Ta Đi Ngắm Non Cao - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:11:51
Nàng chút sợ hãi chắn , hành lễ với Hoàng đế: “Bệ hạ, giờ lành sắp đến , là để thần phụ b.ắ.n giải thưởng nhé?”
“Thật là trò cho thiên hạ!”
“Nữ tử quả thực thô tục chịu nổi.”
“Phải đó, nữ tử b.ắ.n tên cầu may, từng thấy bao giờ.”
Một ngày tốt lành
Có lẽ những lời chế giễu của quần thần Hoàng đế vui lòng, mà vui vẻ đồng ý.
Lý Hướng Vãn mỉm , lấy cây cung trong tay , lắp tên hoa, tựa như hề thấy những lời chế nhạo, mỉa mai đó:
“Một nguyện phu thê hòa thuận, ngày thu đấu vàng!”
Mũi tên theo tiếng dây cung bật , xuyên qua đóa hoa giấy đầu tiên, giấy màu bay lả tả rơi xuống.
Tiếng nhạo trong sân dần tắt, mặt Hoàng đế cũng lộ vẻ kinh ngạc. Nàng vui mừng nhảy cẫng lên, lắp mũi tên thứ hai: “Hai nguyện quân vương thường kiện khang, phúc thọ an lành!”
Cùng với tiếng mũi tên xé gió, giấy màu nữa bay lượn. Lần , trong đám đông còn tiếng động nào nữa.
Nàng reo lên một tiếng, đang định lấy mũi tên thứ ba thì nắm lấy tay nàng.
Nàng với vẻ mặt khó hiểu.
Ta rút một cây nỏ nhỏ từ tay cầm bên cạnh xe lăn, nhắm thẳng đóa hoa giấy thứ ba: “Ba nguyện Hướng Vãn một đời thuận toại, vạn sự thắng ý.”
Giấy màu dày đặc rơi xuống, sắc mặt của những mặt còn sặc sỡ hơn cả giấy màu, dường như trong cuộc đời mấy mươi năm như một của họ, từng xảy tình huống như thế , nên dùng biểu cảm nào để đối diện.
Hoàng đế cũng . Hắn ngơ ngác chuyện diễn mắt.
Giữa đông đủ khách quý, một ai thật lòng đến chúc mừng. Họ quyền lực cuốn , hoặc là thờ ơ, hoặc là lạnh lùng.
Thế nhưng phu nhân như một thanh kiếm sắc bén rực lửa, đ.â.m thủng sự giả tạo của bọn họ.
Giữa trời hoa giấy rực rỡ, Hướng Vãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, vô cùng vui vẻ. Nàng vỗ tay hoan hô bên cạnh , kích động đẩy xe lăn của chạy về phía hỉ đường: “Đi thôi! Bái thiên địa thôi nào.”
4
Lần đầu tiên đỏ mặt trong suốt hai mươi bảy năm cuộc đời, chính là đêm động phòng hoa chúc của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-di-ngam-non-cao/chuong-2.html.]
Ánh mắt phu nhân sáng như đuốc, đầu tiên là vui vẻ chằm chằm xe lăn của , nghịch ngợm cơ quan trong tay cầm, đó ánh mắt chuyển xuống nửa của .
Ta nàng đến mức mặt nóng bừng như lửa đốt.
Nàng lộ vẻ mặt tiếc nuối: “Haizz! Không , cho dù thể hành sự, gương mặt của Kỷ tướng quân vẫn tuấn tú.”
Nàng mà … những lời khinh suất như ?
Trong lòng hiểu chợt nghẹn một . Sống hai mươi bảy năm, đầu tiên tuấn tú. Chẳng lẽ nên là khắp đầy sát khí ?
Hơn nữa cũng thể hành sự, chỉ là…
Thôi bỏ , nàng còn trẻ, cả đời còn dài, cần thiết lỡ dở. Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm .
Thế là đành bất đắc dĩ: “Uất ức cho nàng , …”
Nàng liên tục xua tay, “Ta nào uất ức, Tướng quân mới là đáng tiếc chứ, vóc thể trạng , nếu thương, chắc chắn thể một vác bốn năm bao ngô, ngô nhà sắp chín đó…”
“…”
Ta mấy định mở miệng, đều cảm giác hụt . Phu nhân chuyện quả thực… ai sánh bằng.
Đêm động phòng hoa chúc, đáng lẽ là lúc tình cảm mặn nồng. Vậy mà nàng thể hành sự, kéo cùng nghiên cứu xe lăn.
Hướng Vãn vận bộ đồ thường, tùy ý giường sập, bên cạnh bày bừa mấy tờ bản vẽ, hào hứng với về việc nên cải tiến xe lăn thế nào.
Cuối cùng thì sõng soài giường ngủ , mặt vẫn còn dính vết mực.
Ta lắc đầu thở dài, lau vết bẩn mặt nàng. Nghe nàng lẩm bẩm mớ:
“Về … Người trận về .”
Lòng khẽ nhói đau, tâm tư rối bời.
Lúc , nha lặng lẽ bước .
Nàng đang ngủ say giường, , khuyên nhủ: “Chân của Tướng quân nên đúng giờ châm cứu, thái y đợi lâu ạ.”