Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ta Không Phải Hí Thần - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:50:49

“Ách xì!”

Gió lạnh thốc qua, Trần Linh đột nhiên hắt một cái. Dù sinh và lớn lên ở phương Bắc, vẫn quen với kiểu thời tiết nơi đây—ẩm thấp, rét buốt, ẩm ướt đến độ khiến cả xương cốt như đông cứng . Trên cao là một vầng mặt trời lớn, nhưng ánh nắng chẳng mang chút ấm áp nào.

“Tránh , tránh nào!”

Một giọng lười nhác vang lên từ phía . Trần Linh lập tức hồn, vội nép lề đường theo phản xạ.

Từ cuối con phố, một chiếc xe xích lô đang từ từ chạy tới. Một thiếu niên đang đạp xe, còn phía thì cầm một chiếc thìa lớn, liên tục rắc muối lên mặt đường phủ sương trắng. Hai bên xe là hai thùng muối to tướng. Mỗi khi muối rải xuống, lớp băng mỏng mặt đất liền tan từng chút một.

“Ơ kìa, Trần Linh ?” Thiếu niên rắc muối chợt nhận đang ven đường, nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên. “Không ngờ gặp đại học bá ở đây nha! Ngươi đang thi kỳ sát hạch chấp pháp ? Thi trượt ?”

Nghe thấy giọng , ký ức của Trần Linh lập tức ùa về.

Tên tên là Triệu Ất, hai từng lớn lên cùng một khu, nhưng sống cùng phố. Tính tình phần nhỏ nhen, ghen tị. Hồi cấp ba, thành tích của Trần Linh luôn đầu, khiến của Triệu Ất ít lôi Trần Linh so sánh, khiến quan hệ giữa hai bao giờ hòa thuận. Trong mắt Triệu Ất, Trần Linh chẳng khác gì cái gai.

“Thi văn qua, còn phần thi võ.” Trần Linh đáp nhẹ, dây dưa.

“Heh, chúc ngươi thi đỗ Long Xương nhé!” Triệu Ất xảo trá, thình lình xúc một thìa muối lớn, mạnh tay vẩy về phía lề đường.

Muối bay lả tả, rơi đầy lên tóc và áo bông của Trần Linh.

Hắn ngờ tên giở trò con nít như , nhất thời kịp tránh. Vừa cau mày phủi muối xuống, trừng mắt theo—nhưng Triệu Ất vắt chân xe xích lô, thong dong chạy xa, còn cố tình đầu lè lưỡi trêu chọc.

trưởng thành hai mươi tám tuổi, từng lăn lộn giữa dòng đời, Trần Linh khỏi cảm thấy buồn lẫn tức giận trò vặt vãnh . cuối cùng, vẫn nhịn. Dù cũng chẳng đáng để so đo.

Chuyện quan trọng hơn vẫn đang chờ phía .

Hắn đang định rảo bước tiếp thì ánh mắt vô tình lướt qua mặt đường chân. Cả khẽ khựng .

Lớp băng sương tan chảy chỗ muối rắc để một vệt trắng nhạt. Trong tích tắc, Trần Linh như thấy một hàng chữ mờ hiện lên giữa vệt tan đó:

[Giá trị mong đợi của xem: 27%]

Hắn chớp mắt. Khi định kỹ thì hàng chữ biến mất—muối tan , lớp băng chân cũng trở về như cũ. Cảnh tượng như một ảo ảnh thoáng qua.

“Không thể nào…” Trần Linh khẽ dụi mắt, trong lòng nảy sinh một nỗi bất an thể diễn tả.

Cảm giác nguy hiểm ập đến.

Hắn dám chậm trễ nữa, lập tức tăng tốc, hướng thẳng tới phòng khám gần đó.

________________________________________

Vài phút , Trần Linh đẩy cửa bước một ngôi nhà hai tầng cũ kỹ.

Phòng khám bệnh đường Hàn Sương kỳ thực cũng chỉ là nhà dân cải tạo , bên ngoài dính đầy bụi đất, mộc mạc. ở nơi nghèo khổ , nhà hai tầng như thế xem là khá khẩm.

“Ồ, là ngươi.” Một đàn ông mặc áo blouse trắng đang chiếc bàn gỗ, ngẩng đầu lên. “Lại lấy thuốc cho em ngươi ? A Yến chuyển viện ?”

“Lần cho A Yến.” Trần Linh đến bàn, xuống. “Là .”

Người tên là Bác sĩ Lâm, từng chữa trị cho em trai Trần Linh, nên hai bên coi như quen .

“Ngươi ? Thân thể khó chịu ?”

“Không… Là đầu óc.”

“Ý ngươi là đau đầu, ... tâm lý?”

“Gần đây bắt đầu thấy ảo giác.”

“Ảo giác ? Khoa tâm thần?” Bác sĩ Lâm nhíu mày, đẩy gọng kính đen mũi. “Mảng cũng nghiên cứu. Kể rõ hơn xem nào.”

Trần Linh hít sâu, bắt đầu kể .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-4.html.]

“Tối qua mơ một giấc mộng kỳ quái. Ta một sân khấu, phía là hàng ngàn đang theo dõi… thấy rõ mặt bọn chúng. Chúng giống con .”

“Rồi ?”

“Ta cố gắng chạy khỏi sân khấu, nhưng ngả đường đều chặn. Cứ như thể nhốt giữa màn trình diễn, thể xuống.”

“Ngươi mơ , nhưng khi tỉnh thì ?”

“Sau khi tỉnh, luôn cảm giác… thứ gì đó vẫn đang dõi theo .”

Câu đó khiến ánh mắt Bác sĩ Lâm nghiêm .

“Ngươi ngươi luôn cảm thấy theo dõi?”

“Không chỉ là cảm giác. Chúng… như đang trong đầu , khán đài vô hình, theo dõi từng cử động của . Còn … giống như diễn viên sân khấu, buộc biểu diễn để vui cho chúng.”

“Nhân sinh là sân khấu, ngươi là nhân vật chính?”

“Nói cũng , nhưng chẳng vinh quang gì.”

“Và những khán giả thì ? Bên cạnh việc dõi theo, chúng thể… gì khác ?”

Trần Linh trầm ngâm một lúc.

“Ta chắc… hình như chúng thể can thiệp thế giới thật.”

“Can thiệp hiện thực?” Bác sĩ Lâm nhíu mày, rót cho một ngụm . uống , sắc mặt ông lập tức biến đổi!

Phụt!

Một ngụm chất lỏng đỏ như m.á.u tươi phun khỏi miệng ông, văng tung tóe xuống đất.

“Bác sĩ Lâm? Ngài ?” Trần Linh hoảng hốt bật dậy.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Không … m.á.u của .” Bác sĩ Lâm lau miệng, giọng trầm thấp.

Ông chằm chằm ấm góc bàn—nước bên trong biến thành một thứ chất lỏng đỏ thẫm, đặc sệt như m.á.u !

Không khí trong phòng như ngưng . Cả hai đều rõ ràng—trong phòng từ nãy đến giờ chỉ họ. Trần Linh hề rời tầm mắt của Bác sĩ Lâm, càng khả năng chơi trò gì đó. Mà cách đây vài phút, ông còn rõ ràng pha Phổ Nhĩ.

Thứ … là do “bọn chúng” tạo ?

Trần Linh ngẩn . Một nữa, những hình ảnh trong mơ ùa về như sóng dội. Hắn khẽ lẩm bẩm:

“Giống như … Chúng thật sự tồn tại.”

Bác sĩ Lâm trầm mặc ấm m.á.u một lúc lâu mới hỏi:

“Cảm giác ... xuất hiện bao lâu ?”

“Mới một ngày. Tính từ lúc nhận thức .”

“Còn đó? Trạng thái của ngươi thế nào?”

“Ta... nhớ rõ. Nhớ mang máng hình ảnh mưa to, ướt sũng… nhưng đầu óc mơ hồ.”

“Tức là thời điểm đó, ngươi thể xác định triệu chứng bắt đầu từ khi nào. Đồng thời, cũng một trống trí nhớ?”

“…Ừm.”

Bác sĩ Lâm trầm giọng:

“Ngươi từng tiếp xúc với Tai Ách phụ thể ?”

Thấy Trần Linh ngơ ngác, ông hỏi , giọng nghiêm túc hơn:

“Nói cách khác… tối hôm qua, ngươi từng qua khu vực giao hội của Hôi Giới ?”

Loading...