Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Không Phải Hí Thần - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:50:46

“Là… quỷ ?”

Tiếng mưa đập mạnh cửa sổ, từng giọt lạnh buốt như xuyên qua da thịt. Hai trong phòng lặng im, lòng hoảng loạn như ngọn đèn dầu gió, chỉ chực tắt.

“Ta… .” Người phụ nữ nuốt khan, giọng run rẩy. “Có nên báo cho chấp pháp ?”

“Ngươi điên !”

Vừa ba chữ " chấp pháp", đàn ông như bừng tỉnh giữa cơn sợ hãi, lý trí rốt cuộc cũng trở . Hắn nghiến răng: “Một khi họ nhúng tay , chuyện chúng chắc chắn sẽ phanh phui… Tuyệt đối !”

Người phụ nữ thoáng chần chừ: “Vậy... đây?”

Nàng liếc về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, hạ giọng : “Chẳng ... ngươi tai họa gì đó bám xác A Linh ?”

Cả hai cùng chằm chằm cánh cửa, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Không ai lên tiếng thêm nữa, chỉ còn tiếng mưa rơi và nhịp thở nặng nề vang vọng.

Một lúc lâu , đàn ông dậy, mặc áo mưa đen, mở cửa bước .

“Ngươi định ?”

“Đến chỗ chôn xác.”

“Ngay bây giờ? Đi để gì?”

“Xác minh .” Nước mưa chảy dài gương mặt tái nhợt của . Giọng trầm khàn: “Bất kể thứ đang trong phòng là gì… nó tuyệt đối thể là A Linh! Ta tận mắt thấy t.h.i t.h.ể của .”

“Ta với ngươi!”

Cơn mưa dữ dội vẫn dứt, nhưng so với việc ở trong căn nhà với “thứ gì đó” rõ đang ngủ trong phòng, phụ nữ thà lao ngoài. Hai chiếc áo mưa màu tối vội vã khuất trong màn mưa.

Phòng ngủ.

Trần Linh đang say ngủ, hàng mi khẽ run lên như đang gặp ác mộng.

Trong mơ, cứ chìm dần xuống, như rơi một vực sâu đáy. Không rõ qua bao lâu, thể bất ngờ “rơi” xuống một mặt đất cứng ngắc, ý thức cũng dần định trở .

Đăng — đăng — đăng —

Tiếng cơ quan kim loại vang lên nặng nề, đó là ánh đèn loé lên từ bốn phương tám hướng, như từng lưỡi kiếm xuyên thủng bóng tối, chiếu thẳng .

Trần Linh theo phản xạ giơ tay che mắt, lẩm bẩm: “Đây là ...?”

Ánh sáng chói mắt khiến mất một lúc mới thể rõ xung quanh. Trong vùng ánh sáng chiếu tới, thấy bộ hí phục màu đỏ sẫm đang mặc , sàn gỗ cũ chân, và một góc màn đen phía ánh sáng rọi qua… Phía ngoài quầng sáng là bóng tối sâu thẳm, thấy điểm dừng.

Ánh mắt Trần Linh dần trở nên kinh ngạc.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy rõ từng bóng đèn chiếu sáng treo khung thép phía .

“Sân khấu?”

Là biên đạo sân khấu chuyên nghiệp, quá quen thuộc với bố cục và ánh sáng ở đây. Kiếp , đến tận lúc đèn rơi trúng đầu mà chết, vẫn còn đang sân khấu. Hiểu của về sân khấu còn vượt xa nhiều diễn viên.

Theo bản năng, Trần Linh nghĩ ... xuyên .

đúng.

Ánh sáng sân khấu kiếp của như thế , màn che màu đen, sàn cũng kiểu gỗ cũ kỹ .

“Chẳng lẽ chỉ là mơ?”

Hắn thử bước một bước, sàn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt. Khi bước khỏi vùng sáng, một chùm sáng khác liền đuổi theo, chiếu đúng chỗ đang .

“Đèn theo dõi?” Trần Linh giật , bật thốt: “Ai đó?”

Đèn thể tự động bám sát di chuyển chứng tỏ đang điều khiển. sân khấu cũ kỹ thế , khó mà tin nơi đây hệ thống tự động.

“Ai ở đó…”

Phiêu Vũ Miên Miên

Âm thanh của vang vọng trong bóng tối, biến dạng như vật gì đó đang nhại , âm điệu lạnh lẽo và méo mó.

Cùng lúc , một màn hình điện tử ở mép sân khấu sáng lên. Vốn vị trí thường để máy nhắc thoại, nhưng lúc màn hình hiện lên dòng chữ đỏ rực:

【Giá trị mong đợi của khán giả: 29%】

Góc bên trái còn một hàng chữ nhỏ:

“Xin đừng để giá trị mong đợi thấp hơn 20%, nếu , rạp hát đảm bảo an cho diễn viên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-2.html.]

Trần Linh cau mày, hoang mang màn hình.

“Khán giả? Ở khán giả?”

Đăng — đăng — đăng!

Ánh đèn nữa bật lên, bóng tối dần lùi xuống. Trước sân khấu, những hàng ghế khán giả theo hình bậc thang dần hiện , trải dài như vô tận.

Thính phòng.

Từ ngữ đó lập tức hiện trong đầu Trần Linh. Có sân khấu, tất nhiên thính phòng. thứ khiến dựng tóc gáy… chính là từng chiếc ghế chật kín "khán giả".

Chúng .

Tất cả đều là những sinh thể hình bóng tối nuốt trọn, ánh sáng dù rọi cũng thấy rõ mặt. Thứ duy nhất rõ ràng là... đôi mắt đỏ rực lấp ló trong bóng tối.

Hàng ngàn ánh mắt đỏ rực, như mắt mèo rình mồi, dõi theo Trần Linh sân khấu — ánh tham lam, lạnh lẽo.

Toàn Trần Linh cứng đờ. Hắn , những thứ đó tuyệt đối sống.

Hắn cố ép chúng nữa, đầu chạy về phía cánh gà. Theo lý thuyết, hai bên sân khấu đều lối .

khi đến nơi… thứ chào đón là một bức tường kín.

Hắn chạy sang bên còn — vẫn là tường.

Sân khấu hề lối thoát.

Trên khán đài, hàng ngàn con ngươi đỏ rực đồng loạt chuyển động theo từng bước chạy của , như đang thưởng thức một màn trình diễn hấp dẫn.

Màn hình chính giữa nhảy :

【Giá trị mong đợi của khán giả: 30%】

Trần Linh cảm thấy cả lạnh toát.

“Cái quỷ gì đang xảy !?”

Hắn bóp mạnh cánh tay — đau! tỉnh dậy. Đây giấc mơ bình thường.

【Giữa trận nghỉ ngơi kết thúc, mời tiếp tục biểu diễn】

Một dòng chữ mới hiện lên. Ngay đó —

Leng keng ——

Tiếng chuông báo hiệu vang lên từ sân khấu! Trước khi Trần Linh kịp phản ứng, khung cảnh mắt liền vỡ vụn, ý thức bắt đầu chìm hỗn loạn.

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi mất ý thức, thấy bức màn đen khổng lồ phía từ từ kéo lên...

RẦM!

Trần Linh bật dậy khỏi giường!

Chiếc chăn ướt đẫm mồ hôi lạnh, n.g.ự.c phập phồng, ánh mắt đầy hoảng loạn. Phải mất một lúc lâu mới xác định đây là phòng ngủ của cái sân khấu ma quái .

“Chỉ là mơ… giấc mơ quái gì mà thật như ?”

Hắn lắc đầu, rời giường phòng khách. Mưa ngoài trời ngớt, nhưng khí vẫn u ám. Hắn gọi vài tiếng tìm cha ai trả lời.

“Đi sớm thế ?” Hắn lẩm bẩm, tay xoa bụng đói meo.

Trong trạng thái mơ màng, Trần Linh lảo đảo bước bếp kiếm chút gì ăn. Vừa qua cửa, một vật cứng lăn chân .

Cúi xuống — là một chiếc xô nước, trông như dã thú cắn nát, chỉ còn cái khung méo mó.

“Cái quái gì? Bể vì lạnh đóng băng ?” Hắn cố nhớ chuyện tối qua, nhưng đầu óc trống rỗng. Cầm chiếc xô ném sang góc, tìm khăn để lau vũng nước loang lổ sàn.

khi xổm xuống — lập tức đông cứng tại chỗ.

Vũng nước... đang tự di chuyển.

Như thể một sinh vật vô hình đang đối diện , chậm rãi đưa tay thấm nước, từng nét từng nét lên mặt đất.

Chỉ chốc lát , vũng nước trở nên đỏ như máu, hiện dòng chữ uốn lượn rùng rợn:

——【Chúng đang ngươi】

Loading...