Ta Đi Ngắm Non Cao - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:11:57
Huynh luôn lẩm bẩm, bao giờ chiến tranh mới kết thúc, về nhà cưới vợ sinh con, kinh doanh vài cửa hàng, cày cấy mấy mẫu ruộng .
Huynh cùng trong lòng vĩnh kết đồng tâm, còn dắt con xuống sông bắt cá mò tôm, như lúc chúng còn nhỏ.
Trước phụ luôn mắng , trong lòng chẳng chút tiền đồ nào, là những chuyện gió trăng vớ vẩn.
Huynh đánh giặc thì gì , thành thì một tướng công thành vạn cốt khô, bại thì cũng là da ngựa bọc thây, một nắm đất vàng.
Huynh tuy miệng , nhưng cũng một tử thủ cô thành suốt ba ngày ba đêm.
Cảm xúc ngừng cuộn trào trong lồng ngực.
Ánh mặt trời chiếu lên ấm áp, linh hồn tê liệt trong cơ thể bệnh tật từ lâu, dường như cũng bắt đầu ấm .
Ngày hôm đó, một hoàng cung.
Câu đầu tiên Ngụy Tử Lâm khi thấy là: “Ngươi mà vẫn còn sống?”
11
Hắn long ỷ chạm trổ vàng ngọc, từ cao xuống.
Trong mắt sớm còn nhiệt huyết vì nước vì dân.
Mà Kỷ gia đời đời trung lương phụng sự một quân chủ như ư?
“Nhờ phúc của Bệ hạ, thần những sống, mà còn sống thật . Hôm nay cung là thỉnh cầu Bệ hạ đừng quấy rầy gia quyến của thần nữa.”
Hắn nhướng mày: “Sao? Phu nhân sợ trời sợ đất của ngươi cũng sợ ngươi ?”
“Làm phiền Người bận tâm, phu nhân hiểu rõ lý lẽ, khi trở về bài vị cho những hy sinh vì Đại Lương, thành tâm cúng tế.”
“Chỉ là Ngụy Tử Lâm, nếu ngươi còn tiếp tục điên cuồng như , coi chừng tự rước lấy hậu quả!”
Ta lạnh lùng vẻ mặt dần méo mó, một cước đá đổ bàn sách, tức giận chỉ : “Ngươi dám chuyện với Trẫm như ! Còn thật sự cho rằng thiên hạ là do Kỷ gia nhà ngươi đánh chiếm , nên mang họ Kỷ ?”
“Đều là tại ngươi! Triều thần lưng mới bất tài vô dụng, dựa mà tiếng đều để một ngươi chiếm hết, dựa mà Trẫm tùy tiện chỉ định cho ngươi cũng thể một lòng một với ngươi, còn Trẫm yêu tha thiết… tự xin lãnh cung…”
“Các ngươi đều nhạo Trẫm vô năng… đều oán hận Trẫm…”
Một ngày tốt lành
Người tự xin lãnh cung là Diệp Quý phi.
Nàng và Ngụy Tử Lâm xem như thanh mai trúc mã, nhưng vì , sống c.h.ế.t chịu Hoàng hậu, cho nên Ngụy Tử Lâm mới lập vị hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-di-ngam-non-cao/chuong-7.html.]
Ngày đại điển phong hậu, Diệp Quý phi liền tự xin lãnh cung, đến nay bốn năm.
“Kỷ Hành Giản, hôm nay Trẫm trị tội ngươi! Trẫm ngươi tù! Để ngươi vĩnh viễn ngày ngóc đầu lên !”
Hắn bò đất tìm bút tấu chương.
Một bộ dạng điên cuồng mất kiểm soát.
“Hắn tội gì?”
Một giọng nữ lạnh lùng, trầm chợt vang lên.
Cả Ngụy Tử Lâm đột nhiên cứng đờ.
Hôm nay là ngày gì , Diệp Uyển mà khỏi lãnh cung.
Sau bốn năm xa cách.
“Kỷ tướng quân gần đây sức khỏe ?”
Diệp Uyển liếc Ngụy Tử Lâm một cái, hướng về phía hành lễ .
“Làm phiền Quý phi nương nương quan tâm, đỡ nhiều .”
Câu đầu tiên mà với Ngụy Tử Lâm?
Xem sắp tức c.h.ế.t đây.
Quả nhiên, Ngụy Tử Lâm từ lúc nào xuất hiện lưng Diệp Uyển, chằm chằm.
“Tướng quân một lòng vì nước, là phúc của Đại Lương. Nếu hôm nay Bệ hạ nhất định trị tội Tướng quân, thì cứ lấy Diệp Uyển khai đao .”
Diệp Uyển kiêu ngạo cũng siểm nịnh Ngụy Tử Lâm, rõ ràng là đang ép thu hồi thành mệnh.
Ngụy Tử Lâm ngang ngược cả đời, ngờ cũng ngày áp chế.
Hắn thể tin nổi trợn to mắt, ấm ức Diệp Uyển: “Nàng ngoài là bảo vệ Kỷ Hành Giản? Không gì với Trẫm ?”
“Ta và Bệ hạ gì để .”
Ánh mắt Diệp Uyển lạnh như hồ nước trong, tựa như một khối băng thể tan chảy.
“Nàng bảo vệ , Trẫm tự nhiên sẽ chiều theo ý nàng.”