Ta Không Phải Hí Thần - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:50:45
"Ta... là ai?"
Ầm ——!
Sấm sét xé toạc bầu trời đen kịt. Mưa như trút nước đổ xuống, ào ào rơi con đường ngập bùn đất, tung bọt trắng xóa. Trong làn nước đục ngầu lay động, một bóng mặc bộ đồ đỏ rực dần hiện — đỏ như máu, ướt đẫm như mới ngoi lên từ địa ngục.
Đó là một thiếu niên khoác hỉ bào — loại trang phục chỉ mặc khi kết hôn trong truyền thống — nhưng giờ đây lảo đảo bước trong đêm mưa, như thể tỉnh dậy cơn say. Áo đỏ tung bay giữa cơn lốc, bùn đất loang lổ bám vạt áo nước mưa gột rửa, để lộ sắc đỏ tươi đến gai mắt.
"Im ... Im hết !"
"Đừng nữa!"
"Ta... sắp nhớ ... sắp nhớ !"
"Ta tên... nhất định tên!"
Tóc đen nhánh, ướt sũng, bết dính che khuất chân mày. Trong đôi mắt mờ đục lộ vẻ hoảng loạn, như thể linh hồn đang kéo căng. Hắn ôm đầu, loạng choạng bước con đường vắng, cố gắng nhớ điều gì đó giữa cơn mưa như thác đổ.
Tiếng hét của vang lên đầy tuyệt vọng, nhưng kịp truyền xa màn mưa nuốt chửng.
Bịch!
Hắn để ý, vấp hòn đá lồi lên và ngã úp sấp xuống đất. Bùn lầy b.ắ.n tung tóe, một vết m.á.u đỏ tươi chảy dài từ thái dương xuống má, nhuộm ướt nửa khuôn mặt.
Hắn im, ánh mắt trống rỗng đột nhiên sáng lên một chút, như nhớ điều gì.
"...Trần Linh..."
Một cái tên chợt hiện trong đầu — rõ ràng, vang vọng.
Ngay khi cái tên gọi lên, hàng loạt ký ức rời rạc, hỗn loạn, ập đầu như cơn sóng dữ, chen chúc tràn cơ thể yếu ớt .
“Gì đây... Xuyên ?”
Hắn nhíu mày, đau đến mức nghiến răng. Từng mảnh ký ức như lưỡi d.a.o cắt não — sắc, lạnh, và xa lạ.
Tên là Trần Linh, 28 tuổi, biên đạo thực tập ở một nhà hát tại Kinh Thành. Hôm đó, buổi diễn, ở dọn dẹp sân khấu. Rồi động đất xảy . Một thứ gì đó — thể là đèn sân khấu — rơi thẳng xuống đầu. Tối đen.
Chết.
Và tỉnh ... ở đây.
Điều kỳ lạ là, thể cũng tên Trần Linh. thế giới mà xác từng sống khác với thế giới . Những ký ức thuộc về va đập liên hồi, khiến đầu nổ tung.
Hắn hít sâu, khẽ rên rỉ dậy khỏi mặt đất. Hỉ bào lấm bùn, ướt nhẹp, trông thật thảm hại.
Toàn nặng trịch, giống như thức trắng vài đêm liền để kịch bản. Tay chân đau nhức, ý thức mơ hồ.
“Phải về nhà …”
Tư duy thể liền mạch, đành dựa bản năng điều khiển cơ thể — hoặc đúng hơn là dựa ký ức mơ hồ còn sót trong xác — để tìm đường về nhà.
Chủ nhân cũ của thể mỗi ngày đều chăm sóc em trai ở phòng khám, đường về nhà. Từ đây về tới nhà chỉ mất hai, ba phút bộ. hiện tại, quãng đường với Trần Linh dài như vô tận.
Cơn mưa lạnh như kim châm, ngấm tận xương. Hắn run rẩy bước , ướt sũng, lạnh buốt và tê dại. Mười phút , cuối cùng cũng một cánh cửa quen thuộc trong ký ức.
Hắn lục lọi trong túi áo, chẳng thấy chìa khóa . cơ thể phản xạ tự nhiên, khom lấy một chiếc chìa khóa dự phòng từ hộp báo bên cửa.
Két két ——
Cửa mở. Ánh đèn trong nhà hắt , vàng ấm, xua màn mưa lạnh lẽo. Cũng khiến sắc mặt trắng bệch của Trần Linh trở nên dễ hơn đôi chút.
Vừa thấy ánh sáng, thần kinh căng cứng trong bỗng lơi lỏng. Cảm giác lạnh lẽo cũng vì thế mà dịu vài phần.
Hắn bước nhà. Trước bàn ăn, hai đang lặng lẽ — một đàn ông, một phụ nữ. Mắt họ đỏ hoe, trông như lâu.
Phiêu Vũ Miên Miên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-1.html.]
Nghe tiếng cửa mở, cả hai giật .
“Cha… Mẹ… Con về .”
Trần Linh lẩm bẩm, theo bản năng định tháo giày ở cửa. cúi xuống thì mới sực nhớ: đang chân đất. Bùn bám đầy lòng bàn chân, để hai dấu chân đen sì sàn gỗ sạch bóng.
Hai bên bàn, thấy mặc đồ cưới đỏ rực, sắc mặt lập tức đổi. Đồng tử co rút, đàn ông há hốc miệng như thấy thứ gì khủng khiếp.
“Ngươi... Ngươi…”
Trần Linh chẳng để tâm. Hắn lảo đảo bước bếp, miệng khô khốc như sắp cháy, khàn giọng hỏi:
“Mẹ... Trong nhà nước ? Con khát quá.”
Từng bước nặng nề. Hắn tiến tới bình lọc nước, nâng ly uống ừng ực.
Trong ánh đèn bếp, bóng dáng áo đỏ cúi đầu uống nước, như con dã thú đói khát vứt bỏ ngoài hoang dã. Nước tràn từ khóe miệng , rơi tí tách xuống sàn, phản chiếu khuôn mặt đầy kinh hoàng của đôi vợ chồng trong phòng khách.
“A… A Linh?” Người phụ nữ run rẩy mở lời. “Con… con về ?”
Trần Linh trả lời. Hắn càng uống càng khát, cảm thấy uống bằng ly quá chậm, liền ngửa đầu, đưa cả miệng bình nước lớn bằng nắm tay miệng — cắn nát nó.
Rắc!
Nhựa tổng hợp hàm răng nghiền nát như giấy vụn. Nước ào ạt tuôn , tham lam nuốt lấy.
“Đi về …”
Một giọng vang lên từ lưng .
Phía .
Giọng rõ ràng, bình thản — nhưng phát từ miệng Trần Linh đang uống nước.
Giống như… một Trần Linh khác, đang , lặng lẽ , mỉm , thì thầm.
“Mưa lớn quá, con như lạc đường …”
“Hình như đường ngã mấy , giày cũng thấy …”
“Mẹ, con bẩn sàn nhà . Không , sáng mai con lau… Giờ con buồn ngủ quá …”
Trong phòng khách, cả hai cứng đờ như tượng đá. Sống lưng lạnh toát. Ngọn đèn dầu trong chén thủy tinh run rẩy ngừng, như thứ gì đang trêu chọc.
Cuối cùng, nước trong bình cạn sạch.
Trần Linh đặt bình xuống, lau miệng, rời khỏi phòng bếp, để từng dấu chân ướt đẫm, bẩn thỉu in đầy sàn gỗ.
“Cha … ngủ sớm nhé. Ngủ ngon…”
Hắn lẩm bẩm, bước phòng ngủ của . Cửa phòng khép . Một tiếng "rầm" vang lên — tiếng thể nặng nề đổ xuống giường.
Phòng khách rơi tĩnh lặng.
Không bao lâu , hai mới dám sang . Mặt cắt còn giọt máu.
Ngọn đèn dầu thôi rung, le lói chiếu sáng căn phòng u ám.
Người đàn ông giọng khàn khàn:
“Hắn… trở về .”
Người phụ nữ môi run bần bật, dám gì.
Nếu đó… thật sự là A Linh…
Vậy thì tối qua chúng giết… là ai?