Ta Muốn Kết Đạo Lữ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:54
"Còn ngươi," Vô Lượng Thiên Tôn A Cửu, "Ngươi bây giờ là nỏ mạnh hết đà, nếu , thể chủ."
A Cửu đứa bé, khổ: "Thiên Tôn chịu thu nhận con là đại ân , A Cửu dám mạo phạm Thần Cốc nữa."
"Bỏ ?" Vô Lượng Thiên Tôn hỏi, ánh mắt vui buồn.
"Bỏ , bỏ chứ. Có bỏ mới . Sau khi A Cửu , xin Thiên Tôn hãy xóa ký ức của con ..." A Cửu dập đầu ba cái dậy bước ngoài.
Nàng cứ ba bước ngoái đầu một , nước mắt rơi lã chã như châu đứt dây.
Ta bên cạnh, mà thở dài.
"Xem đủ lâu đấy, hiện ." Vô Lượng Thiên Tôn đột nhiên lớn tiếng.
Ta giật ... thì và sư nãy giờ xem kịch ngay mắt ?
"Tông môn kẻ bất tài, khiến hai vị chê ." Vô Lượng Thiên Tôn khẽ nâng mí mắt.
Sư khom cúi đầu, lễ nghi chu , "Là do chúng mạo phạm."
"Biết là mạo phạm, xem cũng uổng công dung túng." Vô Lượng Thiên Tôn hừ lạnh, "Người trẻ tuổi đừng tự cho thông minh, Tàng Phong Cốc , trong vòng trăm dặm đều trong lòng bàn tay ."
Ta và sư .
"Bản tôn quản lý nghiêm, để Như Ý cô nương chịu ấm ức, mong cô nương thứ tội." Vô Lượng Thiên Tôn .
"Không ấm ức, ấm ức ạ!" Chân mềm nhũn, vội vàng đáp lời.
Vô Lượng Thiên Tôn búng tay, một quả cầu hình chiếu đột ngột xuất hiện.
Trong hình chiếu, Mộ Vân chỉ mặc độc một chiếc quần lót, treo ngược lên, xung quanh là một đám mỹ nhân đang... đánh hội đồng.
Mấy nàng oanh oanh yến yến ngừng cào cấu bằng bộ móng vuốt dài, mắng hăng quá còn nhịn đ.ấ.m đá túi bụi.
Trên khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của Mộ Vân vẽ một con rùa to tướng, thì bầm dập, vết móng tay chi chít, thôi thấy... đau.
Ta lặng lẽ lùi một bước, đây... vẫn là sư tôn của ?
Vô Lượng Thiên Tôn nở một nụ nhạt, "Ác giả tự ác nhân trị, hai vị thấy thế lòng ?"
Sư .
Ta cuống quýt gật đầu.
Vô Lượng Thiên Tôn sư , "Vô Nguyệt, gần đây con xuống nhân gian lịch kiếp ?"
"Lịch kiếp?" Ta sư , chuyện từng nhắc đến.
Còn nữa, sư lịch kiếp là khi nào nhỉ...
"Bẩm Thiên Tôn, đúng ." Sư khẽ gật đầu.
Vô Lượng Thiên Tôn hếch cằm, vẻ đắc ý, "Trước khi còn quên sư trút giận, đúng là một sư ."
"Thiên Tôn quá lời ." Sư xòa.
"Hóng hớt đủ , về thôi." Vô Lượng Thiên Tôn phất tay, "Nhớ gửi lời hỏi thăm Đạo Đức giúp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-muon-ket-dao-lu/chuong-6.html.]
Sư tôn của bọn là Đạo Đức Thiên Tôn, địa vị ngang hàng với Vô Lượng Thiên Tôn, chỉ là quanh năm bế quan, màng thế sự.
"Vâng." Ta và sư đồng thanh đáp.
"Bạn cũ năm xưa từng một siêu thoát khỏi Ngũ Hành Lục Giới, những năm tháng vô tận , thật là càng ngày càng khó mà vượt qua." Khi và sư cùng bước ngoài, phía lưng vọng tiếng thở dài khe khẽ của Vô Lượng Thiên Tôn.
Ta chút suy tư, đầu sư .
Hắn cũng vặn sang , đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
12
Sáng sớm ngày thứ hai khi trở về Thiên Tôn Điện, sư Tư Mệnh Tinh Quân sai mời .
Ta định bụng hỏi về chuyện hạ phàm độ kiếp, nhưng đến giữa trưa mà vẫn về điện.
Ta nóng lòng , quyết định lấy cớ đến bái kiến Tư Mệnh để xem sư rốt cuộc đang gì.
Ta tung tăng chạy một mạch đến Thiên Phủ Cung, đẩy cánh cổng đỏ thẫm ánh vàng chói lọi lấp đầy cả cung điện lóa mắt.
Trong Thiên Phủ Cung, vô chữ màu vàng kim đang bay tán loạn khắp nơi. Sư đang giúp Tư Mệnh Tinh Quân dùng thần lực trấn áp những chữ đang nổi loạn một quyển sách.
Tư Mệnh mặt mày tím tái, chật vật, phong độ biến mất.
Ngược , sư khí tức lạnh lẽo sát phạt, thôi dễ chọc .
Dưa Hấu
Ta còn đang do dự nên ở chờ sư , là về Thiên Tôn điện, thì từ trong vô vàn con chữ, bỗng nhiên thấy tên một cách chuẩn xác.
Ta ngẩn , đưa tay định bắt lấy.
Không ngờ rằng, chạm mấy chữ , một luồng sáng mạnh mẽ hất văng .
13
Ta mơ một giấc mơ.
Trong mơ cha , bạn bè, tiếng vui vẻ, cũng cả m.á.u tươi và g.i.ế.c chóc.
Có một thiếu niên áo trắng, liều mạng chiến đấu, mặc cho đao kiếm c.h.é.m , bạch y nhuốm máu, vẫn cố gắng cứu .
Hắn liều c.h.ế.t đưa về biển cả, mang theo thương tích đầy đầu , chỉ thấy tiếng gào thét: "Như Ý, nguy hiểm, mau trốn , vĩnh viễn đừng lên bờ..."
Hắn vì cứu mà chết, quên mất dung mạo của , chỉ nhớ rõ ánh kim quang rực rỡ khi phi thăng.
Cuối cùng vẫn sống sót, còn tu thành tiên.
Đến tận bây giờ, mới hiểu rõ, vì chấp niệm sâu sắc với đến ...
Khi tỉnh , mắt là một mảng đen, rõ vật.
Hình như mắt còn che bởi thứ gì đó, đưa tay lên sờ thử—
"Đừng động." Một bàn tay khô ấm đặt lên mắt .
"Sư ?" Giọng vẻ là của sư , nhưng khàn, chắc chắn lắm.
"Là ." Giọng trầm tĩnh, mang theo chút mệt mỏi, "Mắt thương, để an , gần đây nhất là đừng gì cả."