Ta Không Phải Hí Thần - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:51:22
“Chậc… Lỗ nặng .”
Trần Linh lê bước con đường núi ngoằn ngoèo, mắt rời hai lỗ thủng to tướng chiếc áo khoác bông cũ. Hắn thở dài, gương mặt đầy vẻ xót xa.
Không lương trong thời gian thử việc, còn tự gánh lấy tổn thất. Một bộ quần áo bông đáng giá cả tháng sinh hoạt, giờ rách toạc như … Với gia cảnh vốn túng thiếu, tổn thất khác gì đòn giáng mạnh.
cũng thể là hôm nay trắng tay.
[Giá trị chờ mong hiện tại: 40%]
Từ lúc Tiền Phàm giao việc, tiếp quản nhiệm vụ điều tra của Ngô Hữu Đông, “giá trị chờ mong” của khán giả trong Rạp Hát vẫn đều đều tăng lên. Mỗi bước đúng hướng, mỗi trực tiếp can dự sự kiện, chỉ nhích thêm một đoạn.
Như lúc tìm chấp pháp ở quán – tăng 5%. Khi tay tại tửu quán – tăng hẳn 10%.
Hắn từng nghĩ chỉ cần dính dáng đến chấp pháp là thể thu giá trị, nhưng thực tế . Cần chính hiện diện và trực tiếp tham dự tình huống thì khán giả mới cảm giác “đáng xem”.
Và giờ thì… Hắn bắt đầu thấy lối tắt để nhanh chóng gom điểm.
Sau hơn hai tiếng lội bộ, Trần Linh cuối cùng cũng về đến khu phố Hàn Sương. Còn bước cửa, một giọng hát thanh thanh, réo rắt vang lên từ trong nhà.
“Tiểu ni cô tuổi mới đôi tám,
Chính thanh xuân, sư phó nạo tóc…
Hắn đem con mắt ,
Ta đem con mắt nheo mắt …”
Lông mày Trần Linh khẽ nhướn lên.
Khúc “Nhớ Trần Tục” – một đoạn kinh điển trong hí khúc. Hắn từng qua ở kiếp nhờ bộ phim Bá Vương Biệt Cơ, nổi tiếng. ngờ, ở thế giới , hí khúc và tên gọi vẫn y hệt như cũ.
Càng ngạc nhiên hơn là… Giọng hát vô cùng êm tai, cao vút mà chói, trầm bổng đầy cảm xúc. Kỹ thuật xử lý cũng vô cùng bài bản. Nếu so với những nghệ nhân hí khúc chuyên nghiệp kiếp , còn phần nổi trội hơn.
Lạ thật. Không ai dạy mà luyện đến trình độ ?
Hắn lặng lẽ đẩy cửa bước . Trong phòng khách, Sở Mục Vân vẫn như cũ, ánh mắt chăm chú dán quyển sách trong tay, chẳng buồn ngước lên.
“Ngươi đó cả ngày chán ?” Trần Linh hỏi.
“Có dạo buổi sáng. Gió mát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.”
“Ừm. A Yến hát phiền ngươi chứ?”
“Không.” Sở Mục Vân đáp gọn, mắt vẫn rời trang sách.
Trần Linh xuống, liếc về phía phòng ngủ nơi Trần Yến luyện giọng ngắm trong gương. Giọng pha lẫn chút trầm ngâm:
“Từ nhỏ A Yến thích hí khúc. khu Ba nhỏ quá, ai dạy, mà nhà thì càng tiền thuê thầy.”
“Hiểu .” Sở Mục Vân đáp, “Người hí khúc giờ đúng là hiếm… Trong thành Cực Quang còn chẳng mấy ai rành.”
Lúc , Trần Yến từ trong phòng chạy , hí hửng khoe:
“Ca! Huynh thử coi, hóa trang ?”
Hắn chớp chớp đôi mắt kẻ đậm, đuôi mắt nhấn lên sắc sảo. Phấn nền màu hồng đào tán đều, khiến gương mặt trở nên thanh tú nổi bật. Trần Linh thoáng qua, lập tức nhận : kiểu hóa trang “Đào” – trang điểm dành riêng cho những vai thiếu nữ yêu kiều trong hí khúc.
Dù còn vụng, nhưng hiệu quả quá mức mong đợi.
“Đẹp thật.” Trần Linh gật đầu, chút do dự. “Chỉ là vài chỗ chi tiết đúng lắm. Để rảnh chỉnh cho.”
“Ca, cũng hóa trang hí khúc?”
“Biết chút ít thôi.”
Đôi mắt Trần Yến lập tức sáng bừng lên, sùng bái lẫn vui sướng.
“Vậy ca xem, nếu biểu diễn ở tiệc tất niên trường học, ?”
“Được chứ! Trong khu Ba chỉ ngươi hát hí khúc, chắc chắn nổi bật. Đến lúc đó mặc hí bào, trang điểm kỹ, cất tiếng hát – đảm bảo bạn học lác mắt.”
“Huynh nên hát bài nào?”
“Nếu chỉ ngươi, “Nhớ Trần Tục” là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-29.html.]
“Vậy luyện tiếp đây!”
Hắn đầu chạy tọt phòng ngủ, ngân nga. Trên là bộ hí bào đỏ rực, ống tay áo rộng như cánh chim, lướt nhẹ sàn gỗ.
Thiếu niên mười lăm tuổi mà… Trần Linh theo, nở nụ bất đắc dĩ.
Tuổi ai chẳng thể hiện. Hồi đó cũng từng mơ cầm đàn guitar bước lên sân khấu, vỗ tay rầm rầm – nhưng tiếc là… đàn.
Còn Trần Yến – may mắn đam mê, thực lực, và bây giờ, thậm chí còn cả cơ hội.
“Thôi, chuẩn nấu cơm.” Trần Linh vọng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trần Yến ngoan ngoãn bước , cùng rửa rau, thái đồ. Trong lúc , mắt vô tình liếc thấy chiếc áo khoác rách bàn – hai lỗ đạn lớn như miệng chén.
“Ca… Cái áo …?”
“Không , quẹt thôi.”
Sở Mục Vân đang sách, bèn nghiêng đầu liếc , ánh mắt đột nhiên sắc bén:
“Ngươi bắn?”
Trần Yến cũng ngẩng phắt lên, mắt trợn tròn.
“Không trúng.” Trần Linh vội xua tay. “Chỉ b.ắ.n trúng quần áo thôi, .”
Sở Mục Vân đánh giá một lượt, gật đầu: “Không thương thật.”
“… Là ai nổ s.ú.n.g b.ắ.n ?” Trần Yến lạnh giọng hỏi.
Trần Linh định “ của Băng Tuyền đường phố”, nhưng nhớ chuyện đêm , ánh mắt Trần Yến lúc g.i.ế.c vô cùng lạnh lùng… Hắn ngập ngừng, quyết định:
“Chỉ là hai tên lưu manh con. Bị chấp pháp bắt .”
Nói “Băng Tuyền” chỉ tổ đổ thêm dầu lửa. Giờ khu vực đó thể chấp pháp chiếm đóng. Trần Yến mà , e là chạm mặt Thẩm Phán Quan.
Trần Yến im lặng. Một lúc , cầm lấy chiếc áo rách:
“Để may cho.”
Hí bào của đều tự tay , khâu vá áo bông chuyện khó.
Sở Mục Vân hỏi:
“Bọn súng… Ngươi thắng thế nào?”
“Bắn trật cả. Có s.ú.n.g nhưng dùng. Sao ngươi hỏi ?”
Trần Linh thể thật về "Vũ Khúc Sát Chóc", càng thể tiết lộ chuyện liên quan đến Rạp Hát "Người Xem".
“Không gì.” – Sở Mục Vân cụp mắt, ngón tay lật một trang sách.
—
Ăn cơm xong, mỗi về phòng. Đêm xuống, trời đen như mực, chỉ dải cực quang xanh thẫm lặng lẽ lơ lửng cao, soi rọi xuống những mái nhà tĩnh mịch.
Trần Linh sớm chìm giấc ngủ.
—
Trong mộng, bước Rạp Hát.
Không khí ẩm lạnh và yên tĩnh đến rợn . Căn phòng tối om, vách tường loang lổ ánh sáng mờ ảo.
Tiếng bước chân vang lên.
Một bóng đang tiến gần.
Là Sở Mục Vân.
Gọng kính phản chiếu ánh sáng cực quang nhạt nhòa. Đôi mắt lạnh băng lặng lẽ Trần Linh đang ngủ say.
Đáy mắt – lóe lên một luồng sát ý rõ ràng.
Trong tay , một con d.a.o găm sáng loáng, như ánh trăng rơi xuống.
Hắn… từ từ nâng nó lên.