Ta Muốn Làm Thiên Đao
Chương 52: Không chút manh mối
Hai người cứ như vậy đạt thành nhất trí. Ngồi bên đám kia Hồng ca tiểu đệ ánh mắt khát vọng nhìn qua, không ngừng cho hắn nháy mắt.
Đối với đám này nguyên lão tiểu đệ, Hồng ca vô cùng giảng nghĩa khí. Nhớ đến trước khi đến đây bọn họ nhờ vả, mới bức thiết quay sang Tống Khuyết hỏi:
“A Khuyết, đã ngươi có năng lực như thế, có muốn hay không tổ kiến cái bang phái chơi chơi. Chúng ta huynh đệ nhất định cho ngươi làm thật xinh đẹp”.
Nhìn một đám chờ mong nhìn về mình, Tống Khuyết cười cười:
“Hồng ca, hiện tại ta chưa có ý định này. Hoàng Diệp trấn này lợi ích cũng chỉ có thế, mấy bang phái cũng đã chia sạch sẽ. Chúng ta bây giờ gia nhập vào cũng không thấy có gì để vớt. Hơn nữa bây giờ ta muốn chuyên tâm luyện công, không muốn phí công vào những chuyện vô bổ”.
Thấy bọn họ thất vọng ủ rũ, hắn đành an ủi:
“Nếu mọi người muốn hỗn bang phái. Ta có thể giới thiệu gia nhập Thiết Đao hội. Lương Hội trưởng ta quen, nếu ta mở miệng hắn hẳn sẽ cho mặt mũi”.
Cái gì Lương Hội trưởng, Phong Bang chủ. Đi qua tối đa cũng làm chân đầu mục, ở đâu so ra bằng ôm Tống Khuyết cái này thô to đùi.
Từ bỏ, kiên quyết từ chối, Chung Hồng nghĩ cũng không cần nghĩ từ chối:
“Không cần, ta còn là tự do quen, các huynh đệ nếu muốn cứ mở miệng đừng ngại”.
Một đám tiểu đệ thấy Chung Hồng tỏ thái độ vội chạy nhanh lắc đầu.
Bọn hắn cũng không ngốc, bây giờ tuy không được coi là Tống Khuyết người. Nhưng ít ra có chút giao tình, ra đường hô lên một câu người khác cũng nể mặt không làm khó ngươi.
Hơn nữa bây giờ không tổ chức bang phái, sau này chưa chắc sẽ không đổi ý. Cứ yên tâm chờ đợi tuyệt vời, ngược lại bây giờ theo chân Chung Hồng hỗn ăn hỗn uống uống, tháng ngày tiêu sái vô cùng.
Ăn xong bữa sáng, cùng trò chuyện chốc lát, Hồng ca dẫn người cáo từ. Mấy ngày chưa trở về, hắn còn cần về nhà một chuyến. Mấy ngày tới còn ở lại trong Trấn, có nhiều thời gian hàn huyên.
Tu luyện cả đêm, tinh thần cũng có chút mệt mỏi. Tống Khuyết tiễn đi đám người cũng quay lại phòng nghỉ ngơi, trong đầu bắt đầu suy tư kế hoạch đối với Lương Tĩnh, Lục Tích, Hùng Khanh đám người hạ thủ.
Tuy bây giờ đã đạt được ước muốn, võ công cũng bắt đầu luyện tập nhưng đối với bí tịch Tống Khuyết vẫn khát vọng không giảm. Bằng thiên phú bật hack của hắn là không sợ học nhiều không tinh. Kỹ càng nhiều càng tốt, ít ra giúp cho hắn hiểu biết về thế giới võ học nhiều hơn.
Lương, Lục hai người từng có một lần gặp mặt nói chuyện cười vui, nhưng thực chất không quen, chỉ là 2 bên đều có sở cầu mà thôi. Nên hắn cũng không cảm thấy áy náy gì nếu học trộm võ công đối phương. Hơn nữa Tống Khuyết cũng không định dùng biện pháp quá khích như đối với Phong Hàn.
Nhưng trước mắt vẫn còn là học chữ, học thêm một chút về kinh mạch huyệt đạo mới là cần thiết. Đừng để bí tịch mang về mà xem không hiểu thì xấu hổ.
Nghĩ liền làm, mấy ngày sau đó Tống Khuyết gia tăng thời gian học sách. Chuyên chọn một số chữ trong Hắc Hổ Quyền còn chưa biết đem ra thỉnh giáo Hứa Tiên, đồng thời cũng nhờ Ngô Diệc phổ cập cho mình chút tri thức về huyệt đạo, kinh mạch.
Được lợi y học xuất thân, đối với những kiến thức này hắn có thể nhanh chóng nắm bắt. Chỉ một, hai ngày là đã đem Hắc Hổ Quyền bí tịch hiểu rõ lồng ngực. Bây giờ đã bắt đầu nếm thử diễn luyện bí kỹ Bức Hổ Nhảy Tường.
Này 2 ngày Chung Hồng còn là như trước đây, thường xuyên tìm Ngô Diệc đến nhà hắn cọ cơm. Cũng không vì hắn Tống Khuyết địa vị lên cao mà sinh lòng cách biệt. Tống Khuyết đối với này cũng vui vẻ trong lòng.
Chung Hồng cùng Ngô Diệc là một trong những người ít ỏi mà lòng hắn công nhận. Tống Khuyết cũng không muốn vì những chuyện không đâu ảnh hướng đến quan hệ đôi bên.
Hồng ca sáng nay theo thường lệ đến cọ bữa sáng, Tống Khuyết dặn dò hắn mấy điểm chú ý về việc xây nhà cùng mộ viên liền tiễn hắn ra cửa. Chung Hồng ăn chơi giải tỏa 3 ngày lại tiếp tục quay lại Cự Liễu thôn làm công việc cai thầu xây dựng của hắn.
Khác biệt là lần này còn đồng hành 4 người tiểu đệ chân chạy. Đám kia hồ bằng cẩu hữu là quyết tâm bám trụ Hồng ca, hắn Hồng ca rời thành tự nhiên là nhấc người đi theo.
.....
Cửa Đông,
Một đoàn dài hơn 10 chiếc xe kéo mênh mông hướng về Cự Liễu thôn mà đi.
Chung Hồng cùng 4 người La ma tử, Thạch Đầu bọn họ ngồi trên xe nhàn nhã tán gẫu. Đây là đội xe chở vật liệu xây dựng và hơn chục lu nuôi cá sống theo yêu cầu của Tống Khuyết.
“Dừng lại”
Chuẩn bị ra khỏi cổng thành thì có mấy người mặc áo đen, sau lưng in hình mãnh hổ quát dừng. Chính là Hắc Hổ bang đám người, từ mấy ngày nay, đối với các xe ra khỏi thành, bọn hắn đều nhất nhất kiểm tra, ai dám phản kháng lập tức quyền cước hầu hạ, làm trong thành người oán hận không ít.
“Mấy vị Hắc Hổ huynh đệ, không biết kêu dừng chúng ta có chuyện gì?”
Hồng ca chưa từng thấy trận thế này, ngạc nhiên trong lòng vội tiến lên hỏi thăm.
Nhưng mấy đại hán kia cũng không khách khí, đẩy hắn sang một bên, thô lỗ dùng đao mở nắp các lu cá kiểm tra. Nhìn Chung Hồng lo lắng không thôi, không cẩn thận hàng hóa đều nát bét nơi này. Vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Huynh đệ, nhẹ tay, đều là hàng dễ vỡ”.
Ai dè mấy người kia như kẻ điên như thế, thấy hắn xông lại không khỏi phân trần trực tiếp rút đao định chém. Kinh hãi Chung Hồng vội vàng nhảy lùi lại hô lớn:
“Bình tĩnh, các vị chớ nóng. Huynh đệ ta chính là Tống Khuyết, Tống thiếu hiệp”
Lời dứt, nguyên một đám như lang như hổ Hắc Hổ bang chúng lập tức dừng lại, đối với cái tên Tống Khuyết bọn hắn mấy ngày nay là như sấm bên tai. Đây chính là một vị có thể đè bọn hắn Bang chủ ra đánh hung nhân, tuyệt không thể dễ dàng đắc tội.
Cũng không dám nữa làm càn, đầu lĩnh đám người tiến lên nghi hoặc nhìn hắn, trầm giọng hỏi:
“Ngươi nói là Tống Khuyết bằng hữu, có gì bằng chứng?”
“Vị này huynh đệ, ta thật sự là Tống Khuyết bằng hữu. Bây giờ nhận hắn ủy thác đang vận chuyển vật liệu về Cự Liễu thôn giúp hắn xây nhà. Hắn Tống Khuyết hiện đang ở ngõ Mộc thành Tây, huynh đệ không tin có thể cùng ta đi kiểm chứng”.
Đi cùng Tống Khuyết chất vấn, hắn đầu bị lừa đá mới làm việc ngu như vậy.
Hơn nữa trước mặt người có thể chính xác nói ra địa chỉ nơi vị kia ở, khả năng thật sự tương đối cao. Đối với vị kia, bên ngoài nhà luôn không thiếu người giám sát, nơi ở chỗ nào hắn tự nhiên biết.
Nhưng nhiệm vụ trên thân, hắn cũng không thể để đối phương cứ thế đi, vì vậy nhẹ giọng thương lượng.
“Hóa ra là Tống thiếu hiệp bằng hữu, thất kính, thất kính. Chỉ là huynh đệ chúng ta phụng mệnh tra xét tặc nhân, vì vậy phải kiểm tra tất cả các xe ra ngoài thành. Vị huynh đệ này xin vui lòng phối hợp”.
Bản thân vận chuyển hàng hóa cũng không có gì không thể thấy, đối với kiểm tra việc này Chung Hồng cũng không e ngại gì.
“Nên là như thế, nhưng mong các huynh đệ nhẹ tay, cẩn thận hỏng đồ vật, ta lại khó bàn giao”.
Liên quan đến Tống Khuyết, đám đại hán cũng không còn dám lỗ mãng. Đã người ta đồng ý, đều trở nên biết điều nhẹ tay nhẹ chân kiểm tra.
Xe hàng tất nhiên không có gì khả nghi, kiểm tra kỹ càng đám kia Hắc Hổ bang chúng nhanh chóng xác nhận, khách khí tiễn mấy người Hồng ca lên đường.
“Hắc hắc, còn là Tống gia uy vũ, đám Hắc Hổ bang nhãi con nghe tên lập tức sợ vãi ra quần. Ngày trước ta gặp đám người này hận không thể lẩn mất đây, bây giờ liền hãnh diện”
Ra khỏi thành không xa, Thạch Đầu lập tức đắc chí nịnh nọt.
Chung Hồng nghe vào tai cũng sung sướng vô cùng, Hắc Hổ bang ở Hoàng Diệp trấn này mấy năm qua uy thế quá sâu. Bọn họ hỗn trên đường không thiếu bị đối phương sửa chữa.
“Ha ha, chuyện, còn không nhìn huynh đệ Hồng ca là ai. Dám xấc xược, tin hay không tối nay ta huynh đệ đem bọn nó Bang chủ ra đè trên mặt đất đánh”.
“Hồng ca nói cực phải, khéo chưa cần Tống gia động thủ, nghe tin vị kia đã vãi cứt ra quần”
“ha ha ha..”
Một đám ô ngôn uế ngữ trên đường không ngừng vang lên, trêu chọc đám người cười vui không ngừng. Đường dài cũng vì thế bớt đi sự tẻ nhạt vô vị.
.....
Hắc Hổ bang,
Nghị sự đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không át nổi không khí u ám nơi này.
Ngồi trên chủ vị Phong Hàn cả người uể oải dựa vào lưng ghế, lạnh lùng liếc mắt một đám cao tầng, không ai lúc này dám cùng hắn đối mặt.
“Không tra ra một chút manh mối nào sao?”
Thấy không khí quanh quẽ, Nhạc Siêu cắn răng một cái đứng ra trả lời.
“Sư phụ, đối phương dường như là bốc hơi như thế, không tìm thấy một chút manh mối nào. Đến nay chúng ta ngay cả đối phương gồm mấy người, hình dáng ra sao, là trai hay gái đều không biết. Cứ như hắn không tồn tại, sự việc hôm đó chưa từng sảy ra vậy”.
“Người ra vào thành đây, tặc nhân lấy đi nhiều đồ như vậy. Cũng không thể cùng bốc hơi đi, ta cũng không tin hắn lấy trộm đồ vật để đem trôn đi. Các ngươi có hay không thật sự điều tra, trong thành có ai tiêu dùng khoản tiền lớn nhất nhất điều tra cho ta”
Phong Hàn chưa hết hi vọng hét lên. Lúc này mọt trưởng lão căng da đầu đứng ra giải thích.
“Bang chủ, các huynh đệ mấy ngày nay không gián đoạn tra xét. Thực sự không tìm ra một điểm nào khả nghi. Chỉ là bình thường các thương hộ có xe ra vào.
Sáng hôm nay ngược lại tra ra Tống Khuyết tiểu tử kia có hơn 10 chiếc xe ra khỏi thành. Nhưng đó cũng chỉ là xe chở vật liệu xây dựng, ta đích thân đi diều tra qua, hơn 2 tuần này hắn đích thật cũng đã không ngừng tại các hiệu buôn mua đi lượng lớn gỗ, đá chuyển đến Cự Liễu thôn để xây nhà”.
Đã mấy ngày trôi qua, tặc nhân cọng lông cũng không tìm được. Phong Hàn tuyệt vọng chán nản ngồi hãm sâu vào ghế, đôi mắt hiện lên đầy vẻ không cam cùng chán trường.
Hắn thực ra trong lòng đã rõ ràng, đám tài vật kia tám chín thành là đã một đi không trở lại. Cơ hội đột phá Tam giai của chính mình cũng càng ngày càng xa vời. Sau này nếu không có kì ngộ, cuộc đời này cuối cùng cũng dừng lại ở đây, mình cũng chỉ còn biết ngồi quan khán một thân khí huyết dần dần trôi đi cho đến khi xuống lỗ.
Đối với đám này nguyên lão tiểu đệ, Hồng ca vô cùng giảng nghĩa khí. Nhớ đến trước khi đến đây bọn họ nhờ vả, mới bức thiết quay sang Tống Khuyết hỏi:
“A Khuyết, đã ngươi có năng lực như thế, có muốn hay không tổ kiến cái bang phái chơi chơi. Chúng ta huynh đệ nhất định cho ngươi làm thật xinh đẹp”.
Nhìn một đám chờ mong nhìn về mình, Tống Khuyết cười cười:
“Hồng ca, hiện tại ta chưa có ý định này. Hoàng Diệp trấn này lợi ích cũng chỉ có thế, mấy bang phái cũng đã chia sạch sẽ. Chúng ta bây giờ gia nhập vào cũng không thấy có gì để vớt. Hơn nữa bây giờ ta muốn chuyên tâm luyện công, không muốn phí công vào những chuyện vô bổ”.
Thấy bọn họ thất vọng ủ rũ, hắn đành an ủi:
“Nếu mọi người muốn hỗn bang phái. Ta có thể giới thiệu gia nhập Thiết Đao hội. Lương Hội trưởng ta quen, nếu ta mở miệng hắn hẳn sẽ cho mặt mũi”.
Cái gì Lương Hội trưởng, Phong Bang chủ. Đi qua tối đa cũng làm chân đầu mục, ở đâu so ra bằng ôm Tống Khuyết cái này thô to đùi.
Từ bỏ, kiên quyết từ chối, Chung Hồng nghĩ cũng không cần nghĩ từ chối:
“Không cần, ta còn là tự do quen, các huynh đệ nếu muốn cứ mở miệng đừng ngại”.
Một đám tiểu đệ thấy Chung Hồng tỏ thái độ vội chạy nhanh lắc đầu.
Bọn hắn cũng không ngốc, bây giờ tuy không được coi là Tống Khuyết người. Nhưng ít ra có chút giao tình, ra đường hô lên một câu người khác cũng nể mặt không làm khó ngươi.
Hơn nữa bây giờ không tổ chức bang phái, sau này chưa chắc sẽ không đổi ý. Cứ yên tâm chờ đợi tuyệt vời, ngược lại bây giờ theo chân Chung Hồng hỗn ăn hỗn uống uống, tháng ngày tiêu sái vô cùng.
Ăn xong bữa sáng, cùng trò chuyện chốc lát, Hồng ca dẫn người cáo từ. Mấy ngày chưa trở về, hắn còn cần về nhà một chuyến. Mấy ngày tới còn ở lại trong Trấn, có nhiều thời gian hàn huyên.
Tu luyện cả đêm, tinh thần cũng có chút mệt mỏi. Tống Khuyết tiễn đi đám người cũng quay lại phòng nghỉ ngơi, trong đầu bắt đầu suy tư kế hoạch đối với Lương Tĩnh, Lục Tích, Hùng Khanh đám người hạ thủ.
Tuy bây giờ đã đạt được ước muốn, võ công cũng bắt đầu luyện tập nhưng đối với bí tịch Tống Khuyết vẫn khát vọng không giảm. Bằng thiên phú bật hack của hắn là không sợ học nhiều không tinh. Kỹ càng nhiều càng tốt, ít ra giúp cho hắn hiểu biết về thế giới võ học nhiều hơn.
Lương, Lục hai người từng có một lần gặp mặt nói chuyện cười vui, nhưng thực chất không quen, chỉ là 2 bên đều có sở cầu mà thôi. Nên hắn cũng không cảm thấy áy náy gì nếu học trộm võ công đối phương. Hơn nữa Tống Khuyết cũng không định dùng biện pháp quá khích như đối với Phong Hàn.
Nhưng trước mắt vẫn còn là học chữ, học thêm một chút về kinh mạch huyệt đạo mới là cần thiết. Đừng để bí tịch mang về mà xem không hiểu thì xấu hổ.
Nghĩ liền làm, mấy ngày sau đó Tống Khuyết gia tăng thời gian học sách. Chuyên chọn một số chữ trong Hắc Hổ Quyền còn chưa biết đem ra thỉnh giáo Hứa Tiên, đồng thời cũng nhờ Ngô Diệc phổ cập cho mình chút tri thức về huyệt đạo, kinh mạch.
Được lợi y học xuất thân, đối với những kiến thức này hắn có thể nhanh chóng nắm bắt. Chỉ một, hai ngày là đã đem Hắc Hổ Quyền bí tịch hiểu rõ lồng ngực. Bây giờ đã bắt đầu nếm thử diễn luyện bí kỹ Bức Hổ Nhảy Tường.
Này 2 ngày Chung Hồng còn là như trước đây, thường xuyên tìm Ngô Diệc đến nhà hắn cọ cơm. Cũng không vì hắn Tống Khuyết địa vị lên cao mà sinh lòng cách biệt. Tống Khuyết đối với này cũng vui vẻ trong lòng.
Chung Hồng cùng Ngô Diệc là một trong những người ít ỏi mà lòng hắn công nhận. Tống Khuyết cũng không muốn vì những chuyện không đâu ảnh hướng đến quan hệ đôi bên.
Hồng ca sáng nay theo thường lệ đến cọ bữa sáng, Tống Khuyết dặn dò hắn mấy điểm chú ý về việc xây nhà cùng mộ viên liền tiễn hắn ra cửa. Chung Hồng ăn chơi giải tỏa 3 ngày lại tiếp tục quay lại Cự Liễu thôn làm công việc cai thầu xây dựng của hắn.
Khác biệt là lần này còn đồng hành 4 người tiểu đệ chân chạy. Đám kia hồ bằng cẩu hữu là quyết tâm bám trụ Hồng ca, hắn Hồng ca rời thành tự nhiên là nhấc người đi theo.
.....
Cửa Đông,
Một đoàn dài hơn 10 chiếc xe kéo mênh mông hướng về Cự Liễu thôn mà đi.
Chung Hồng cùng 4 người La ma tử, Thạch Đầu bọn họ ngồi trên xe nhàn nhã tán gẫu. Đây là đội xe chở vật liệu xây dựng và hơn chục lu nuôi cá sống theo yêu cầu của Tống Khuyết.
“Dừng lại”
Chuẩn bị ra khỏi cổng thành thì có mấy người mặc áo đen, sau lưng in hình mãnh hổ quát dừng. Chính là Hắc Hổ bang đám người, từ mấy ngày nay, đối với các xe ra khỏi thành, bọn hắn đều nhất nhất kiểm tra, ai dám phản kháng lập tức quyền cước hầu hạ, làm trong thành người oán hận không ít.
“Mấy vị Hắc Hổ huynh đệ, không biết kêu dừng chúng ta có chuyện gì?”
Hồng ca chưa từng thấy trận thế này, ngạc nhiên trong lòng vội tiến lên hỏi thăm.
Nhưng mấy đại hán kia cũng không khách khí, đẩy hắn sang một bên, thô lỗ dùng đao mở nắp các lu cá kiểm tra. Nhìn Chung Hồng lo lắng không thôi, không cẩn thận hàng hóa đều nát bét nơi này. Vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Huynh đệ, nhẹ tay, đều là hàng dễ vỡ”.
Ai dè mấy người kia như kẻ điên như thế, thấy hắn xông lại không khỏi phân trần trực tiếp rút đao định chém. Kinh hãi Chung Hồng vội vàng nhảy lùi lại hô lớn:
“Bình tĩnh, các vị chớ nóng. Huynh đệ ta chính là Tống Khuyết, Tống thiếu hiệp”
Lời dứt, nguyên một đám như lang như hổ Hắc Hổ bang chúng lập tức dừng lại, đối với cái tên Tống Khuyết bọn hắn mấy ngày nay là như sấm bên tai. Đây chính là một vị có thể đè bọn hắn Bang chủ ra đánh hung nhân, tuyệt không thể dễ dàng đắc tội.
Cũng không dám nữa làm càn, đầu lĩnh đám người tiến lên nghi hoặc nhìn hắn, trầm giọng hỏi:
“Ngươi nói là Tống Khuyết bằng hữu, có gì bằng chứng?”
“Vị này huynh đệ, ta thật sự là Tống Khuyết bằng hữu. Bây giờ nhận hắn ủy thác đang vận chuyển vật liệu về Cự Liễu thôn giúp hắn xây nhà. Hắn Tống Khuyết hiện đang ở ngõ Mộc thành Tây, huynh đệ không tin có thể cùng ta đi kiểm chứng”.
Đi cùng Tống Khuyết chất vấn, hắn đầu bị lừa đá mới làm việc ngu như vậy.
Hơn nữa trước mặt người có thể chính xác nói ra địa chỉ nơi vị kia ở, khả năng thật sự tương đối cao. Đối với vị kia, bên ngoài nhà luôn không thiếu người giám sát, nơi ở chỗ nào hắn tự nhiên biết.
Nhưng nhiệm vụ trên thân, hắn cũng không thể để đối phương cứ thế đi, vì vậy nhẹ giọng thương lượng.
“Hóa ra là Tống thiếu hiệp bằng hữu, thất kính, thất kính. Chỉ là huynh đệ chúng ta phụng mệnh tra xét tặc nhân, vì vậy phải kiểm tra tất cả các xe ra ngoài thành. Vị huynh đệ này xin vui lòng phối hợp”.
Bản thân vận chuyển hàng hóa cũng không có gì không thể thấy, đối với kiểm tra việc này Chung Hồng cũng không e ngại gì.
“Nên là như thế, nhưng mong các huynh đệ nhẹ tay, cẩn thận hỏng đồ vật, ta lại khó bàn giao”.
Liên quan đến Tống Khuyết, đám đại hán cũng không còn dám lỗ mãng. Đã người ta đồng ý, đều trở nên biết điều nhẹ tay nhẹ chân kiểm tra.
Xe hàng tất nhiên không có gì khả nghi, kiểm tra kỹ càng đám kia Hắc Hổ bang chúng nhanh chóng xác nhận, khách khí tiễn mấy người Hồng ca lên đường.
“Hắc hắc, còn là Tống gia uy vũ, đám Hắc Hổ bang nhãi con nghe tên lập tức sợ vãi ra quần. Ngày trước ta gặp đám người này hận không thể lẩn mất đây, bây giờ liền hãnh diện”
Ra khỏi thành không xa, Thạch Đầu lập tức đắc chí nịnh nọt.
Chung Hồng nghe vào tai cũng sung sướng vô cùng, Hắc Hổ bang ở Hoàng Diệp trấn này mấy năm qua uy thế quá sâu. Bọn họ hỗn trên đường không thiếu bị đối phương sửa chữa.
“Ha ha, chuyện, còn không nhìn huynh đệ Hồng ca là ai. Dám xấc xược, tin hay không tối nay ta huynh đệ đem bọn nó Bang chủ ra đè trên mặt đất đánh”.
“Hồng ca nói cực phải, khéo chưa cần Tống gia động thủ, nghe tin vị kia đã vãi cứt ra quần”
“ha ha ha..”
Một đám ô ngôn uế ngữ trên đường không ngừng vang lên, trêu chọc đám người cười vui không ngừng. Đường dài cũng vì thế bớt đi sự tẻ nhạt vô vị.
.....
Hắc Hổ bang,
Nghị sự đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không át nổi không khí u ám nơi này.
Ngồi trên chủ vị Phong Hàn cả người uể oải dựa vào lưng ghế, lạnh lùng liếc mắt một đám cao tầng, không ai lúc này dám cùng hắn đối mặt.
“Không tra ra một chút manh mối nào sao?”
Thấy không khí quanh quẽ, Nhạc Siêu cắn răng một cái đứng ra trả lời.
“Sư phụ, đối phương dường như là bốc hơi như thế, không tìm thấy một chút manh mối nào. Đến nay chúng ta ngay cả đối phương gồm mấy người, hình dáng ra sao, là trai hay gái đều không biết. Cứ như hắn không tồn tại, sự việc hôm đó chưa từng sảy ra vậy”.
“Người ra vào thành đây, tặc nhân lấy đi nhiều đồ như vậy. Cũng không thể cùng bốc hơi đi, ta cũng không tin hắn lấy trộm đồ vật để đem trôn đi. Các ngươi có hay không thật sự điều tra, trong thành có ai tiêu dùng khoản tiền lớn nhất nhất điều tra cho ta”
Phong Hàn chưa hết hi vọng hét lên. Lúc này mọt trưởng lão căng da đầu đứng ra giải thích.
“Bang chủ, các huynh đệ mấy ngày nay không gián đoạn tra xét. Thực sự không tìm ra một điểm nào khả nghi. Chỉ là bình thường các thương hộ có xe ra vào.
Sáng hôm nay ngược lại tra ra Tống Khuyết tiểu tử kia có hơn 10 chiếc xe ra khỏi thành. Nhưng đó cũng chỉ là xe chở vật liệu xây dựng, ta đích thân đi diều tra qua, hơn 2 tuần này hắn đích thật cũng đã không ngừng tại các hiệu buôn mua đi lượng lớn gỗ, đá chuyển đến Cự Liễu thôn để xây nhà”.
Đã mấy ngày trôi qua, tặc nhân cọng lông cũng không tìm được. Phong Hàn tuyệt vọng chán nản ngồi hãm sâu vào ghế, đôi mắt hiện lên đầy vẻ không cam cùng chán trường.
Hắn thực ra trong lòng đã rõ ràng, đám tài vật kia tám chín thành là đã một đi không trở lại. Cơ hội đột phá Tam giai của chính mình cũng càng ngày càng xa vời. Sau này nếu không có kì ngộ, cuộc đời này cuối cùng cũng dừng lại ở đây, mình cũng chỉ còn biết ngồi quan khán một thân khí huyết dần dần trôi đi cho đến khi xuống lỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương