Ta Thay Hoàng Tỷ Báo Thù
Chương 1
1
Khi thi thể hoàng tỷ được đưa về, kinh thành hạ tuyết lớn.
Ta ôm lò sưởi, hỏi cung nữ bên cạnh: “Đáng nhẽ thi thể của hoàng tỷ nên chôn cất tại hoàng lăng Đại Hạ chứ nhỉ?”
Cung nữ ngập ngừng hồi lâu, không dám mở lời.
Bên kia, mẫu hậu gào khóc thảm thiết, kéo phụ hoàng lại, từng lời như máu chảy:
“Ta chỉ là một nữ nhân mà còn biết hai quân giao chiến không giết sứ giả! Quân nhi đi hòa thân, bọn chúng lại nhẫn tâm hành hạ Quân nhi đến chết!”
“Quân nhi phải được chôn cất tại hoàng lăng của chúng! Chúng đưa người về là có ý gì? Đường sá xa xôi gập ghềnh như vậy! Quân nhi của ta! Đến chết cũng không được an ổn một khắc!”
“Nếu ngươi còn chút dáng vẻ của một Hoàng đế thì hãy giết hết những kẻ Đại Hạ kia đi!”
“Giết chúng đi!”
Phụ hoàng mặc cho mẫu hậu kéo xé, chỉ từ từ đỏ hoe đôi mắt, đôi mắt đục ngầu và già nua ấy lộ ra vẻ nhục nhã và bất lực.
Ta ném lò sưởi, tiến lên vài bước, mở nắp quan tài của hoàng tỷ.
“Ầm!”
Nắp quan tài rơi xuống đất.
Hoàng tỷ của ta nằm trong đó, khuôn mặt từng khiến những kẻ nho sĩ chua ngoa phải thốt lên rằng “Dung nhan khuynh thành” giờ đây chằng chịt sẹo, đôi cánh tay từng dịu dàng ôm lấy ta giờ thì cong queo không tự nhiên.
“Cút! Cút hết đi!” Ta quát lớn.
Ta ít khi lộ ra vẻ điên loạn như vậy, cung nữ thái giám thấy thế, bỗng nhớ lại những chuyện điên rồ ta từng làm lúc nhỏ, liền cúi đầu, mặt tái mét lui xuống.
Dọn dẹp sạch sẽ, ta bất chấp lễ nghi trèo vào trong quan tài, lục lọi trên người hoàng tỷ.
Ngực nàng mềm nhũn đến lạ, không phải là sự mềm mại của một thi thể.
Ta trừng mắt, không rơi một giọt nước mắt, bình tĩnh cởi bỏ y phục của hoàng tỷ.
“Chiếu Hoa! Ngươi làm gì vậy!” Mẫu hậu điên cuồng hét lên với ta.
Ta vẫn lột bỏ y phục của hoàng tỷ.
Không có gì cả.
Ngực, bụng, đều không có gì cả, chỉ nhét đầy bông.
Ta càng bình tĩnh hơn, rút bông ra, những con giòi bị đông cứng rơi như mưa xuống người hoàng tỷ.
Đại Hạ bốn mùa như xuân, thi thể dễ mục, chúng đưa hoàng tỷ về, vậy mà lại không thèm làm chút biện pháp bảo quản nào.
Cúi đầu kiên nhẫn nhặt giòi ra, lại mặc y phục chỉnh tề cho hoàng tỷ, ta bước ra khỏi quan tài, sai người đưa hoàng tỷ về cung điện của ta.
2
Từ trước đến nay ta chỉ biết phá hoại.
Xé xác chim chóc, lột da chó mèo, chế thuốc độc hại người, những việc này mới là sở trường của ta.
Nhưng khôi phục thi thể hoàng tỷ, ta lại không làm được.
“Không đúng! Không đúng không đúng!”
Ta lo lắng cắn móng tay, đến nỗi mười đầu ngón tay đều rỉ máu, và cơn đau nhói ấy đã giúp ta tỉnh táo.
Ta nên giết vài cung nữ, cắt thứ trên người chúng để thay cho hoàng tỷ.
Còn phải giết nhiều hơn nữa, đề phòng việc ta vụng về làm không hoàn hảo.
Ta cầm dao găm, trừng mắt ngồi xổm trên ghế quý phi, vừa cắn móng tay vừa lắc lư qua lại ——giống như hồi nhỏ hoàng tỷ dỗ ta, cũng đã lắc lư ta như vậy.
Sắc mặt các cung nữ dần tái đi vì kinh sợ, quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ biết mình sắp không sống nổi rồi.
Nhưng chết tiệt, có thật sự là bọn họ không?
Hay kẻ đáng chết thực sự, là người khác!
Nghĩ đến đây, ta cầm dao găm và chạy ra ngoài.
03
“Quả nhiên chỉ là một tiểu quốc sát biên giới, có nàng công chúa đã chết, cùng tên Hoàng đế đến việc đánh rắm còn chẳng dám!”
“Nhưng ngươi đừng nói vậy, nàng ta đúng là một công chúa, chơi cũng khác hẳn!”
“Ai nói không phải! Tiếng kêu đó, những giọt nước mắt đó, thật là… chậc chậc chậc… Nếu không phải Vinh quý phi ra lệnh, chắc chắn phải phá hủy dung nhan và cả thi thể của nàng ta, ta vẫn còn muốn giấu nàng ta đi và chơi thêm một chút nữa. Thật đáng tiếc… thật đáng tiếc.”
“Không sao, chúng ta đưa công chúa Quân Hoa về, chẳng phải là để xin thêm một công chúa khác sao! Chắc chắn tên Hoàng đế nhu nhược đó không dám không cho!”
“Cũng không biết nếu lại có thêm một công chúa, có còn được hưởng phúc như ngươi và ta không nữa… hắc ha ha ha…”
Ta dựa lưng vào bức tường ngoài sân, hít một hơi thật sâu.
Thi thể hoàng tỷ, cuộc nói chuyện của sứ thần.
Tuy mảnh ghép chưa đủ nhiều nhưng cũng đủ để ghép thành một phần của sự thật rồi.
Bàn tay cầm dao găm bắt đầu run lên, cái cảm xúc không rõ bắt đầu dâng lên từ đáy lòng ta.
04
Ta vẫn luôn cầm con dao găm đó, cho đến khi xông vào tẩm cung của mẫu hậu.
Phụ hoàng cũng ở đây, mấy vị công chúa cũng ở đây.
Đại Hạ vẫn muốn hòa thân, các công chúa khóc đỏ cả mắt, không muốn đi nhưng lại không thể không đi.
Phụ hoàng vẫn như vậy, lòng nhân từ được ca ngợi khi còn trẻ, giờ đây đã trở thành sự nhu nhược và hèn nhát.
Dù có dốc toàn lực cả nước, vẫn không thể chống lại sự thật là Đại Hạ mạnh hơn khiến ông già đi trông thấy.
Ông thấy ta, liền đứng phắt dậy.
Thấy dao găm trên tay ta không có vết máu, ông mới thở phào nhẹ nhõm:
“Chiếu Hoa có chuyện gì không?” Ông hỏi.
Ta gật đầu: “Cho ta đi hòa thân.”
Phụ hoàng mẫu hậu đều tái mặt.
Hiểu con gái mình hơn ai hết, mẫu hậu phản ứng trước, nước mắt trào ra:
“Chiếu Hoa không được!”
Ta nhắm mắt lại.
Mẫu hậu không biết, phụ hoàng không biết.
Tất cả bọn họ đều không biết.
Đã vậy, ta sẽ nói cho họ biết: “Lúc này ta chỉ muốn giết người, giết người Đại Hạ, hay giết người trong cung, phụ hoàng mẫu hậu tự quyết định đi.”
05
Một tháng sau, ta như nguyện đứng trong hoàng thành Đại Hạ.
Hoàng đế Đại Hạ không lập tức gặp ta nhưng ta đã gặp Vinh quý phi.
Là một người phụ nữ có dung mạo thanh tú, trong sự tô điểm của gấm vóc hoa phục, vẫn cố tỏ ra xinh đẹp.
Nàng cúi đầu nhìn ta, dùng ngón tay nâng cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên: “Giống như tỷ của ngươi vậy, đều là đồ tiện nhân.”
Ta há miệng cười: “Ý của quý phi là, ta đẹp giống Hoàng tỷ sao?”
Thực ra không phải vậy.
Hoàng tỷ đẹp hơn ta nhiều lắm.
Nếu không đẹp đến mức như vậy, sao mỗi lần Hoàng tỷ vì ta mà rơi lệ, ta đều cảm thấy mình làm sai chuyện gì đó?
Vinh quý phi biến sắc, giơ tay định đánh ta.
Trên đời này, nếu có người có thể đánh ta thì chỉ có thể là Hoàng tỷ.
Ta giơ tay nắm lấy cổ tay Vinh quý phi, không hề dùng một chút sức lực nào:
“Tay Quý phi nương nương cẩn thận một chút, nếu đánh nhầm chỗ, để lại dấu vết trên mặt ta, Hoàng thượng sẽ không vui đâu.”
Vinh quý phi đau đến nỗi mặt mày méo mó, vừa ra hiệu cho cung nữ, vừa nguyền rủa ta: “Con tiện tỳ nào dám dạy ta làm việc? Ta đánh ngươi, còn phải xem ngày sao?”
“Chẳng phải phải xem ngày sao?” Ta buông tay, tùy ý ngồi xuống, sờ mặt mình.
Thật là một khuôn mặt đẹp, có thể khiến kẻ giết hại Hoàng tỷ phải ghen ghét như vậy.
Thu lại suy nghĩ, ta cười yêu kiều: “Hoàng thượng còn chưa “dùng” ta, lỡ như hôm nay ngài đột nhiên hứng khởi… ừm?”
Tên cẩu Hoàng đế để người ta giết Hoàng tỷ của ta nhưng lại muốn đến đòi một công chúa khác.
Thứ mà hắn yêu, chẳng phải là những mỹ nhân dị vực như chúng ta sao?
Thứ mà hắn chưa từng “dùng”, ai dám đụng vào?
Quả nhiên, Vinh quý phi đã dừng tay.
Nàng ta hận liếc ta một cái, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười: “Vậy thì ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Hoàng thượng sẽ không bao giờ lâm hạnh ngươi, dù sao thì ngươi cũng biết số phận của những công chúa đã được lâm hạnh rồi.”
Nhắc đến Hoàng tỷ, ta cười càng rạng rỡ hơn.
Nhưng ta không nói gì.
Vinh quý phi nhìn ta một cách kỳ lạ, khó chịu phất tay: “Bệnh hoạn.”
06
Khi Hoàng đế đến điện của ta, ta đang tắm.
Nói ra thì ta còn phải cảm ơn Vinh quý phi, chắc chắn là nàng ta đi mách lẻo rồi.
Khi tiếng bước chân truyền đến sau lưng, ta đang lau người.
Nghe tiếng, ta không phòng bị quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.
Ta nghĩ chắc mình đẹp lắm nên mới thấy được sự kinh ngạc trong mắt Hoàng đế.
Rụt mình vào bồn tắm, ta tò mò hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ta không quan tâm.
Hắn có một quốc gia hùng mạnh, hàng triệu quân lính, vô số của cải và vô số cẩu nô trong tiền triều hậu cung.
Ta có, chỉ là dung nhan xinh đẹp và tâm trí điên loạn, cùng một mạng sống không được Hoàng tỷ bảo vệ, sớm đã bị ném vào ni cô am để kéo dài hơi tàn.
Hoàng đế lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt nhớp nháp lướt qua từng tấc da thịt của ta.
Sau đó, hắn cúi xuống, giơ tay vén mái tóc ướt bên má ta ra sau tai: “Trẫm là phu quân của nàng.”
Hắn nói.
Ta lại run rẩy, như thể toàn bộ máu trong người đều sôi lên vì câu nói này.
Hắn có từng nói như vậy với Hoàng tỷ không?
Chắc chắn hắn đã từng nói, rồi sau đó nhìn Hoàng tỷ chết.
Hắn.
Bọn chúng!
Ta nhìn Hoàng đế, lại nhìn sang cung nhân hầu hạ bên cạnh—— đều đáng chết!
Ta tỏ ra ngoan ngoãn, như thể thực sự là một tiểu công chúa không hiểu chuyện, ngoan ngoãn để Hoàng đế bế lên.
“Ngươi này! Lại giả vờ ngoan ngoãn!”——Bên tai đột nhiên vang lên giọng trách móc của Hoàng tỷ.
Ta ôm lấy cổ Hoàng đế.
Cuối cùng, hai tháng sau khi Hoàng tỷ mất, ta đã rơi nước mắt.
Hoàng đế cười khẽ: “Sao lại khóc? Sợ sao?”
Ta gật đầu.
Sợ.
Rất sợ.
Ta sợ các ngươi chết không đủ đau đớn, không đủ không cam lòng, khó mà an ủi linh hồn Hoàng tỷ trên trời!
07
Biết tin ta được lâm hạnh, Vinh quý phi không ngồi yên được nữa.
Khi nàng ta đến, ta đang lười biếng dựa vào ghế quý phi.
Vinh quý phi tức đến méo mặt, ôm ngực mắng ta: “Thứ không ra gì, đến hành lễ cũng không biết! Người đâu!”
Hành lễ? Nàng ta cũng xứng sao?
Ta cười ngoan ngoãn: “Vinh tỷ tỷ, hôm nay ta học được một từ.”
Vinh quý phi dừng tay sai người lại: “Gì cơ?”
Ta cười khiêu khích: “Ỷ, sủng, mà, kiêu.”
Vinh quý phi: “Ngươi!…”
Nàng ta tức giận nhưng dù sao cũng xuất thân danh môn, chưa từng thấy kẻ điên không theo khuôn phép như ta.
Tự mình thuận khí, Vinh quý phi mới bình tĩnh lại.
Một khi đã bình tĩnh lại, người ta sẽ biết đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh người què phải đá thẳng vào chân què của người ta.
Vì vậy, đột nhiên nàng ta cười thoải mái: “Muội muội đắc ý hơi sớm rồi.”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Ồ?”
Vinh quý phi lại gần hơn, hạ giọng: “Ngươi tưởng Hoàng thượng sẽ luôn sủng ái ngươi sao? Hoàng thượng thích làm gì, thường đi đâu, ngươi biết không?”
“Hoàng tỷ tốt của ngươi, được sủng ái đến mấy thì sao? Cuối cùng không phải vẫn bị Hoàng thượng ghét bỏ sao?”
“Ngươi có biết nàng ta chết như thế nào không? Rất nhiều nam nhân! Hộ vệ, hình quan, thái giám! Hoàng thượng dẫn ta theo, nhìn nàng ta tắt thở.”
“Nàng ta sống dai thật… chảy nhiều máu như vậy, mà tận bảy ngày mới chết!”
Mỗi câu Vinh quý phi nói, mặt ta lại trắng thêm một phần.
Nàng ta tưởng ta sợ nên cười sảng khoái, đứng thẳng người nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ biết điều hơn. Đối xử với ta khách sáo một chút, ta sẽ để ngươi sớm được tắt thở!”
Ta run rẩy môi, không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh Hoàng tỷ trước khi chết.
Sự thật vốn được ghép lại từ thi thể và những lời đồn đại giờ đây trở nên cụ thể hơn, ta như thấy Hoàng tỷ nằm trong vũng máu, tuyệt vọng rơi lệ.
Lúc đó tại sao ta không ở đây? Tại sao ta không ngăn cản Hoàng tỷ hòa thân?
Đừng nghĩ nữa!
Đừng nghĩ nữa!
Ta ôm đầu, đập vào trán mình.
Vinh quý phi thấy thoải mái rồi, nàng ta liếc ta một cái, tưởng ta đã phát điên vì sợ, cười rời đi.
08
Hoàng đế thường đến thăm ta.
Hắn nói hương thơm ở đây dễ chịu, nói ta ngây thơ trong sáng, khiến lòng hắn thoải mái.