Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Không Phải Hí Thần - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:51:01

“Khí tức của [Thẩm Phán] biến mất .”

“Khí tức của Tai Ách cũng còn.”

“Không bất ngờ gì, Mông ca chắc giải quyết xong.”

“Hàn Mông nhanh tay thật, đến công trạng tụi còn kịp chia tí nào…”

Trong đêm mưa mịt mùng, bốn bóng khoác áo choàng đen lướt nhanh tới hiện trường. Họ chính là những chấp pháp quan còn của khu ba. Khi ánh mắt quét qua bãi chiến trường tan hoang, ai nấy đều bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.

Rốt cuộc là đánh dữ dội cỡ nào mới biến nơi thành đống đổ nát như ?

“Con Tai Ách ... hình như đơn giản.”

Cả nhóm trao đổi, di chuyển đến rìa chiến trường. Trước mắt họ là một đang bất động mặt đất, cả đầy máu, chẳng khác gì xác chết.

“Mông ca?!”

Một vội lao đến, đỡ lấy Hàn Mông, khẩn trương kiểm tra thở.

Ba còn yên, liếc , trong mắt loé lên một tia sáng khó lường...

“Chết ?” — kẻ lên tiếng là Mã Trung, phó thủ tịch chấp pháp quan khu ba.

“Chưa chết! Vẫn còn thở!”

Trên gương mặt ba thoáng hiện vẻ thất vọng khó nhận . Hai trong họ đưa mắt Mã Trung, còn chút do dự, khẽ lắc đầu.

“Vậy con Tai Ách ? Không thấy xác?”

“Bỏ trốn ?”

“Không thi thể... khả năng cao là nó chạy thoát.”

Cả nhóm lập tức chia tìm kiếm xung quanh. cơn mưa nặng hạt như trút, dấu vết đều cuốn trôi. Cứ như thể con Tai Ách giao chiến với Hàn Mông còn đầy một giờ , nay tan biến khỏi thế giới .

Không một chút dấu tích.

________________________________________

“Mã ca! Mã ca!!”

Một chấp pháp quan mặc chế phục đỏ thẫm hớt hải chạy tới.

“Sao ? Gấp gáp như thế gì?” – Mã Trung nhíu mày.

“Bên khu hai truyền tin... Tối qua cũng một đợt Tai Ách tập kích. Nửa con phố ở Đạo Đô huyết tẩy, tổng cộng ba mươi sáu chết.”

“Gì cơ?” – Mã Trung sững sờ, “Cũng là con ?”

“Không . Tin báo bên đó là một con Tai Ách cấp ba, khả năng trùng.”

“Ở cùng một điểm giao hội hôi giới mà hai con Tai Ách xuất hiện cùng lúc? Hiếm gặp đấy…” – Mã Trung trầm ngâm. “Vậy xử lý xong ?”

“Chưa. Sau khi thảm sát xong, con quái đó chạy về hướng hậu sơn… Rất thể nó băng qua núi, tiến khu ba . Giờ khu hai xin chi viện. Người c.h.ế.t quá nhiều, bên họ đủ lực lượng trấn áp.”

“Được . Chuyện để lo.”

Họ nhanh chóng đưa Hàn Mông, vẫn còn hôn mê, rời khỏi hiện trường đến bệnh viện. Mã Trung , mắt vùng đồi núi tối tăm phía xa, một lời.

Một điểm giao hội hôi giới... xuất hiện hai con Tai Ách?

Thú vị thật.

________________________________________

Cùng lúc đó...

Màn đêm phủ xuống . Trên con đường nhỏ vắng bóng , hai thiếu niên nhanh về phía phố Hàn Sương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-13.html.]

“Ca, chạy ?” – Trần Yến hỏi nhỏ.

“Sao chạy?” – Trần Linh bình thản hỏi .

Trần Yến ngẩn , gãi đầu suy nghĩ một lúc, trả lời nữa.

“Hơn nữa, cho dù chạy, thì chạy ?” – Trần Linh thở dài. “Cực Quang giới vực lớn gì cho cam? Một thành chia bảy khu. Người thường thì Cực Quang thành, các khu khác như khu hai và khu ba thì đang phong tỏa…”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Vậy… tìm hang khe suối nào đó trốn tạm?” – Trần Yến gợi ý.

“Trốn cũng giải quyết gì. Bọn họ kiểu gì chả mò tới. Không thể cứ lùi mãi .”

Trần Linh , nhưng thực trong lòng cũng trốn cho yên. Chỉ là… lựa chọn. Hiện giờ, giành quyền kiểm soát cơ thể từ “sân khấu”, nhưng giá trị kỳ vọng của khán giả vẫn kẹt ở mức 20%.

Nếu gì để tăng kỳ vọng lên, thì sớm muộn gì xác cũng sẽ chiếm đoạt , và … sẽ còn cơ hội nữa.

Trần Yến cảm thấy gì đó trong logic của ca , nhưng . Dù … nếu ca thể trốn, hẳn là lý do.

“A Yến.”

“Dạ?”

“Em sợ ?” – Trần Linh sang hỏi, giọng nhẹ mà sâu. “Em thấy đấy… Lúc nãy biến thành quái vật.”

Trần Yến cúi đầu, im lặng hồi lâu mới khẽ :

“Ca, dù thành quái vật... thì chỉ cần vẫn là .”

em vẫn là ?”

“Chỉ là… cảm giác thôi.”

Trần Linh im lặng, ánh mắt sâu thẳm đứa em trai trong bóng tối.

“… À mà, thể em thế nào ?” – Hắn đổi đề tài. “Ghép tim xong là tĩnh dưỡng lâu mới đúng. Em cứ chạy ngoài đường kiểu , chứ?”

“Bác sĩ đó giỏi… Em hồi phục nhanh lắm.”

“Ờ…”

Trần Linh chợt nghĩ—thế giới siêu năng lực, điện đèn mà vẫn phẫu thuật ghép tim? Vậy cũng lạ khi cách giúp hồi phục nhanh.

Ánh mắt dừng ở cổ Trần Yến.

“À mà, phù bình an của em ? Cái em đeo ở cổ .”

Trần Yến giật , sờ lên ngực. Trống .

“Không nữa… chắc rớt lúc chạy về.”

“Không , về cho cái khác.”

“Ừm… À ca, thật sự định tắm ? Bộ dạng thế đường, khi sợ té xỉu luôn.”

Trần Linh giật . Vô thức đưa tay lau cổ. Cổ trơn nhẵn, trắng trẻo... nhưng bàn tay dính đầy máu.

Nghĩ mới thấy lạ— khi chui từ xác con quái vật giấy đỏ, vết thương cổ lành nhanh bất thường. Chưa đến nửa tiếng, da thịt liền hơn nửa. Tuy vẫn đỏ tươi một mảng nhưng cũng còn nứt toác như . Trông lúc đúng kiểu một ác quỷ bước từ địa ngục.

Hết cách, Trần Linh đành tìm một con suối nhỏ gần đó, tiện tay cởi luôn chiếc hí bào đỏ choét , cúi tẩy rửa m.á.u me.

“Ca… chuyện em định hỏi nãy giờ…” – Trần Yến bỗng ngập ngừng.

“Sao mặc cái hí bào của em ?”

“… Anh cũng rõ.” – Trần Linh chiếc áo đỏ như m.á.u trong tay, ánh mắt thoáng nghi hoặc.

Hắn nhớ, lúc c.h.é.m chết, mặc cái . đêm đó khi về nhà, thấy khoác chiếc hí bào đỏ. Qua lời kể của Trần Đàn và Lý Tú Xuân, hình như đây là bộ đồ họ tiện tay dùng để bọc xác khi mưu sát.

… nếu họ khoác cho , thì bộ hí bào tự động ?

Nghĩ mãi thông, Trần Linh dứt khoát nghĩ nữa. Từ lúc xuyên tới thế giới , chuyện kỳ quái càng lúc càng nhiều. Chiếc hí bào đỏ m.á.u đáng lẽ đốt từ sớm… nhưng ánh mắt tội nghiệp của Trần Yến đang bên cạnh, vẫn thở dài một tiếng, lẳng lặng giặt luôn cái áo .

Loading...