TÀ THẦN TÁI XUẤT 2: KẺ NỔI LOẠN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-19 21:49:27
11
Thuần Trúc tìm cho một chân gác Thiên Môn.
Cả ngày mặc một bộ giáp bạc, tay cầm trường mâu, ở Thiên Môn đón tiễn, gặp ai cũng chào hỏi.
Hai ca luân phiên, nhàn hạ.
Ta vô cùng hài lòng.
Thời Gia bất bình, "Năm trăm vạn lượng hoàng kim mà chỉ một tên gác cổng thành?"
"Không , tìm ông lý lẽ!"
Giọng nàng vẫn to như khi, khiến các thiên binh bên cạnh liên tục liếc .
Ta kéo Thời Gia sang chỗ khác.
"Ngươi im một chút, lát nữa khác sẽ đây nhờ quan hệ đấy."
Thời Gia cho là , đối với việc đây nhờ quan hệ của nàng, nàng vô cùng tự hào. Và còn dặn dò nhiều rằng nếu gặp chuyện trời thì cứ báo danh Thần Nhân Duyên của nàng.
Ta khoanh tay , : "Báo danh ngươi tác dụng ?"
"Đương nhiên , trời , ai mà đại danh Thần Nhân Duyên Thời Gia của !"
Lời , cảm thấy nhiều ánh mắt về phía hơn, còn ngừng tiếng xì xào bàn tán.
"Nàng chính là Thần Nhân Duyên ..."
" là trăm bằng một thấy!"
"Ta từng gặp mấy , nào họp nàng cũng lôi mắng..."
Ta tai thính, Thời Gia kịp phản ứng, nhanh như chớp bịt tai Thời Gia .
"Thời Gia đừng , là bình luận tiêu cực đấy!"
12
Lên Thiên Cung hơn một tháng.
Tính , hôm nay là ngày phát tiền hương khói.
Những vị tiểu thần miếu trời mỗi tháng đều sống nhờ khoản lương .
thì khác, năm mươi ngôi miếu cơ mà!
đây là khoản lương chính thức đầu tiên của , cũng khá mong đợi.
Vừa đến ca trực, thấy các thiên binh xếp thành một hàng dài cửa một điện.
Ta nghển cổ , mỗi đều cầm một xấp giấy dày cộp, nhưng ai cũng vẻ mặt u sầu, tinh thần rệu rã.
là Thiên Cung khác? Lĩnh lương mà còn vui, tầm cỡ đúng là dạng !
"Đây là của ngươi, cầm lấy ."
Ta đưa tay nhận lấy, vui mừng khôn xiết. Trong lòng bắt đầu tính toán xem tiêu xài thế nào.
"Chuyện lên trời , Thời Gia giúp ít. Nàng thường ngày thích mặc màu hồng, là may cho nàng một bộ quần áo."
"Tín đồ nhỏ Quý Lan Từ bỏ ít tiền, nên trích một ít cho nàng hồi máu."
"Thần Tài gia sản lớn, chắc là coi trọng. Thôi, tính đến ông nữa."
Nghĩ , hứng khởi mở xấp giấy , nhưng ngây .
Không tiền, nhưng quen mắt đến c.h.ế.t tiệt, hình như thấy ở ?
Đây chẳng là cái văn thư thuật chức Thời Gia lóc thảm thiết ?!
Sao một tên gác cổng như cũng văn thư thuật chức! Lại còn nhiều thế ?
Ban đêm.
Mọi ngủ, chỉ còn thắp đèn chiến đấu thâu đêm.
"Người mới đến, đèn sáng quá!"
Vốn bực vì văn thư.
"Ta tên, tên là Tru!"
Mọi thấy cao giọng, đều giật .
"Được , ngươi tên gì ."
"Nói nhỏ thôi, gì ho ?"
Ta nữa, nhưng vẫn dùng một tay tắt bấc nến.
Bút mãi hạ xuống một chữ nào.
Không , mà là câu hỏi quá hóc búa.
"Hãy trình bày ngắn gọn những đóng góp cho Thiên Cung, ít hơn ba điểm."
Ta tức đến bật .
Người hỏi câu cảm thấy xúc phạm ?
Chuyện mới Thiên Cung tạm thời .
Một tên gác Thiên Môn như , thể đóng góp gì?
Suy nghĩ hồi lâu, với thái độ việc nghiêm túc, một dòng chữ nhỏ.
Rồi giơ tay tát cho một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-than-tai-xuat-2-ke-noi-loan/chuong-4.html.]
"Tự khổ ! Tự nhiên đòi lên cái Bảng Phong Thần gì cơ chứ!"
13
Thời Gia một bộ đồ màu vàng ngỗng, trông như một chim non lông hết.
Theo thấy, bằng bộ màu hồng đây của nàng.
"Hôm nay ngày thuật chức, ngươi rảnh rỗi lên đây?"
Thời Gia hì hì gần , từ trong áo lôi một cái túi vải nhỏ.
"Chẳng lâu gặp, nhớ ngươi quá, nên đặc biệt đến thăm."
Ta đưa tay nhận lấy, miệng cũng ngơi nghỉ, "Đến thì đến, còn mang quà gì?"
Thời Gia hì hì, dùng ánh mắt hiệu cho mở túi vải, "Đây, mang giúp tín đồ nhỏ của ngươi."
Ta mở túi vải, bên trong là một cuốn sổ nhỏ màu xanh chàm.
"Ta thấy nàng để cái án thờ của ngươi mấy ngày , bụng nên mang lên giúp."
Ta cạn lời, đây là sổ kế toán của Quý Lan Từ...
"Thời Gia, tại ngươi hương khói ."
"Giải thích thế nào?"
"Ngươi nên thêm sách, điều đó lợi cho ngươi."
Thời Gia tức giận, lén véo một cái, thấy đau điếng, nàng vô cùng khoái trá.
"Hôm nay đến, cũng việc quan trọng."
"Hửm?"
Thấy hiểu, Thời Gia nghiêm mặt : "Hôm nay Thượng Võ Tướng Quân bế quan trở về, chúng đều đến Chiêu Thiên Điện để đón tiếp ngài ."
Ta đầu đến danh hiệu , vẻ là một nhân vật lớn nào đó. Thật xem, đến đây hơn một tháng, nhân vật m.á.u mặt thực sự mà từng gặp, ngoài Thời Gia và Thần Tài, chỉ vị Thuần Trúc Thượng Tiên .
"Ta ?"
Thời Gia ngờ hỏi , vô thức lắc đầu, "Địa vị của ngươi quá thấp, theo lý là ."
Vậy là cách.
...
Trong Triêu Thiên Điện đầy ắp các vị thần lớn nhỏ, đều đến để xem Thượng Võ Tướng Quân.
Ta một bộ quần áo khác, giả tiểu đồng bên cạnh Thời Gia, trộn . Ở trong đó chờ suốt nửa canh giờ, vị tướng quân trong lời đồn mới từ rèm bước .
Thời Gia vô cùng kích động, từ lúc tướng quân xuất hiện ngớt.
"Phong thái ! Oa!"
"Ghê gớm thật! Ghê gớm thật!"
Ta cố gắng nghển cổ, rõ hơn. Vốn tưởng Thượng Võ Tướng Quân nhất định là một đàn ông thô kệch, lưng hùm vai gấu, mặt đầy thịt, ai ngờ là một thư sinh mặt trắng vẻ yếu đuối.
Mặc đồ , thanh kiếm bên hông .
Giữa những cử chỉ, một cảm giác quen thuộc khó tả. nếu hỏi gặp ở , nhất thời cũng nhớ . "Quá thanh tú, giống một võ tướng."
Thời Gia một cái, trách móc: "Ngươi đừng trông mặt mà bắt hình dong, ngươi ngài lên Bảng Phong Thần như thế nào ?"
Thấy im lặng, Thời Gia hừ lạnh, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
"Chuyện đến Võ Vương phạt Trụ, Thượng Võ Tướng Quân xông pha đầu, dũng vô song, trí dũng mưu lược, cũng coi là một giai thoại..."
Ta đưa tay xoa cằm, mắt thẳng Thượng Võ đang đài cao.
Thật trùng hợp, cũng từng theo Khương Thượng, nhưng nhớ nhân vật nào tên Thượng Võ.
Thượng Võ vẫn đang thao thao bất tuyệt, ông đang đến đoạn công tích mà Thời Gia kể. Ta càng càng thấy quen, như chính trải qua.
Ta ông chằm chằm, từ từ, khuôn mặt ông chồng lên một khuôn mặt non nớt trong ký ức của .
"Vị tướng quân , từng gặp."
Ta đột ngột một câu, khiến Thời Gia lườm hai cái.
Nàng lén nhét cho ít đồ ăn, "Ngươi một , đây, ăn chút gì . Nghe cho kỹ, học hỏi Tướng quân nhiều ."
Ta nhận đồ Thời Gia đưa, tự : "Lúc đó còn nhỏ lắm, chắc là mới thần hình lâu, theo Khương Thượng, ngay cả d.a.o cũng cầm vững."
Thời Gia với vẻ mặt như gặp ma, chỉ coi như đang sảng. Lắc đầu, quan tâm nữa.
Thượng Võ Tướng Quân ở vị trí cao nhất, nâng chén rượu.
"Chư vị bây giờ gặp thời , năm đó theo Võ Vương phạt Trụ, bao nhiêu thập tử nhất sinh..."
Ông kích động, các tiểu tiên đài ai nấy đều đến rơi lệ.
"Thật dễ dàng! Học tập theo tướng quân!"
Thượng Võ xua tay, hiệu im lặng, đó để lộ vết sẹo cổ tay.
"Đừng coi thường vết sẹo , đây là vết sẹo bình thường, đằng nó, là một câu chuyện kinh tâm động phách..."
Thời Gia đến cảm động thôi, kéo tay áo lau nước mắt, : "Ngươi , ngươi , tướng quân thật là chinh tiên phong..."
Ta gì, vết sẹo cánh tay giống hệt của Thượng Võ Tướng Quân mà trầm tư, nhất thời quên cả việc giật tay áo khỏi móng vuốt của Thời Gia.
"Tru, ngươi gì nữa?"
Ta Thượng Võ vẫn đang kể công tích của đài, đám thần hừng hực khí thế bên , thở dài.
"Ta còn gì nữa? Những lời , đều là lời của mà!"