Ta Có Một Võ Học Bảng
Chương 12: Vào thành
"Đi theo vận chuyển hàng cho thúc ngươi đến huyện thành sao?"
Hứa Ninh nhìn Quách Dã một chút.
"Đúng vây." Quách Dã giải thích nói: "Qua ngày mai sẽ thu gom dược liệu trong ba tháng này. Ngày mốt cô phụ ta sẽ lên đường, vận chuyển dược liệu giao cho tiệm bán thuốc bên trong Khang Vân huyện thành."
"Mỗi lần vận hàng, cô phụ ta đều sẽ tìm mấy tên hảo thủ, cùng đi theo."" Quách Dã tiếp tục nói, "Điều kiện hắn chiêu mộ là phải có ngoại công đại thành, hoặc là phải có cảnh giới nội công Phàm cảnh nhị trọng trở lên. Bây giờ Liệt Phong đao pháp của ngươi đã đại thành, điều kiện phù hợp, ta liền nghĩ đến ngươi."
"Vậy ra là vậy . ."
Hứa Ninh hiểu rõ.
Dựa theo Đào Cảnh Lộ nói trước đó, sức chiến đấu của ngoại công có ưu thế hơn nội công ở giải đoạn đầu.
Ngoại công tiểu thành mạnh hơn so với Phàm cảnh nhất trọng, ngoại công đại thành càng không khác gì Phàm cảnh nhị trọng, tiêu chuẩn Đào Vân Cương chiêu mộ, hẳn là tham chiếu từ thứ này.
Bất quá nếu như chia ra so sánh, bình thường mà nói, người luyện nội công hay là ngoại công đến tiểu thành cảnh giới, giống như Hứa Ninh trực tiếp luyện ngoại công đến đại thành mà chưa có luyện qua nội công, thật ra có rất ít.
"Đúng rồi, ta còn chưa nói cho ngươi biết thù lao." Quách Dã nói thêm, "Đi đường đi đi về về tốn hết năm ngày, thù lao năm mươi lượng bạc."
"Năm mươi lượng bạc?"
Hứa Ninh có chút ngoài ý muốn, thù lao cũng khá nhiều.
Trước đó mình mấy mắn lắm mới kiếm được ba trăm ngân lượng từ Lương Khô Thảo.
Còn năm mươi lượng này chính là dựa vào năng lực mà kiếm sống.
"Cảm thấy nhiều sao?"
Quách Dã cười một tiếng: "Năm mươi lượng nghe thì nhiều, kỳ thật cũng không to lắm. Trên đường chúng ta đi huyện thành, rất có thể gặp mã phỉ, nếu thật sự giao thủ, chắc chắn sẽ có nguy hiểm."
"Bất quá ngươi cũng yên tâm, cô phụ ta cũng đi theo, thực lực hắn cũng là Phàm cảnh tam trọng Nội Doanh cảnh, hơn nữa Liệt Phong đao pháp cũng đã đại thành, cho dù có gặp mã phỉ, cũng không cần lo tới tính mạng."
Quách Dã lại nói tiếp.
Hứa Ninh nghe vậy cũng không lập tức trả lời, hắn suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Vậy ta cũng đi."
Lần này vận chuyển hàng, Đào Vân Cương lĩnh đội, tính ra cũng tương đối an toàn, thù lao cũng phong phú.
Hơn nữa đã làm võ giả, muốn kiếm tiền khẳng định phải chịu một phần nguy hiểm, đây là thứ mà sau này mình buộc phải đối mặt.
"Vậy thì tốt, để ta trở về nói một tiếng với cô phụ ta." Quách Dã khoát khoát tay, đứng dậy, "Được rồi, ta về đây, tỷ tỷ tỷ phu cũng sắp trở về rồi."
Dựa theo bối phận, lẽ ra Quách Dã phải gọi Đào Vân Xuyên là thúc, bởi vì hắn đồng trang lứa với Đào Vân Cương.
Nhưng vì chơi thân với Hứa Ninh, cho nên cũng quen miệng gọi giống như Hứa Ninh.
"Trở về luyện đao cho thật tốt."
Hứa Ninh nhắc nhở.
"Nhớ rồi."
Quách Dã đáp.
"Dã thúc, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
. . .
Sáng sớm hôm sau, Hứa Ninh dậy thật sớm, tiến đến nhà Đào Vân Cương.
Hứa Ninh đã nói cho Đào Vân Xuyên cùng Hứa Liên biết về chuyện đi vận chuyển hàng cho Đào Vân Cương.
Biết được Đào Vân Cương là cao thủ Nội Doanh cảnh tự mình dẫn đội, hai người cũng yên tâm hơn, liền đáp ứng Hứa Ninh.
Lúc này, trời tờ mờ sáng, Hứa Ninh liền cõng đao đến nhà Đào Vân Cương.
Bởi vì buôn bán dược tài, cho nên gia cảnh Đào Vân Cương cũng được xem như giàu có nhất Đào gia trang.
Căn nhà hắn ở rất lớn, vẻ ngoài nhìn cũng rất là khí phái.
Cửa sân mở rộng, Hứa Ninh đi vào, liền thấy trong viện vô cùng rộng rãi, còn có mấy con lừa kéo xe đã chất xong hàng hoá.
Trừ cái đó ra thì không có nhìn thấy ai nữa.
"Hứa Ninh, ngươi đến sớm vậy?"
Quách Dã từ trong nhà đi ra.
"Lần này ngươi cũng đi vận chuyển hàng sao?"
Hứa Ninh hỏi.
"Ta cũng đi."
"Công phu thân thủ ngươi như mèo ba chân, cũng được đi sao?"
Hứa Ninh hỏi lại.
"Ta không giống các ngươi, ta đi là nói chuyện làm ăn." Quách Dã nói, " Chỉ cần các ngươi bảo đảm an toàn cho ta là được."
"Hứa Ninh tới rồi sao?"
Đúng lúc này, trong phòng lại có một người đi ra.
Người này nhìn khoảng bốn mươi tuổi, bằng tuổi với giáo đầu Đào Vân Mãnh.
Hình thể hắn cường tráng, hai mắt có thần, nhìn mười phần hung hãn.
"Cương thúc."
Hứa Ninh hô.
Người này chính là cô phụ Đào Vân Cương của Quách Dã.
Bởi vì quen biết với Quách Dã, cho nên hắn cũng biết mặt Đào Vân Cương.
"Tiểu tử ngươi tốt lắm, Liệt Phong đao pháp ngươi đã đạt đến đại thành, vậy mà trước đó cũng không thấy ngươi nói qua."
Đào Vân Cương bước tới, vỗ vỗ bả vai Hứa Ninh: "Ngươi mạnh hơn nhiều so với tên Quách Dã chó chết này."
"Cô phụ, ngươi lại. . ."
Quách Dã miệng bĩu một cái, biểu lộ có chút bất đắc dĩ.
"Chờ tý nữa, rất nhanh sẽ có nhiều người khác đến đây."
Đào Vân Cương nói.
Như Đào Vân Cương nói, sau một lúc lâu, lại có năm người lần lượt đến.
Bọn hắn nhìn còn lớn hơn Hứa Ninh, trong đó trẻ nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi, lớn tuổi nhất cũng không khác gì với Đào Vân Cương.
Bọn hắn không phải cầm đao mà xách trường thương, đại khái đều là người của Đào gia trang.
"Người cũng đã đến đông đủ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."
Đào Vân Cương nhìn mấy người: "Trước khi lên đường, trước tiên sẽ phát tiền thù lao cho các ngươi."
Dứt lời, Đào Vân Cương liền lấy ra sáu tấm ngân phiếu năm mươi lượng, phân biệt đặt vào trong tay sáu người Hứa Ninh.
Hứa Ninh có phần hơi kinh ngạc.
Bình thường tiền công làm xong mới trả, giống như Đào Vân Cương cũng vô cùng hiếm thấy.
Quách Dã tựa hồ nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Hứa Ninh, liền giải thích cho Hứa Ninh hiểu: "Tất cả mọi người khó lắm mới vào thành một lần, bởi vậy mà cô phụ sớm đưa thù lao cho bọn họ, cũng như thuận tiện để mọi người mua sắm thứ gì đó mình muốn ở trong thành."
Hứa Ninh giật mình, yên lặng gật gật đầu.
Những người còn lại cầm tiền xong liền ôm quyền nói lời cảm tạ, dường như mọi người sớm đã tập mãi thành thói quen, rõ ràng cũng không phải lần đầu đi vận chuyển hàng cho Đào Vân Cương.
"Tốt, chuẩn bị lên đường."
Đào Vân Cương bắt đầu an bài: "Hết thảy có bốn chiếc xe, chúng ta tám người. Ta cùng Vân Tuyền ở đầu xe, Hứa Ninh cùng Quách Dã các ngươi canh ở chiếc xe thứ hai, còn lại tự mình an bài là được."
Quách Dã cơ bản không có năng lực tự vệ, Hứa Ninh thì lần đầu vận chuyển hàng cho nên không có kinh nghiệm, bởi vậy mới được an bài ngay sau Đào Vân Cương.
Rất nhanh, mấy người lên xe lừa vận chuyển hàng, ra khỏi Đào gia trang, hướng về phía Khang Vân huyện thành.
"Đúng thật là hoang vu. . ."
Ra khỏi Đào gia trang, người ở liền cũng trở nên thưa thớt.
Thế đạo tương đối rối loạn, trừ một vài cao thủ võ đạo tự thân cường hãn, còn hầu như tất cả mọi người đều tập trung sinh sống với nhau.
Quách Dã ngồi với Hứa Ninh, trò chuyện câu được câu không.
Rất nhanh, trôi qua hai canh giờ, mặt trời chói chang.
Thời tiết cuối thu, ánh nắng vẫn như cũ nóng gắt.
Trên con đường núi hoàng vu, mấy người vừa ăn bánh bột ngô vừa uống nước để lót bụng vào buổi trưa.
"Tất cả ăn nhanh một chút, cảnh giác tinh thần lên." Đào Vân Cương nhét nốt bánh nướng vào miệng, "Trên sơn đạo phía trước, có thể có khả năng xuất hiện mã phỉ."
"Mã phỉ?"
Nghe vậy, Hứa Ninh cùng mấy người đều nâng cao tinh thần.
Thần kinh của tất cả mọi người như kéo căng lên, đều ngẩng đầu nhìn dốc núi hai bên đường.
Dốc núi hơi dựng đứng, ngọn núi rất cao, hơn nữa cây cối mọc thành bụi, nếu như đột nhiên có người từ trên núi đánh xuống, tình cảnh sẽ rất là nguy hiểm.
"Cẩn thận đá vụn."
Đào Vân Cương nhắc nhở.
Tiến vào trong đó, cũng hay có đá vụn từ trên núi lăn xuống.
Bất quá thể tích đá vụn không lớn, ngược lại tuỳ tiện có thể né được.
Mặc dù là cao thủ Nội Doanh cảnh, nhưng trong lòng Đào Vân Cương cũng có chút kiêng kị.
Đoạn đường này là nơi rất dễ bị cướp đường.
Bất quá vận khí lần này của mọi người đường như cũng không tệ, xuyên qua hai bên ngọn núi, mất hơn nửa canh giờ, cũng không có gặp ai cản đường.
"Vừa rồi trong lòng ta như bị kéo căng vậy, giờ không có việc gì thì tốt rồi."
Qua đoạn đường nguy hiểm, Quách Dã nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Ninh không có đáp lời, chỉ là quay đầu nhìn sơn cốc càng lúc càng xa.
Mặt trời chói chang, gió thu thổi tới, bóng cây chập chờn, bụi cỏ dại, rất là hoang vu.
Nhưng mà, ngay sau khi đoàn người Hứa Ninh vượt qua sơn cốc, thì bất ngờ một bên trên sườn núi, mười cái bóng người mặc trang phục mã phỉ, từ trên sườn núi hiện ra.
Trong đó, dẫn đầu là một đại hán đầu trọc.
Gã mặc áo tay cục, trên cánh tay bắp thịt cuồn cuộn, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, nhìn kỹ thì thấy đây cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Bên cạnh đại hán đầu trọc thì có một nam tử mũi ưng cụt một tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi đoàn người Hứa Ninh biến mất, trong ánh mắt lộ vẻ sát ý.
"Người dẫn đội chính là Đào Vân Cương?"
Đầu trọc đại hán hỏi nam nhân cụt tay.
"Chính là hắn, còn tiểu tử lông mày đen mắt chuột phía sau, chính là cháu trai hắn tên là Quách Dã."
Âm thanh trong giọng nói của nam nhân cụt tay có chút khàn khàn, trong giọng nói còn mang theo vẻ cừu hận không ức chế được.