Ta Không Phải Hí Thần - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:50:52
“Muốn tạo một tình tiết hấp dẫn, mấu chốt là xung đột. Nếu bản câu chuyện mâu thuẫn đủ mạnh, thì... tạo hiểu lầm cũng là một cách .”
Trong đầu Trần Linh bỗng hiện lên câu pháp tắc quen thuộc – một trong những nguyên tắc "ngầm" mà kiếp tổng kết khi còn biên kịch. Khóe miệng cong lên, lộ nụ bí ẩn.
【Giá trị mong đợi xem +3】【Tổng giá trị mong đợi hiện tại: 32%】
Ngay lúc hai dòng chữ hiện lên giữa ly sữa đậu nành nóng hổi mặt, Trần Linh khẽ gật đầu – đúng như đoán.
Biểu cảm của Triệu thúc bên cạnh bỗng cứng đờ, vẻ mặt từ bối rối chuyển sang rung động, cuối cùng chìm trầm mặc.
Trần Linh nhẹ giọng, thở dài:
“Triệu thúc... Con hứa với Tiểu Ất là sẽ giữ bí mật. thúc cũng , nó là con trai duy nhất của thúc, còn nối dõi tông đường... Con chỉ lo nó cứ như , học hành chẳng lo, suốt ngày dính với thằng bé ... thật sự sẽ ảnh hưởng đến tương lai.”
Hắn cố ý dừng một nhịp, tiếp:
“Sáng nay con còn tận mắt thấy nó xe đạp của , hai đứa , thiết lắm... Nhìn giống tình bạn bình thường.”
Triệu thúc run lên một cái, hai tay siết chặt thành quyền, ánh mắt dần trở nên u ám và ngột ngạt.
“Thúc hiểu .” – ông gằn giọng, nặn một nụ nhăn nhúm, đầy sát khí:
“Cảm ơn con, A Linh.”
Trần Linh gật đầu, dậy:
“À mà... chuyện thúc đừng để lộ là con kể đấy nhé, con hứa với Tiểu Ất ...”
“Yên tâm, thúc cách .”
Trần Linh nhấp ngụm cuối sữa đậu nành, rời khỏi cửa tiệm. chỉ vài phút , lặng lẽ vòng theo con hẻm nhỏ, nấp gốc cây cạnh góc đường – đúng vị trí thể quan sát cảnh cửa hàng.
Bên trong, Triệu thúc nhà, loay hoay tìm kiếm gì đó trong đống đồ cũ. Cuối cùng, ông kéo một cây gậy gỗ to gần bằng cổ tay lớn, lặng lẽ xuống chiếc ghế đẩu cửa.
Gió lạnh xẹt qua phố nhỏ, tóc ông rối tung, mồ hôi thấm đẫm chiếc khăn mặt treo cổ.
Triệu thúc đó động đậy, cây gậy đặt ngang đầu gối, mắt đỏ ngầu thẳng về cuối con đường – ánh chẳng khác nào một tướng quân sắp trận, khí thế lạnh như băng.
…
Vài phút , một chiếc xích lô cũ kỹ từ từ lăn bánh tới.
Trên xe, Triệu Ất vắt chân chữ ngũ, hai thùng muối phía rơi vãi đầy đường, còn thì đang đếm tiền trong tay, sướng như trúng .
“Ha! Kiếm tiền cũng khó như lời thiên hạ đồn.” – sằng sặc.
Phía , một thiếu niên nhỏ con đạp xe thở dốc:
Phiêu Vũ Miên Miên
“Ất ca, khó dễ gì thì cũng là em đạp xe từ sáng đến giờ, còn chỉ chơi…”
“Huynh thì phân gì ngươi – ?” – Triệu Ất nhếch mép, móc hai đồng nhét tay thiếu niên.
“Cầm lấy, phần của ngươi đó.”
Ngay lúc đó, ánh mắt Triệu thúc từ ghế đẩu lóe lên – đúng khoảnh khắc Triệu Ất khẽ chạm eo thiếu niên .
Mí mắt Triệu thúc giật mạnh.
“Ất ca, hai đồng thôi á? Không nhận hai mươi đồng từ cục đường phố ?” – thiếu niên tròn mắt.
“Đạp xe là việc dùng sức, rắc muối là việc dùng kỹ thuật. Kỹ thuật cao thì nhiều tiền hơn.” – Triệu Ất đáp tỉnh bơ, tung nhảy khỏi xích lô.
“Ngày mai nhớ tới điểm cũ, trốn là đập đó.”
Hắn nắm mười tám đồng tiền còn , ngẩng đầu đầy tự tin về phía cửa hàng – chẳng ngờ rằng, chờ là một cơn bão.
Ngay khi đặt chân tới gần cửa, một luồng khí lạnh bỗng ập tới. Cái bóng đang cầm gậy cửa từ từ dậy, thở mang theo sát khí.
“Lão... cha?” – Triệu Ất lập tức lùi một bước theo bản năng.
Triệu thúc giơ tay chỉ về phía thiếu niên đạp xe phía xa, giận run :
“Chính nó đúng ? Thằng nhãi nhà ngươi học hành, suốt ngày theo trai!?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-phai-hi-than/chuong-6.html.]
“Nếu ngươi yêu đương đàng hoàng với nữ nhân thì ... nhưng ngươi tìm NAM nhân?”
“Nam nhân thể sinh con cho ngươi chắc? Có thể nối dõi cho nhà họ Triệu ?! Ngươi định đoạn tử tuyệt tôn luôn ?!”
Triệu thúc chửi vung gậy đuổi đánh Triệu Ất. Tiếng la oai oái của thằng con vang khắp cả phố.
Cư dân xung quanh dần kéo hóng chuyện, miệng ngừng xì xào bàn tán, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc hứng thú.
【Giá trị mong đợi xem +1... +1... +1...】
Ngay trong lúc Triệu Ất chạy trối chết, giá trị mong đợi ngừng tăng. Nếu lúc Trần Linh thể bước "rạp hát" trong đầu, hẳn sẽ thấy một biển xem đoạn kịch – là những " xem" mặt, mắt, chỉ lặng lẽ theo dõi với ánh đầy khoái trá.
“Mâu thuẫn đủ …” – Trần Linh thầm nhủ, ánh mắt dừng chiếc xích lô phía xa.
“ nhân vật phụ còn thiếu…”
“Tiểu Lục.” – gọi.
Thiếu niên đạp xe vẫn xa hóng chuyện, đầu khi gọi:
“A Linh ca? Huynh cũng ở đây ?”
“Hôm nay các ngươi rắc muối, Tiểu Ất chia cho ngươi bao nhiêu tiền?”
“…Hai đồng.” – Tiểu Lục , vẻ mặt bực bội.
“Ban đầu tiền kiếm chia em phần lớn, ai ngờ chỉ cho ... Lại còn uy h.i.ế.p em ngày mai tiếp tục đạp xe!”
“Ngươi trả thù ?” – Trần Linh chằm chằm mắt thiếu niên.
“Muốn từ giờ về dám bắt nạt ngươi nữa, thậm chí gặp ngươi còn tránh xa?”
“Muốn!!” – Tiểu Lục nghiến răng.
“Vậy dạy ngươi một chiêu...”
Hai lập tức ghé sát thì thầm bàn kế, đúng lúc đó, Triệu Ất mệt bở tai, chạy la:
“Cha, đừng đánh nữa! Con là gay mà!”
Triệu thúc khựng , ánh mắt nheo nheo.
“Thế còn thằng ?”
“Chúng con chỉ là bạn bè bình thường!” – Triệu Ất gào to:
“Con thề, cả đời con chỉ thích phụ nữ! Nhất là mấy cô mũm mĩm dễ thương!”
Hàng xóm vây quanh đồng loạt "ồ" lên, mặt ai cũng như ngộ điều gì đó.
Triệu thúc thì chững , nghiêng đầu hỏi:
“Thật ?”
“Thật mà...”
lúc – một bóng chen qua đám đông, lao vọt về phía Triệu Ất!
“TIỂU ẤT CA!!” – Tiểu Lục hét to, lao ôm chặt lấy , lấy chắn cây gậy của Triệu thúc.
Triệu Ất c.h.ế.t lặng.
Triệu thúc cũng c.h.ế.t lặng.
“Ngươi…” – Triệu Ất chỉ há miệng mà thành lời.
Tiểu Lục đỏ hoe mắt, giọng run run hét lên:
“Nếu đánh, đánh con đây! Không đánh Tiểu Ất ca của con!!”
Một giây lặng như tờ.
【Giá trị mong đợi xem +2... +2... +2...】
Không khí... nổ tung.