Ta Không Phải Hí Thần - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:51:00
Một bóng mặc hí phục đen bất ngờ chui khỏi tấm quái vật giấy đỏ, nửa lơ lửng giữa trung, treo ngược như dính chặt khí.
Quái vật giấy đỏ cảm nhận Trần Linh sắp thoát ly, liền giãy dụa dữ dội. Thân thể nó dần trở nên mờ nhòe, như một tờ giấy gặp nước mưa, càng lúc càng mỏng , thể tan biến bất cứ lúc nào.
Trần Linh treo lơ lửng gần sát mặt đất, cơ thể đong đưa như con rối treo dây. Đầu choáng váng, mắt hoa lên từng đợt.
Cái lỗ rách to mặt giấy ngừng giật giật, như một cái miệng cố nuốt Trần Linh trở . cắn răng chịu đựng, liều mạng chống cự, nửa vẫn chịu buông xuôi!
lúc , một thiếu niên ướt sũng lao như bay từ vùng hoang phế phía xa đến, gào lớn:
— “Ca!!”
Một bàn tay mạnh mẽ chụp lấy cánh tay Trần Linh, kéo mạnh một cái!
Trần Linh cảm nhận một luồng sức mạnh lớn truyền đến, nửa của cuối cùng cũng rứt khỏi mặt giấy . Cả như xuyên qua một lớp màng mỏng giữa sân khấu ảo ảnh và hiện thực, ngã bịch xuống nền đất lạnh ướt.
Ngay khoảnh khắc thoát , quái vật giấy giữa trung lập tức tan biến như từng tồn tại. Không khí im lặng như tờ, chỉ còn tiếng mưa lách tách rơi.
Trần Linh ngửa bùn đất, ướt nhẹp, vẫn khoác bộ hí phục đỏ rực, thở nặng nề như từ cõi c.h.ế.t trở về.
Trời âm u, mưa phùn lất phất, từng giọt nước lạnh buốt chảy xuống theo mái tóc rối bời. Trong cơn choáng váng, mở mắt , thấy một khuôn mặt quen thuộc đang sốt sắng lay gọi .
— “Ca! Ca! Huynh tỉnh ? Có ?”
Trần Linh chớp mắt vài cái, ngơ ngác kỹ mặt.
— “...A Yến? Sao ngươi ở đây?”
Người cứu chính là Trần Yến – em trai ruột của .
Trong ký ức của Trần Linh, hai điều khiến luôn tự hào.
Một là: thi đậu chức chấp pháp quan bằng chính thực lực của .
Phiêu Vũ Miên Miên
Hai là: một đứa em trai như Trần Yến.
Không vì Trần Yến giỏi giang thông minh gì. Ngược , thằng bé vốn lanh lợi, học hành lẹt đẹt, tính tình nhút nhát, năng lắp bắp, suốt ngày bắt nạt ở trường.
từ khi còn bé tí, Trần Yến chỉ theo ca ca. Hắn bảo thì thằng bé , bao giờ cãi lời. Có Trần Linh nghịch dại, vùi Trần Yến xuống cát suýt khiến nó nghẹt thở. Sau khi cứu lên, phản ứng đầu tiên của Trần Yến là , mà là ngu ngơ với .
Từ đó về , Trần Linh cũng dẫn theo em . Dù chuyện điên rồ gì, Trần Yến cũng một mực tin tưởng, chút nghi ngờ.
Dù bản là bình thường, nhưng mỗi ánh mắt Trần Yến, Trần Linh thấy chính trở nên quan trọng. Như thể... là một ước mơ.
Thiếu niên ướt sũng lúc lắp bắp, giọng nghèn nghẹn:
— “Tay phẫu thuật xong tỉnh ... vẫn ở bệnh viện chờ đến đón... Sau đó tin tai họa gì đó xảy ... nên lo quá, lén trốn ... Định về nhà tìm , thì thấy dính một quái vật đỏ quạch...”
Trần Linh sững :
— “Khoan, khu hai và khu ba phong tỏa ? Làm ngươi qua ?”
— “Chấp pháp quan hình như đủ , họ chỉ canh phòng ở vành ngoài. Giữa hai khu hầu như trông, nên mới lén vượt qua ...”
Trần Linh thở dài, rốt cuộc chống tay dậy . Hắn gương mặt đầy lo lắng của em , lòng bỗng rối như tơ vò.
Lý Tú Xuân và Trần Đàn – cha của hai – âm mưu g.i.ế.c , chỉ để lấy trái tim cứu Trần Yến.
Nếu theo nghĩa nào đó... chính Trần Yến là nguyên nhân khiến Trần Linh mất mạng.
nghĩ kỹ , Trần Yến lẽ chẳng gì cả. Thằng bé chỉ mới mười lăm tuổi, cha bảo cách cứu sống , thì ngoan ngoãn lên bàn mổ. Dù sống , cũng sẽ chẳng bao giờ rằng trái tim trong n.g.ự.c là của ai...
Trần Linh , trong mắt hiện lên một nét bi ai.
Bỗng, Trần Yến hỏi nhỏ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-12.html.]
— “Ca... g.i.ế.c ?”
Ánh mắt thằng bé hướng về phía Hàn Mông đang đó, m.á.u me bê bết. Gương mặt non nớt của nó trắng bệch, là sợ hãi lo lắng.
— “Không giết.” Trần Linh theo phản xạ trả lời. “Chuyện ... là...”
Lời đến đây, khựng .
Hắn thật sự giải thích thế nào cho Trần Yến hiểu. Chẳng lẽ với thằng bé rằng trong đầu một đám " xem" ẩn , rằng nãy chúng chiếm xác?
Trên cổ giờ còn vết thương dài, m.á.u vẫn chảy. Trong mắt bất kỳ ai, cũng thể xem là bình thường.
Trong thâm tâm, Trần Linh sợ... sợ rằng ngay cả Trần Yến – đứa em duy nhất – cũng sẽ xem là một quái vật.
Thế nhưng, Trần Yến chỉ lặng lẽ . Đôi mắt màu nâu của nó hề sự sợ hãi, chỉ một vẻ bình thản và kiên định đến lạ thường.
Nó trầm ngâm một lúc, bỗng đến bên Hàn Mông, cố gắng dùng hết sức cõng đàn ông bất tỉnh đó lên lưng. Rồi từng bước lảo đảo sâu vùng hoang phế.
— “Ngươi định gì?” Trần Linh ngẩn .
Cái hình gầy gò , cố gắng cõng một nặng gần gấp đôi , bước chân lún sâu trong bùn, mỗi bước đều khổ sở như gánh cả thế giới.
Trần Yến vẫn nghiến răng chịu đựng, một lời.
— “Ca, là chấp pháp quan.”
— “Ta .”
— “Giết chấp pháp quan là tội lớn. Dù do giết, một khi phát hiện... họ cũng sẽ tha cho .”
— “...Ta ... ...”
— “Ca.” Trần Yến dừng , nhẹ giọng , “Để ... chôn giúp .”
Trần Linh sững , tim như ai bóp chặt.
Hắn – ánh mắt hoảng loạn, sợ hãi – chỉ sự tin tưởng và quyết tâm.
— “Không ... A Yến...” Trần Linh khẽ thở dài, “Hắn c.h.ế.t mà...”
— “Hả?”
Trần Yến mờ mịt , đúng lúc thấy mí mắt Hàn Mông đang khẽ giật, miệng phát tiếng rên nhỏ.
Nó hoảng hốt, bước hụt một cái, cả lẫn Hàn Mông đổ “rầm” xuống bùn đất.
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng đỏ lóe lên. Trần Linh lao tới, giơ nắm đ.ấ.m thật cao, nện thẳng gáy Hàn Mông!
Bốp!
Người đàn ông đang tỉnh chỉ kịp mở mắt nửa chừng, ngất lịm vì một cú choáng váng trời giáng.
Trần Linh lắc lắc bàn tay ê ẩm, nhẹ nhõm thở phào.
— “Suýt thì hỏng bét...”
Hắn rõ qua sân khấu ảo ảnh, Hàn Mông là một kẻ nguy hiểm. Nếu con quái vật giấy đỏ kiềm chế , Trần Linh thể là đối thủ.
— “Đi mau!”
Không chần chừ thêm, Trần Linh kéo tay Trần Yến, cả hai chạy thật nhanh rời khỏi hiện trường. Trời lúc mưa như trút nước.
Hắn , ba khu chỉ một chấp pháp quan. Hàn Mông mặt ở đây lẽ chỉ vì chạy nhanh hơn khác. Nếu rời kịp thời, những kẻ khác chắc chắn sẽ ập tới.
Hàn Mông trong hố bùn, bất tỉnh. Hai thiếu niên cắm đầu chạy , dần dần mất hút trong màn mưa.
Từng giọt nước mưa nặng hạt rửa trôi bùn đất, xóa sạch dấu vết. Vài phút , một nhóm mặc đồng phục đỏ thẫm vội vã xuất hiện...