàu suốt ngày:
"Sao mặc nhiều thêm chút? Nóng lạnh thất thường dễ cảm lắm đấy.”
"Gì cơ? Hôm nay mới ăn năm bữa thôi hả? Không ! Phải ăn thêm bữa khuya nữa!"
Ta nhịn mà cảm thán:
"Cữu cữu , con vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo, khó chịu của đối với con đây hơn."
Dứt lời, khi cữu cữu còn kịp phản ứng , nhanh chân chuồn mất.
Chỉ để tại chỗ giậm chân tức tối.
Khi vết thương của gần như lành hẳn, Thượng Kinh cũng dần khôi phục như cũ.
Ngoại tổ phụ lệnh cho năm nghìn tinh binh trở về đóng quân tại doanh trướng, chỉ giữ một trăm theo từ đầu, thêm đó là Tiết Tụng và hòa thượng Bất Thế.
Mãi đến lúc , Hoàng Thượng mới lên tiếng mở tiệc mừng công, yêu cầu ngoại tổ phụ dẫn kinh.
Mọi đều ngầm hiểu.
Vị Hoàng Đế của chúng , chẳng tin ai bao giờ.
Năm nghìn tinh binh còn ở ngoài thành, ông thể ngủ yên?
Chẳng may Trấn Quốc Công đột nhiên nổi hứng, dẫn quân thành một đao c.h.ặ.t đ.ầ.u ông thì ?
Đợi đại quân rút , Hoàng Đế mới yên tâm.
Ngày thành, Tiết Tụng cửa thành, ngẩng đầu lên tường thành Thượng Kinh.
Ta bước đến cạnh , nghiêng đầu :
"Thế nào? Phu tử về đây, cảm khái muôn vàn? Muốn ngâm một bài thơ ?"
Tiết Tụng với .
từ nụ của , cảm thấy một vị đắng chát.
Ta thu nụ : "Phu tử ?"
Tiết Tụng trầm ngâm một lát, cất giọng:
"Hòa thượng Bất Thế tuy đáng ghét, nhưng xem bói chuẩn vô cùng."
Ta lên tiếng.
Ta đương nhiên .
Một vị hòa thượng thể tính ba năm hạn hán của Đại Chiêu, thể là kẻ lừa đảo ?
Giọng của Tiết Tụng run run: "Không ?"
Ta nửa đùa nửa thật để xoa dịu bầu khí: "Sao? Ta là chổi của Đại Chiêu ?"
Tiết Tụng chằm chằm:
"Đêm qua, hòa thượng Bất Thế đối chiếu mệnh cách của ngươi với tinh tượng."
"Ồ? Tên đó gì nữa?"
Tiết Tụng từng câu từng chữ thuật :
"Thái Bạch kinh thiên, binh đao nổi dậy. , một thương phá vạn quân. Thương gãy, mệnh tận."
"Như , ngươi vẫn ?"
Ta bước đến cửa thành, ngoảnh đầu Tiết Tụng:
"Đi chứ, ? Một đổi lấy vạn , đáng giá."
"Phu tử còn nhớ ? Ngày thôi học, bài học cuối cùng mà ngươi dạy là gì?"
Trí nhớ của Tiết Tụng , chỉ suy nghĩ thoáng qua nhớ , nhẹ:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Ta thực sự hối hận vì dạy ngươi bài học đó."
Chưa dứt câu, bước tới bên .
Không ảo giác , nhưng khoảnh khắc nhấc chân , dường như cảm nhận một chút do dự và thở dài của .
khi ngước mắt , cũng chỉ còn nụ thản nhiên như chẳng bận lòng.
Hắn bước nửa bước qua cửa thành, đầu kéo nhẹ tay áo :
"Ta cùng ngươi."
Trong khoảnh khắc mơ hồ, chợt nhớ bài học cuối cùng Tiết Tụng từng dạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-biet-truoc-thien-menh-nhung-lai-chang-the-thay-doi/chuong-8.html.]
"Trường nan minh, thiêu đăng tục trú." (Đêm dài sáng, đốt đèn kéo dài ban ngày.)
Cái chếc của Nhị Hoàng Tử dường như để chút bóng tối nào trong buổi tiệc mừng công.
Hoàng Thượng tâm trạng , thấy Tiết Tụng càng vui hơn:
"Tiết Tụng, ngươi sẽ về Thượng Kinh ? Sao trở về ?"
Tiết Tụng nhướng mày:
"Rượu ở Thượng Kinh ngon hơn."
Hòa thượng Bất Thế cũng lon ton theo kinh, liền hừ lạnh:
"Hừ, a di đà phật!"
Trong bữa tiệc, gặp phụ vương, kế mẫu và Diệp Minh Châu.
Phụ vương nhận , hiếm khi chủ động bước đến mời rượu:
"Ta kính tướng quân một ly, quả nhiên tự cổ hùng xuất thiếu niên!"
"Minh Châu, mau kính rượu tướng quân !"
Diệp Minh Châu tình nguyện, liếc Thái Tử một cái.
Những năm qua, nàng coi như là một kẻ si tình.
Phụ vương đánh cũng đánh , mắng cũng mắng , nhưng nàng vẫn một lòng lấy Thái Tử.
Thành dù đến tuổi đôi mươi, nhưng vẫn hứa gả với ai.
Lúc , sự thúc giục liên tục của phụ vương, Diệp Minh Châu bèn bĩu môi kính rượu với :
"Tướng quân, mời ngài uống rượu."
Hỏng !
Những ký ức chôn giấu bỗng chốc ùa về!
Hình ảnh Diệp Minh Châu thuở nhỏ dính đầy nước phân chợt hiện lên trong đầu .
Bao năm trôi qua, dường như vẫn còn ngửi thấy mùi hương "thơm nức lòng" .
Thế là giữa bữa tiệc, bao ánh chăm chú, nhịn mà:
"Ọe..."
Dù chẳng ăn gì, cũng chẳng nôn thứ gì.
đây chẳng cũng coi như là một màn "ôn kỷ niệm" !
Sắc mặt Diệp Minh Châu lập tức tái xanh:
"Ngươi!"
Tiết Tụng phản ứng nhanh nhất, lập tức giải vây giúp :
"Diệp tiểu thư đừng để bụng, tướng quân thương khỏi hẳn. Chứ ngài ghét bỏ tiểu thư ."
Giữa lúc bận rộn, chỉ thể giơ ngón tay cái về phía : Phu tử thật tuyệt! Kiếp vẫn sẽ theo ngươi!
Hoàng Thượng xem náo nhiệt chê chuyện lớn, chỉ Yến Vương ha hả:
"Hoàng Đệ , trẫm , con trai. Còn suốt ngày chạy ngược chạy xuôi lôi kéo triều thần. Sao nào? Định chờ trẫm chếc mới soán vị sinh con chắc?"
Yến Vương nghiến răng nghiến lợi : "Thần dám!"
Hoàng Thượng cũng giận, sang :
"Lê tướng quân, thương thế của ngươi khá hơn ? Lần ngươi lập công lớn nhất, ngươi ban thưởng gì ?"
Ta còn kịp mở miệng, Hoàng Thượng phất tay :
" , trẫm một đứa con gái, ngươi ?"
Ta suýt nữa sặc rượu.
Mọi đều , đương kim thánh thượng hai vị hoàng tử, một vị công chúa.
Nhị Hoàng Tử mưu phản, Thái Tử ban cho một chén rượu độc tiễn xuống hoàng tuyền.
Giờ chỉ còn một trai một gái.
Công chúa ban phong hiệu "Bất Ngôn".
Bởi vì nàng sinh điếc câm, nên Hoàng Thượng mới ban cho một phong hiệu lạ lùng như thế.
Nhìn sặc đến ho khù khụ, Hoàng Thượng ha hả:
"Cũng đúng, Lê tướng quân tuổi trẻ tài cao, tài hoa xuất chúng, để một công chúa câm điếc chính thất của ngươi thì quá ."