Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc
Chương 85: Canh Trên Chiến Trường
Viện trợ của yêu tộc bọn họ đã tới, mặc dù không có Yêu Vương tọa trấn, nhưng cũng có không ít tiểu yêu tộc.
Theo lệnh của Kim Điêu Yêu Vương, rất nhiều yêu thú mới đến sôi nổi tham gia chiến trường.
Nhất thời áp lực đối với các đệ tử của Thần Kiếm Phong và Ngọc Nữ Phong đột nhiên tăng lên.
"Nhiều yêu thú như vậy, chúng ta phải làm sao đây?"
Có đệ tử Ngọc Nữ Phong sắc mặt nghiêm túc, tổng số đệ tử từ hai phong cộng lại không quá hai vạn.
Mà hiện tại, đợt yêu thú này số lượng ít nhất cũng hơn mười vạn, hơn nữa còn có rất nhiều yêu thú liên tục kéo tới đây, bọn họ đánh thế nào đây?
"Sao chúng ta không lui về trận pháp, có thể chống chọi được một số yêu thú."
Đây là ý kiến
hay, nhưng lời vừa dứt, vừa lúc bị các đệ tử của Thần Kiếm phong nghe được, lập tức thu hút không ít tiếng hò hét chửi bới.
"Lui cái đầu ngươi, ngươi muốn bỏ lại phong chủ không lo sao?"
"Chỉ có hơn mười vạn con yêu thú, gϊếŧ chúng là được, tại sao phải lui?"
Các đệ tử của Thần Kiếm Phong không có ý định rút lui chút nào, nếu họ rút lui, Hồng Tôn và Thanh Thạch sẽ ra sao? Hai người không thể vào doanh trại gần biển.
Do đó, ngay cả khi viện trợ của yêu thú có đến, họ cũng sẽ không rút lui, mà chỉ có thể gϊếŧ chúng.
Bị nói đến mức cảm thấy áy náy, nhưng thật sự không rút lui sao? Vết thương trên người các ngươi không hề nhẹ, cứ tiếp tục hao tổn như vậy sẽ bị bào mòn đến chết mất.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng ở lối vào của trận pháp, Diệp Trường Thanh cùng với Vương Dao đã nhấc lên chục cái vạc lơn.
Diệp Trường Thanh đến muộn, nhìn trận chiến đẫm máu bên ngoài, trong lòng hắn cũng lo lắng cho tình hình của các sư huynh sư tỷ.
Hắn muốn giúp đỡ, nhưng với tu vi hiện tại của mình, cho dù hắn ta tham gia trận chiến, hắn ta sẽ không thể thay đổi được cục diện với tình hình trước mắt.
Hơn nữa bản thân là một đầu bếp, vậy nên một đầu bếp thì phải làm những gì một đầu bếp nên làm.
Sau khi kiểm tra thực đơn hiện tại, Diệp Trường Thanh nhanh chóng có một ý tưởng.
[ Nước hầm xương, được nấu từ các loại xương yêu thú, mức độ phối hợp cao, có thể tùy ý chọn xương yêu thú, nhân sâm, kỷ tử, đông trùng hạ thảo, thơm ngon bổ dưỡng, có tác dụng giảm đau ngắn hạn, cầm máu và có tác dụng chữa bệnh. ]
Chữa thương chỉ là phụ, nhưng giảm đau và cầm máu rất hữu ích cho tình hình hiện tại trước mắt.
Đối mặt với nhân số chênh lệch như thế, một khi đệ tử Đạo Nhất Tông mất đi sức chiến đấu thì chỉ có thể bị người khác tàn sát, nhưng nếu có thể bảo đảm sức chiến đấu của tất cả mọi người trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời giảm bớt rất nhiều đau đớn của vết thương, nó sẽ rất thú vị.
Về phần chữa trị sau đó, khi trận chiến kết thúc, tất nhiên sẽ có nhiều thời gian.
Nói là làm, Diệp Trường Thanh lấy xoong nồi trong túi Bách Nạp ra, bảo Vương Dao tìm mấy đệ tử của Ngọc Nữ Phong, nhờ bọn họ thu thập toàn bộ xác yêu thú trên chiến trường.
Đây là thành phần làm sẵn.
"Sư đệ muốn nấu ăn?"
Vừa nhìn thấy Diệp Trường Thanh bày nồi đun nước, mấy đệ tử Ngọc Nữ Phong đều sửng sốt.
Ở đây đang đánh trận, ngươi có thể nghiêm túc hơn không, đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc nấu ăn?
"Ta không có thời gian giải thích, mong các sư tỷ hãy giúp ta."
"Đúng vậy, kỹ thuật nấu ăn sư đệ Trường Thanh rất tốt."
Vương Dao ở một bên trả lời.
"Vấn đề không phải là kỹ năng nấu ăn ngon, mà là..."
"A, tạm thời không nói rõ được, ngươi cứ việc nghe theo mệnh lệnh sư đệ Trường Thanh."
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Vương Dao, một số đệ tử Ngọc Nữ Phong đã hành động với vẻ mặt cổ quái, họ nhanh chóng mang về rất nhiều xác chết của yêu thú.
Sau đó chỉ thấy con dao của Diệp Trường Thanh khẽ động, con dao làm bếp trong tay hắn sống động như mãnh hổ, lột vỏ rút xương rồi bỏ vào trong nồi, dưới sự gia trì của linh lực, từng nồi canh nhanh chóng được nấu xong.
Mùi thơm tràn ngập trong không khí, một số đệ tử Ngọc Nữ Phong đã chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm.
"Thơm quá."
"Này, này, đây là không phải là có thơm hay không? Đã đến lúc nào rồi?"
"Sư tỷ, lúc tỷ nói chuyện có thể lau nước miếng không, sắp chảy xuống rồi."
Các cô gái vươn cổ ra nhìn vào trong nồi, cảm giác như muốn lao cả vào trong nồi.
Dù biết là không đúng lúc nhưng nó thực sự rất thơm, ta rất muốn ăn.
"Được rồi chư vị sư tỷ, mời dùng linh lực hô to một tiếng, các đệ tử bị thương mời tới đây uống canh."
???
Nghe được lời nói của Diệp Trường Thanh, các nàng lại lộ vẻ nghi hoặc, không đúng, canh của ngươi quả thực thơm chết đi được, nhưng hiện tại trên chiến trường, ngươi lại bảo các đệ tử tới uống canh?
"Sư đệ, làm vậy sao được?"
Một vị sư tỷ trong số đó cố nén nước miếng nói, giờ đang đánh nhau, quả thật có chút không thích hợp.
Diệp Trường Thanh không thèm giải thích, tự tay múc cho cả bọn một chén, nếm thử xong, mắt các nàng sáng ngời.
"Ngon quá ngon quá."
"Tươi lắm."
"Các loại yêu cốt dung hợp lại với nhau, sau đó kết hợp với nhân sâm, kỷ tử, đông trùng hạ thảo, mùi vị tưởng chừng mâu thuẫn nhưng lại dung hợp với nhau rất tuyệt, thật sự không ngờ đó."
"Dừng lại, dừng lại, chư vị sư tỷ, cảm nhận hiệu quả đi."
Các nàng à, cho các nàng uống để các nàng trải nghiệm tác dụng của nó chứ không phải thưởng thức mùi vị, vả lại các nàng còn nhận xét bình luận nữa, quá đáng thật.
Bị Diệp Trường Thanh cắt ngang, các nàng ngượng ngùng rụt rụt cổ, lại nhấp một ngụm, lần này áp chế tâm tư, nghiêm túc cảm nhận tác dụng của món canh này.
Trong nháy mắt, ánh mắt nữ nhân trở nên sáng ngời, vết thương lập tức ngừng đau, tác dụng giảm đau mạnh như vậy, tựa hồ ngay cả nội thương cũng hiệu quả.
Lập tức hiểu được dụng ý của Diệp Trường Thanh.
Không chần chừ thêm nữa, các cô gái ngay lập tức sử dụng linh lực của mình và hét lên về hướng chiến trường.
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào."
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào.”
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào."
Thanh âm với sự gia tăng của linh lực, tiếng nói nhanh chóng lan rộng khắp chiến trường.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều yêu thú cũng như đệ tử Ngọc Nữ Phong đều sửng sốt.
Giữa cuộc chiến sinh tử thế này, Đạo Nhất Tông ngươi uống canh cái quái gì? Có cần cho ngươi thêm một chai rượu, để ngươi ăn uống no say mới quay lại đánh không hả?
Một số yêu thú đã trải qua vô số trận chiến với tu sĩ loài người, nhưng đây là lần đầu tiên chúng gặp phải chuyện như vậy.
Đôi bên nhiệt huyết đang sôi trào, trong lòng đang bừng bừng sát khí, nhưng giữa lúc đánh nhau, Đạo Nhất Tông ngươi nói với ta đến giờ uống canh rồi, bộ giỡn mặt với ta sao?
Không chỉ những yêu thú, mà cả các đệ tử của Ngọc Nữ Phong cũng bối rối.
"Cái này để làm gì?"
"Hình như là Trần sư muội bọn họ."
"Nói nhảm, đang chiến mà, uống canh cái gì?"
"Thì đó."
"Sư muội, ngươi giúp sư huynh chống đỡ chút, sư huynh đi uống canh, rất nhanh sẽ quay lại."
Ngay khi hắn đang định nghiêm khắc khiển trách hành vi như vậy, đột nhiên các đệ tử Thần Kiếm Phong xung quanh lần lượt lên tiếng, tất cả đều nói giống nhau.
Hãy để các chị em của Ngọc Nữ Phong chống đỡ trước, họ sẽ quay lại ngay sau khi uống canh.
Những lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử của Ngọc Nữ Phong đều tê liệt, ta chống đỡ giúp cái đầu ngươi á.
"Không được sư huynh, ta chống không nổi."
"Yên tâm, sư huynh rất nhanh sẽ về, ngươi kiên trì một chút, lập tức sẽ tới ngay."
"Này, ngươi đừng chạy, ta chịu hết nổi rồi.
Trở về đi, ngươi bảo ta sao chống đỡ được?
Vừa rồi ngươi thề chết không lui, bây giờ sao lại chạy?
Lời ngươi nói vừa rồi cho chó ăn rồi hả? Quay về gϊếŧ tiếp đi."
Theo lệnh của Kim Điêu Yêu Vương, rất nhiều yêu thú mới đến sôi nổi tham gia chiến trường.
Nhất thời áp lực đối với các đệ tử của Thần Kiếm Phong và Ngọc Nữ Phong đột nhiên tăng lên.
"Nhiều yêu thú như vậy, chúng ta phải làm sao đây?"
Có đệ tử Ngọc Nữ Phong sắc mặt nghiêm túc, tổng số đệ tử từ hai phong cộng lại không quá hai vạn.
Mà hiện tại, đợt yêu thú này số lượng ít nhất cũng hơn mười vạn, hơn nữa còn có rất nhiều yêu thú liên tục kéo tới đây, bọn họ đánh thế nào đây?
"Sao chúng ta không lui về trận pháp, có thể chống chọi được một số yêu thú."
Đây là ý kiến
hay, nhưng lời vừa dứt, vừa lúc bị các đệ tử của Thần Kiếm phong nghe được, lập tức thu hút không ít tiếng hò hét chửi bới.
"Lui cái đầu ngươi, ngươi muốn bỏ lại phong chủ không lo sao?"
"Chỉ có hơn mười vạn con yêu thú, gϊếŧ chúng là được, tại sao phải lui?"
Các đệ tử của Thần Kiếm Phong không có ý định rút lui chút nào, nếu họ rút lui, Hồng Tôn và Thanh Thạch sẽ ra sao? Hai người không thể vào doanh trại gần biển.
Do đó, ngay cả khi viện trợ của yêu thú có đến, họ cũng sẽ không rút lui, mà chỉ có thể gϊếŧ chúng.
Bị nói đến mức cảm thấy áy náy, nhưng thật sự không rút lui sao? Vết thương trên người các ngươi không hề nhẹ, cứ tiếp tục hao tổn như vậy sẽ bị bào mòn đến chết mất.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng ở lối vào của trận pháp, Diệp Trường Thanh cùng với Vương Dao đã nhấc lên chục cái vạc lơn.
Diệp Trường Thanh đến muộn, nhìn trận chiến đẫm máu bên ngoài, trong lòng hắn cũng lo lắng cho tình hình của các sư huynh sư tỷ.
Hắn muốn giúp đỡ, nhưng với tu vi hiện tại của mình, cho dù hắn ta tham gia trận chiến, hắn ta sẽ không thể thay đổi được cục diện với tình hình trước mắt.
Hơn nữa bản thân là một đầu bếp, vậy nên một đầu bếp thì phải làm những gì một đầu bếp nên làm.
Sau khi kiểm tra thực đơn hiện tại, Diệp Trường Thanh nhanh chóng có một ý tưởng.
[ Nước hầm xương, được nấu từ các loại xương yêu thú, mức độ phối hợp cao, có thể tùy ý chọn xương yêu thú, nhân sâm, kỷ tử, đông trùng hạ thảo, thơm ngon bổ dưỡng, có tác dụng giảm đau ngắn hạn, cầm máu và có tác dụng chữa bệnh. ]
Chữa thương chỉ là phụ, nhưng giảm đau và cầm máu rất hữu ích cho tình hình hiện tại trước mắt.
Đối mặt với nhân số chênh lệch như thế, một khi đệ tử Đạo Nhất Tông mất đi sức chiến đấu thì chỉ có thể bị người khác tàn sát, nhưng nếu có thể bảo đảm sức chiến đấu của tất cả mọi người trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời giảm bớt rất nhiều đau đớn của vết thương, nó sẽ rất thú vị.
Về phần chữa trị sau đó, khi trận chiến kết thúc, tất nhiên sẽ có nhiều thời gian.
Nói là làm, Diệp Trường Thanh lấy xoong nồi trong túi Bách Nạp ra, bảo Vương Dao tìm mấy đệ tử của Ngọc Nữ Phong, nhờ bọn họ thu thập toàn bộ xác yêu thú trên chiến trường.
Đây là thành phần làm sẵn.
"Sư đệ muốn nấu ăn?"
Vừa nhìn thấy Diệp Trường Thanh bày nồi đun nước, mấy đệ tử Ngọc Nữ Phong đều sửng sốt.
Ở đây đang đánh trận, ngươi có thể nghiêm túc hơn không, đến lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc nấu ăn?
"Ta không có thời gian giải thích, mong các sư tỷ hãy giúp ta."
"Đúng vậy, kỹ thuật nấu ăn sư đệ Trường Thanh rất tốt."
Vương Dao ở một bên trả lời.
"Vấn đề không phải là kỹ năng nấu ăn ngon, mà là..."
"A, tạm thời không nói rõ được, ngươi cứ việc nghe theo mệnh lệnh sư đệ Trường Thanh."
Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Vương Dao, một số đệ tử Ngọc Nữ Phong đã hành động với vẻ mặt cổ quái, họ nhanh chóng mang về rất nhiều xác chết của yêu thú.
Sau đó chỉ thấy con dao của Diệp Trường Thanh khẽ động, con dao làm bếp trong tay hắn sống động như mãnh hổ, lột vỏ rút xương rồi bỏ vào trong nồi, dưới sự gia trì của linh lực, từng nồi canh nhanh chóng được nấu xong.
Mùi thơm tràn ngập trong không khí, một số đệ tử Ngọc Nữ Phong đã chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm.
"Thơm quá."
"Này, này, đây là không phải là có thơm hay không? Đã đến lúc nào rồi?"
"Sư tỷ, lúc tỷ nói chuyện có thể lau nước miếng không, sắp chảy xuống rồi."
Các cô gái vươn cổ ra nhìn vào trong nồi, cảm giác như muốn lao cả vào trong nồi.
Dù biết là không đúng lúc nhưng nó thực sự rất thơm, ta rất muốn ăn.
"Được rồi chư vị sư tỷ, mời dùng linh lực hô to một tiếng, các đệ tử bị thương mời tới đây uống canh."
???
Nghe được lời nói của Diệp Trường Thanh, các nàng lại lộ vẻ nghi hoặc, không đúng, canh của ngươi quả thực thơm chết đi được, nhưng hiện tại trên chiến trường, ngươi lại bảo các đệ tử tới uống canh?
"Sư đệ, làm vậy sao được?"
Một vị sư tỷ trong số đó cố nén nước miếng nói, giờ đang đánh nhau, quả thật có chút không thích hợp.
Diệp Trường Thanh không thèm giải thích, tự tay múc cho cả bọn một chén, nếm thử xong, mắt các nàng sáng ngời.
"Ngon quá ngon quá."
"Tươi lắm."
"Các loại yêu cốt dung hợp lại với nhau, sau đó kết hợp với nhân sâm, kỷ tử, đông trùng hạ thảo, mùi vị tưởng chừng mâu thuẫn nhưng lại dung hợp với nhau rất tuyệt, thật sự không ngờ đó."
"Dừng lại, dừng lại, chư vị sư tỷ, cảm nhận hiệu quả đi."
Các nàng à, cho các nàng uống để các nàng trải nghiệm tác dụng của nó chứ không phải thưởng thức mùi vị, vả lại các nàng còn nhận xét bình luận nữa, quá đáng thật.
Bị Diệp Trường Thanh cắt ngang, các nàng ngượng ngùng rụt rụt cổ, lại nhấp một ngụm, lần này áp chế tâm tư, nghiêm túc cảm nhận tác dụng của món canh này.
Trong nháy mắt, ánh mắt nữ nhân trở nên sáng ngời, vết thương lập tức ngừng đau, tác dụng giảm đau mạnh như vậy, tựa hồ ngay cả nội thương cũng hiệu quả.
Lập tức hiểu được dụng ý của Diệp Trường Thanh.
Không chần chừ thêm nữa, các cô gái ngay lập tức sử dụng linh lực của mình và hét lên về hướng chiến trường.
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào."
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào.”
"Đệ tử bị thương, mời uống canh ở cửa ra vào."
Thanh âm với sự gia tăng của linh lực, tiếng nói nhanh chóng lan rộng khắp chiến trường.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều yêu thú cũng như đệ tử Ngọc Nữ Phong đều sửng sốt.
Giữa cuộc chiến sinh tử thế này, Đạo Nhất Tông ngươi uống canh cái quái gì? Có cần cho ngươi thêm một chai rượu, để ngươi ăn uống no say mới quay lại đánh không hả?
Một số yêu thú đã trải qua vô số trận chiến với tu sĩ loài người, nhưng đây là lần đầu tiên chúng gặp phải chuyện như vậy.
Đôi bên nhiệt huyết đang sôi trào, trong lòng đang bừng bừng sát khí, nhưng giữa lúc đánh nhau, Đạo Nhất Tông ngươi nói với ta đến giờ uống canh rồi, bộ giỡn mặt với ta sao?
Không chỉ những yêu thú, mà cả các đệ tử của Ngọc Nữ Phong cũng bối rối.
"Cái này để làm gì?"
"Hình như là Trần sư muội bọn họ."
"Nói nhảm, đang chiến mà, uống canh cái gì?"
"Thì đó."
"Sư muội, ngươi giúp sư huynh chống đỡ chút, sư huynh đi uống canh, rất nhanh sẽ quay lại."
Ngay khi hắn đang định nghiêm khắc khiển trách hành vi như vậy, đột nhiên các đệ tử Thần Kiếm Phong xung quanh lần lượt lên tiếng, tất cả đều nói giống nhau.
Hãy để các chị em của Ngọc Nữ Phong chống đỡ trước, họ sẽ quay lại ngay sau khi uống canh.
Những lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử của Ngọc Nữ Phong đều tê liệt, ta chống đỡ giúp cái đầu ngươi á.
"Không được sư huynh, ta chống không nổi."
"Yên tâm, sư huynh rất nhanh sẽ về, ngươi kiên trì một chút, lập tức sẽ tới ngay."
"Này, ngươi đừng chạy, ta chịu hết nổi rồi.
Trở về đi, ngươi bảo ta sao chống đỡ được?
Vừa rồi ngươi thề chết không lui, bây giờ sao lại chạy?
Lời ngươi nói vừa rồi cho chó ăn rồi hả? Quay về gϊếŧ tiếp đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương