Ta Đi Ngắm Non Cao - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:11:52
Ta ấn chặt cái chân đau đến mức co giật, : “Vừa phu nhân chuyện, để ý đến chân đau nữa.”
Nha đẩy ngoài. Vì từng là hầu bên cạnh mẫu , nên giọng điệu nàng thêm vài phần trách móc: “Phu nhân vẫn còn tính trẻ con, chuyện là dứt , Tướng quân nên nghĩ đến sức khỏe của .”
“Không , thích nàng chuyện.”
5
Một ngày tốt lành
Phu nhân hoạt bát hiếu động. Phủ tướng quân vốn rộng lớn là thế mà chỉ một , nên vô cùng lạnh lẽo.
Thế nhưng từ khi nàng gả đây, bỗng cảm thấy phủ tướng quân trở nên đầy ắp .
Ví như giờ phút –
“Các ngươi đang treo gì ?”
Ta vốn đang sách trong phòng, nhưng bên ngoài ồn ào lạ thường, nên dứt khoát xem họ đang bày trò gì.
“Đây là đèn lồng thỏ phu nhân ạ, phu nhân treo lên, nhưng cái thang thấp, phu nhân tìm sào .”
Cái đèn lồng thỏ … thực sự thể coi là mắt.
Chỉ là nàng treo thì cứ mặc nàng .
Ta xoay định về phòng.
Bỗng nhiên –
“Ta đến đây! Ta đến đây! Ta tìm sào .”
Theo tiếng , phu nhân chân đạp lên hoa rơi, tay bê cây trường thương của , hấp tấp chạy tới.
Người hầu trong sân ai nấy đều biến sắc, còn nàng vênh mặt đắc ý: “Chàng xem nhiều đèn lồng thỏ , thấy trong phủ tối quá, hôm qua lúc về suýt nữa đ.â.m sầm tường…”
Nàng , trèo lên thang, dùng một đầu trường thương khều đèn lồng thỏ treo lên xà nhà.
Thuộc hạ bên cạnh nổi nữa: “Phu nhân, cây trường thương …”
Ta giơ tay ngăn : “Còn ngây đó gì, còn mau giúp phu nhân treo đèn lồng?”
Nói xong, rụt về căn thư phòng thấy ánh mặt trời .
Từ khi thương, luôn u uất vui, tinh thần gắng gượng đó cũng suy sụp hẳn, dường như đời chẳng còn việc gì cần dốc lòng thực hiện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-di-ngam-non-cao/chuong-3.html.]
Không giống như đây ở chiến trường, ngày nào cũng căng dây thần kinh, gắng hết sức để sống sót.
“Tướng quân rõ ràng ở cùng phu nhân nhiều hơn, tại lùi về?” Giọng đầy lo lắng của thuộc hạ vang lên từ lưng.
Ta ngẩn ngơ ở ngoài cửa sổ.
Nàng lúc đang dùng trường thương của để gõ quả cây, cây thương nặng, nàng cầm vững, đánh lệch sang cây hải đường bên cạnh, rơi lả tả cánh hoa.
Khiến nàng ngừng vang.
Trong khoảnh khắc, chợt nghĩ, giá như thể tự nhiên thì mấy, như thể giúp nàng hái quả, gõ hoa hải đường.
Nghĩ khỏi tự giễu một tiếng.
Thái y đều giữ mạng sống là ơn trời ban .
Ta mà còn ở đây mơ mộng hão huyền?
Không quấy rầy nàng, liên quan đến nàng, đợi đến ngày nàng rời , lẽ lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hướng ánh mắt trở trang sách, lồng n.g.ự.c chợt thấy bức bối, thậm chí chút đau nhói, bèn kìm đưa tay tìm đan dược trong ngăn kéo.
Thuộc hạ thấy vội ngăn : “Thái y dặn, thuốc dùng nhiều, hôm nay uống ba viên .”
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn giận dữ, đang định phát tác, thì một cái đầu nhỏ lông xù bỗng xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Kỷ Hành Giản, quả ngọt lắm! Chàng nếm thử .”
Lý Hướng Vãn ôm đầy một vốc lê đặt lên bàn sách, đôi mắt sáng lấp lánh, mong chờ .
Không hiểu , tâm trạng dường như lập tức bình trở .
Nàng cầm một quả lên cắn một miếng, luôn miệng khen ngợi: “Chưa từng ăn quả lê nào ngon thế !”
Ta vì thế cũng thuận tay cầm lấy một quả.
miếng đầu tiên cắn xuống, một vị chua chát đột ngột tan trong miệng. Nàng thấy cuối cùng nhịn nữa, cúi đầu rộ lên: “Ha ha ha, lừa một , đường đường Kỷ tướng quân mà dễ lừa thế !”
Ta bất lực đặt quả lê trong tay xuống, cố vẻ bình tĩnh cầm lấy cuốn sách bên cạnh.
Nàng nghiêng đầu , đôi mắt tinh ranh giống hệt một con tiểu hồ ly.